Chương 1: Yêu là do yêu mẹ sinh ra (2)



- Không thể nào?



Lý Vân tức giận mà hừ một tiếng, lập tức trong lòng căng thẳng, hỏi:



- Lão hòa thượng, ngươi không phải dự định để cho ta đi theo ngươi đến chùa Bạch Mã niệm kinh đấy chứ? Ta còn lâu mới chịu nhá…



- Ngươi còn không biết điều…



Trí Hoằng hạ giọng nói:



- Tiểu tử ngươi là yêu, chùa Bạch Mã năm đó có Văn Thù Bồ Tát độ kiếp thành Phật, tiên khí trường tồn, chùa Bạch Mã từ đó trở nên phồn thịnh. Lại nói năm nay chùa Bạch Mã đã sớm thay đổi nội bộ, đại bộ phận đệ tử đều có văn bằng thạc sĩ, còn cậu chỉ là một sinh viên, nhìn kiểu gì ta cũng thấy chùa này không thể nhận ngươi.



Lý Vân nghe vậy, cảm thấy phiền muộn. Đầu năm nay, sinh viên thực sự không đáng tiền mà, ngay cả làm hòa thượng cũng không được.



Trí Hoằng cười nói:



- Không có biện pháp, ai bảo đệ tử tục gia chùa Bạc Mã tiền lương cao, ai kêu hiện tại tìm việc làm khó khăn, ta nghe trụ trì nói, sang năm có khả năng phải gọi thêm cả tiến sĩ về chùa…



Lý Vân thât không còn gì để nói. Kêu tiến sĩ đi Phật đường bưng trà, quét rác… Đây không phải lãng phí nhân tài thì là gì?



- Tiểu tử, nếu ngươi không biết nói gì, ta giúp ngươi an bài việc này…



Trí Hoằng khóe miệng mỉm cười, nói:



- Có hứng thú làm trưởng thôn không?



- Trưởng thôn?



Hiện giờ chính sách quốc gia rất tốt, sinh viên sau khi tốt nghiệp là có thể đi làm trưởng thôn. Một là vì vấn đề giải quyết việc làm cho sinh viên, thứ hai cũng là đề cao tố chất quản lý. Việc này, Lý Vân đều biết rõ ràng. Chẳng qua hắn không muốn làm công việc này.



Trí Hoằng tiếp tục nói:



- Nếu như ngươi có hứng thú mà nói, ta có thể dùng quan hệ, đi cửa sau, giúp ngươi một chút, chờ sau khi ngươi tốt nghiệp, trực tiếp công tác.



Lý Vân hỏi:



- Làm trưởng thôn? Không được, quá phiền, hơn nữa ta cũng không có kinh nghiệm.



- Ha ha, là trợ lý.



Trí Hoằng cười nói:



- Tiểu tử ngươi đừng nghĩ dễ như vậy, ngươi mới vừa tốt nghiệp, chỉ có thể làm trợ lý trưởng thôn mà thôi…Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi thêm một chút nữa, đảm bảo việc ngươi làm là thanh nhàn nhất. Sau này ngươi làm quen với công việc, ta lại tính tiếp.



- Được rồi.



Lý Vân gật đầu đáp ứng, hắn nói:



- Lão hòa thượng, việc này lão lo, ta mặc kệ..



- Ân, ta biết…Chẳng qua, có một số việc ta phải nói sớm cho ngươi rõ ràng, muốn được việc phải tổn hao nho nhỏ. Nói trắng ra, ngươi phải chi tiền.



Trí Hoằng thản nhiên nói ra.



- Bao nhiêu?



Lý Vân mấy năm nay vẫn làm ăn chăm chỉ, túi tiền cũng có chút rủng rỉnh.



- Mười vạn...!



Trí Hoằng ngồi thẳng người, vừa cười vừa nói:



- Ngươi cũng biết, sinh viên vào nghề có bao nhiêu khó khăn? Công việc trưởng thôn lại khá tốt. Cho nên, ít nhất cũng phải con số này.



- Ta không có tiền.



Lý Vân ỉu xìu, tình hình kinh tế của hắn rủng rỉnh thật, nhưng chưa đến mức đó. Những mười vạn chạy đi đâu kiếm ra?



- Ta biết...!



Trí Hoằng hòa thượng tựa hồ sớm biết Lý Vân không có tiền, hắn nhếch môi mong chờ, khẽ cười một tiếng nói ra:



- Chuẩn bị đi vẫn còn sớm, dù sao đến tháng bảy mới tốt nghiệp. Trong khoảng thời gian này, ngươi hoàn toàn có thể tranh thủ kiếm tiền. Bây giờ, ta có một mối làm ăn cho ngươi. Đối phương định giá năm vạn.



- Bắt quỷ hay là trừ yêu?



Trên mặt Lý Vân thể hiện ra vẻ chán ghét. Hắn không vui nói:



- Lão hòa thượng, ta cũng đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta một năm chỉ làm một lần, năm nay đã làm… Hơn nữa, ngươi đừng quên, bản thân ta chính là một tên yêu quái!



- Ngươi là Yêu không sai, nhưng ngươi không phải là Yêu quái bình thường.



Trí Hoằng hòa thượng tận tình khuyên bảo nói:



- Ta đã điều tra thân thế của ngươi, ngươi là một con yêu quái tốt. Kiếp này là khiếp cuối cùng ngươi phải chịu đau khổ, ta chỉ muốn ngươi có thể thành công vượt qua kiếp này, yêu khí của ngươi sẽ bị công đức tinh lọc, đến lúc đó ngươi có thể tu tiên đắc đạo…



- Ta biết, những lời này ngươi đã nói với ta bốn năm trước.



