Chương 5: Khinh bỉ cái mũi của linh yêu



- Ân!



Lý Vân gật đầu, thẳng thắn nói:



- Thứ trong tay ta cùng linh đan diệu dược không có gì khác nhau. Đối với người khác, nó chính là Vân Nam bạch dược.



Vật là như nhau, nhưng thiếu khuyết chính là yêu lực của Lý Vân, trong chuyện này khác biệt cũng rất lớn. Theo lời lão hòa thượng nói, Lý Vân tại chín kiếp trước tích lũy công đức quá lớn, cho nên trong cơ thể yêu lực đã sớm biến dị, trở thành phương pháp chữa thương cầm máu rất tốt.



Đương nhiên, nguyên nhân trong đó, cho dù là lão hòa thượng cũng không biết được.



- Trước không vội đi kinh ngạc. Nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ngươi?



Lý Vân vẻ mặt nghiêm túc hỏi:



- Ta bảo ngươi đi chỗ ở Nhâm Cường thám thính, ngươi rốt cuộc có đi không?



- Tất nhiên có đi rồi!



Tần Suất nhất thời ủy khuất đứng lên:



- Nếu như ta không đi, ta làm sao phải ra bộ dạng như này? Con mẹ hắn, không biết là vật gì? Ta đã nói muốn lấy đức thu phục người, lấy thành thật đối đãi…quỷ. Thế nhưng những tên kia vừa đến đã đánh, căn bản không để cho ta cơ hội nói chuyện.



- Há…!



Một tiếng, Lý Vân nhất thời cười:



- Hóa ra ngươi là bị quỷ vật đánh?



- Không phải...!



Tần Suất đứng dậy ngồi ở trên mép giường, nghiêm mặt nói:



- Tốt xấu gì ta cũng là linh yêu, tương đương với Diêm La của địa phủ, Cửu U Quỷ vương cũng phải nể ta vài phần mặt mũi. Trên đời này nào có quỷ vật gì dám đối với ta hạ thủ.



- Cút, đừng khoe khoang nữa.



Lý Vân khinh thường nói:



- Hảo hán không đề cập tới thực lực năm đó, bớt sàm ngôn đi, ta hỏi ngươi, Nhâm Cường không có việc gì chứ?



- Không có việc gì...!



Tần đẹp trai thở phì phì nói:



- Vì an toàn của hắn, ta đã phải mang mạng già của mình ra đấy. Sau đó đại sư mang theo cảnh sát tới, tình thế trên cơ bản đã được dẹp loạn. Bất quá ta nghĩ sự tình không đơn giản như vậy, âm thầm điều khiển bọn quỷ vật này hẳn là Yêu tộc.



- Yêu tộc?



Lý Vân khẽ nhíu mày, lần thứ hai hỏi:



- Ngươi làm sao xác định được đối phương có Yêu tộc nhúng tay?



- Lỗ mũi của ta rất linh đó.



Tần Suất tự tin cười cười.



- Đúng không?



Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói ra:



- Vậy ngươi ngửi thử, ta là tộc gì?



Tần Suất nghe vậy, không ngờ đem mũi mình đi qua cẩn thận ngửi ngửi.



- Hán tộc hả?



Tần Suất xấu hổ cười cười.



Bà mẹ nó, lão tử khinh bỉ ngươi. Lại còn nói mũi mình thính, rõ ràng lão tử là yêu quái, hắn lại nói mình là Hán tộc. Lý Vân âm thầm khinh bỉ liếc mắt nhìn Tần Suất, đối với khứu giác của hắn cảm thấy hoài nghi sâu sắc.



Tần Suất tựa hồ cũng thấy có gì đó không đúng. Vội vàng vỗ bộ ngực nói:



- Lão đại, ngươi cũng đừng có hoài nghi lỗ mũi của ta, linh yêu bọn ta cũng không phải là dân ăn chay, ngửi ra đặc điểm từng loại yêu quái căn bản không thành vấn đề. Lẽ nào ngươi không phải Hán tộc, vậy ngươi là dân tộc Hồi rồi!



- Ngươi mới là dân tộc Hồi.



Lý Vân đột nhiên ý thức được Tần Suất tựa hồ không ngửi ra yêu khí trên người mình.



Cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng, theo lời lão hòa thượng nói, trải qua chín kiếp luân hồi, yêu khí trên người hắn đã bị mất đi gần hết, hơn nữa linh yêu Tần Suất ngày hôm nay không giống ngày xưa, ngửi không được cũng là bình thường.



- Lão đại, vui đùa thôi mà. Lại nói đến… Ngươi phải báo thù cho ta a.



Tần đẹp trai thở phì phì nói:



- Tất cả mọi người đều là yêu quái, bọn họ quá khi dễ người khác, ngươi phải giúp ta lấy lại danh dự.



- Đó là sự tình của Yêu tộc các ngươi, ta không muốn nhúng tay vào.



Lý Vân cố ý nói:



- Ta là Hán tộc mà!



- Xin…lão đại mà, ngươi thế nào có thể nói ra những lời không có trách nhiệm như thế.