Lý Vân khóe miệng nhếch lên nói:



- Ta vẫn hận ngươi. Nếu như không phải ngươi nói cho ta biết những thứ này, ta nghĩ ta hiện tại sẽ không có nhiều phiền não như vậy. Ta vẫn sẽ cho rằng mình là người bình thường?



- Bình thường sao? Máu đã không còn là màu đỏ, cho tới bây giờ không có luyện qua khinh công tuy nhiên thân thể lại nhẹ như yến... Còn có, ngươi nhớ lại một chút, ngươi có bao giờ bệnh chưa? Còn có bao nhiêu bản lĩnh, năng lực biến thái…



Trí Hoằng một hơi thở nói ra mười mấy cái dị trạng của Lý Vân. Cuối cùng chất vấn:



- Ngươi cảm thấy ngươi như vậy rất bình thường sao?



- Ai...!



Lý Vân nghe vậy, yếu ớt thở dài không có nói nữa.



Dừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Trí Hoằng nói:



- Hòa thượng, kiếm tiền là giả, ta giúp ngươi xử lý công việc mới là thật… Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Trí Hoằng chính là đại biểu nhân dân toàn quốc, phó chủ tịnh hội nghị nghiệp thương chính trị. Lấy tư cách của hắn, đừng nói là an bài Lý Vân làm trợ lý trưởng thôn, cho dù có làm một chức ở tỉnh cũng không thành vấn đề. Hắn cố ý nói là dùng tiền đi chuẩn bị, đơn giản chính là tìm mượn cớ a.



- Ha ha...!



Trí Hoằng xấu hổ cười cười:



- Cùng người thông minh nói chuyện thật là phiền phức. Đối phương là tổng giám đốc Nhâm Cường của tập đoàn Minh Châu. Hắn là bằng hữu của ta... Gần đây ở công ty của hắn xuất hiện mấy vật thể không trong sạch. Ngươi đi công ty hắn nhìn một chút. Xong việc này, thù lao là tám vạn, ta lấy tiền hoa hồng là ba vạn, dư năm vạn là của ngươi, sự tình chỉ đơn giản như vậy.



- Trừ ma bắt quỷ, chính là việc Phật gia các ngươi am hiểu nhất, ngươi vì sao phải để cho ta làm những thứ này? Ta thế nhưng là yêu quái a.



Lý Vân bất mãn nói.



- Ngươi là Yêu không sai, thế nhưng là một con Yêu tốt.



Trí Hoằng nói:



- Tiểu tử, ta nói thật với ngươi, ta làm như vậy thực sự là vì muốn tốt cho ngươi, vì để ngươi tích nhiều điểm công đức, sớm ngày tu thành chính quả. Còn nhớ rõ ta trước đây đã nói với ngươi gì không?Ta với ngươi khiếp trước, khiếp trước nữa, đều là bằng hữu tốt…Khiếp trước, ngươi vẫn nhớ mình là ai, vẫn biết điều gì nên, không nên. Đáng tiếc đến kiếp này, ngươi lại mất trí nhớ. Ta phỏng đoán hẳn là tại thời điểm luân hồi xuất hiện một vài vấn đề. Nói thật, nếu như không phải ta đánh thức ngươi, có thể ngươi thật không biết mình là Yêu, dù sao ngươi cũng đang mất trí nhớ. Ngươi nói đúng, Phật gia cùng Yêu vốn chính là khắc tinh. Thế nhưng ta biết ngươi là yêu quái tốt, đừng nói là Yêu, lấy tiêu chuẩn so sánh, hơn mấy kiếp của ngươi đều coi như là người tốt. Cho nên ta không đành lòng nhìn ngươi thất bại trong gang tấc. Ông trời có lòng từ bi, cho ta được giúp ngươi tích lũy công đức…



Trí Hoằng nói những lời này, ngữ khí cùng biểu tình đều rất chân thành.



Lý Vân không nói gì, một lúc lâu, hắn mới lên tiếng:



- Lão hòa thượng, ta không biết ngươi nói là thật hay giả, bởi vì ta thật sự không nhớ rõ việc gì, trừ việc ở kiếp này.



- Cho nên, ta mới dùng hết sức lực để giúp ngươi.



Trí Hoằng nói:



- Khi ngươi ở cô nhi viện, ta cũng đã chú ý tới ngươi. Tuy vây yêu lực của ngươi sau khi trưởng thành mới có thể thức tỉnh, cho nên trước đó ta không hề nhận ra.



Đây là số điện thoại của Nhâm Cường…Nếu làm tốt, ngươi sẽ tu thành chính quả.



- Ah!



Lý Vân nhàn nhạt gật đầu. Lập tức lại hỏi:



- Ngươi đã chú ý tới ta sớm như vậy, thế ngươi biết thân thế của ta không?



- Không biết...!



Lão hòa thượng ngữ khí rất kiên quyết.



- Kỳ thực cũng biết một chút, người do người sinh ra, ngươi cũng vậy, tất nhiên là do Yêu mẹ sinh ra…



Lão hòa thượng cười bổ sung một câu.



Bà mẹ nó, lão tử khinh bỉ ngươi. Lời kia La Gia Anh đã nói qua, giờ ngươi đem ra gặm lại không xấu hổ à.


Tuyệt Thế Hảo Yêu - Chương #2