Tần đẹp trai tức giận mà giải thích:



- Đúng, ngươi không phải Yêu tộc, ta đây thừa nhận, nhưng ngươi bây giờ nói như thế nào cũng là lão Đại của ta? Ta đã theo ngươi lăn lộn, tiểu đệ bị khi dễ sỉ nhục, ngươi làm lão đại cũng không còn mặt mũi nữa. Quan trọng hơn là, khách hàng Nhâm Cường tính mạng cũng không có bảo đảm. Đã lấy tiền của người, thì phải thay người giải trừ hậu họa, bất kể là người hay là yêu, ta cảm thấy đó là đạo đức cơ bản nhất trong công việc chúng ta đang làm.



- Cút, ngươi trước đi chữa thương, tí nữa ta cùng lão hòa thượng nói chuyện một chút, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.



Lý Vân không nhịn được nói.



- Ừm.



Tần đẹp trai ứng với một tiếng, dự định trở lại tầng cao nhất, trở lại căn nhà nhỏ bé của mình để nghỉ ngơi chữa thương. Thời điểm ra đến cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, cẩn thận mà hỏi:



- Lão đại, ngươi cùng đại sư rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Thế nào ngươi xưng hô đối với hắn chưa từng tôn kính một chút nào?



- Lão tử là yêu…



Lý Vân tùy tiện nói ra chân tướng.



- Fuck!



Tần Suất giơ ngón tay giữa lên, một bộ dạng không tin nói:



- Ngươi hù ai đó? Nếu như ngươi thực sự là yêu, vì sao ta tại trên người của ngươi không ngửi được yêu khí đến. Lại nói, nếu như ngươi thực sự là yêu, ngươi lại dám tại trước mặt đại sư làm càn như vậy. Đương nhiên, nếu như là một vạn năm trước, ta cũng không thèm để ý đến hắn.



- Ai...!



Lý Vân âm thầm thở dài, đầu năm nay, nhiều người có tâm không tốt thật, thói đời là như vậy, nói thật ra cũng không ai tin.



- Không nói nữa, ta đi ngủ trước đây.



Tần đẹp trai vừa cười vừa nói:



- Bất kể nói thế nào, ngươi dám đối với đại sư bất kính, ta bội phục ngươi.



Đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Suất, Lý Vân ngầm cười khổ, thật sự đúng với câu nói kia, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại yêu quái a, càng ngày càng không nên thân. Một người tu phật thôi mà ở trong lòng hắn cũng có lực uy hiếp.



Lý Vân nào biết đâu rằng, một vạn năm Huyết Mạch truyền thừa, có thể bảo lưu lại cũng đã rất không tồi rồi. Về phần yêu lực yếu bớt, đây là sự tình rất tự nhiên. Hơn nữa, tính khí cũng hòa hoãn đi không ít.



Liên hệ điện thoại với lão hòa thượng không có kết quả, Lý Vân liền không gọi nữa.



Nếu như sự tình thật rất khó giải quyết, hắn tin tưởng lão hòa thượng sớm muộn sẽ chủ động liên hệ với mình.









Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Lý Vân cũng không có đi tìm Tần Suất, hắn tin tưởng một chút vết thương nhỏ kia không làm khó được linh yêu. Sau khi xuống dưới tầng ăn sáng cùng nữ chủ nhà Vương Trân Trân, Lý Vân đi ô-tô chạy tới trường học.



Trong trường học rất yên tĩnh, lớp học cũng rất buồn chán.



Thế nhưng Lý Vân lại rất hưởng thụ loại buồn chán này.



Trong buồn chán mang theo một ít tầm thường.



Cho dù nhiều khi hắn đi học chỉ để ngủ, nhưng hắn cũng rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.



Buổi chiều không có lớp, buổi trưa hắn liền trở lại phòng cho thuê. Sau khi lên tới tầng cao nhất, bất ngờ chính là Tần Suất không có ở đó.



Vốn định điện thoại liên hệ với Tần Suất, đột nhiên phát hiện tiểu tử kia bây giờ chính là một tên nghèo trắng tay, ngay cả điện thoại cũng không có.



Sau khi trở lại tầng ba, trùng hợp thế nào lại đụng mặt với nữ chủ nhà Vương Trân Trân. Nàng nhìn thấy Lý Vân thì xấu hổ nói:



- Ngày hôm nay máy vi tính của ta lại bị hỏng. Cậu tới thay ta sửa một chút đươc không?



Lý Vân vô ý thức gật đầu, lập tức nhớ tới thời điểm lần đầu sửa máy vi tính rất mập mờ. Hắn ác ý mà đoán, lúc này sẽ không phải lại là lên trang web có chút không thuần khiết rồi bị nhiễm virus chứ?



- Ai…!



Lý Vân thở dài, trong lòng cũng có thể hiểu được Vương Trân Trân. Đêm động phòng thì chồng lại bị tai nạn, thương cảm đến nay vẫn còn độc thân. Bây giờ đã ba mươi tuổi, không phải là thời điểm nhu cầu lớn nhất sao? Làm khó nàng rồi.


Tuyệt Thế Hảo Yêu - Chương #17