Chiến Đấu Huyễn Cảnh


Người đăng: adadari


  • Tiểu Nghiêm, ngươi nói đi.


  • Vâng, Tháp lão. Chuyện là ba ngày trước ta nhận trách nhiệm thí luyện tân
    đệ tử nội tông…


Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe, có chăm chú có nhàm chán nhưng không
ai xen vào. Chỉ là một câu chuyện khá bình thường, nếu tất cả đều hiểu chỉ
vậy, Tháp lão sẽ không gọi tất cả họ đến.


  • Tháp lão, đệ tử đó…

Một hồng y nữ tử nóng bỏng lên tiếng tiếp lời, là Bạch Phụng phong chủ của Cực
Viêm phong.


  • “Thiên phú của hắn có thể nói là đệ nhất lịch sử Ám Nguyệt Kiếm Tông ta.
    Không… có lẽ là đệ nhất tự cổ chí kim của Di La tinh.” – Tháp lão từ tốn quẳng
    một quả bom.


  • A…


  • Cái này…


Nụ cười đọng lại trên khuôn mặt nho nhã của Ám Nguyệt Tông chủ cùng nét ngạc
nhiên, xì xào của các phong chủ. Nếu một người khác nói ra lời này, họ chỉ
cười khẩy chả thèm quan tâm nhưng Tháp lão chưa bao giờ là người bắn tên không
đích.


  • “Hắn có thể chất phù hợp với cửu linh, thời không, có cả huyền hoàng khí và
    cả một loại tử huyền khí mà ta chưa gặp bao giờ, tất cả đều là cực phẩm Thiên
    cấp. Có thể nói là một loại linh thể chưa từng có, hoàn mỹ đến cực điểm.” –
    Tháp lão vừa nói vừa cười cười nhìn các đại gia hỏa phía trước đang ngơ ngác.


  • Cạch…


Thanh thiết phiến của Độc Cô tông chủ rơi xuống, mặt hắn giật giật nhưng đó đã
là điềm tĩnh nhất cả bọn. Các phong chủ khác mắt trợn tròn, từng cái cằm theo
từng lời của Tháp lão lại càng rớt xuống. Sự yên tĩnh cùng không khí kỳ lạ bao
phủ gian phòng.


  • “Không thể nào, sao có thể, điều này không thể xảy ra được.” – Tiếng lầm
    bầm run rẩy của Hồng Đậu đánh thức mọi người. Vẻ mặt nàng ngoài ngạc nhiên còn
    có khiếp sợ cùng không thể tin tưởng, mọi người trong phòng cũng không chú ý
    lắm, biểu cảm đó là bình thường không có gì khác lạ.


  • “Thiên phú… như vậy… sao có thể. Xuất hiện vừa kỳ lạ lại đột ngột có khi
    nào là gian tế không.” – Đại Ngưu phong chủ dùng tay đỡ cằm lên mở lời.


  • “Đại Ngưu ngươi dùng não có được không. Đệ tử có thiên phú như vậy đừng nói
    đi làm gian tế, trước khi có khả năng tự vệ sẽ không ai để hắn ra ngoài ánh
    sáng đâu.” – Bạch Phụng phong chủ gõ cái cốc lên đầu đại hán râu ria xồm xoàm
    bên cạnh.


  • “Tử Lôi Lâm Hải, Ngọc Hi Tiếu, Ngọc… Lam có khi nào.” – Độc Cô tông chủ lầm
    bầm, hắn đang suy nghĩ, quên luôn cả cây quạt yêu quý của mình đang nằm chổng
    trơ dưới đất.


  • “Ý tông chủ là... Ngọc Lưu Ly.” – Một nam nhân vẻ ngoài suất khốc, toàn
    thân toát ra kiếm khí sắc bén lên tiếng. Hắn là Ly Nguyên phong chủ Kim Cương
    phong.


  • “Là nàng càng tốt, so với bất kỳ tông tộc khác, ta hi vọng nữ nhân Ngọc Lam
    đó là Ngọc Xà yêu vương hơn.” – Độc Cô tông chủ đang suy tính thiệt hơn, đào
    tạo một thiên tài sao này lại thành mai áo cho người thì toi công.


  • “Ta… thấy khả năng này rất lớn, Hi Tiếu có thiên phú rất cao nhưng không có
    bất kỳ chiến kỹ nào. Ngoại hình lại không khác dã nhân là mấy, rất có thể là
    chưa tiếp xúc nhiều với nhân loại.” – Nghiêm trưởng lão ngập ngừng tiếp lời,
    với cấp bậc của hắn thường không được xen vào cao tầng thảo luận. Nhưng suy
    nghĩ đến tầm quan trọng của sự việc nên hắn cũng chả thèm quan tâm ấn đề này
    nữa.


  • “Được, … mặc kệ các vấn đề đó. Thiên tài như thế này đã đến tay thì không
    có chuyện bản tông lại nhã ra, bất kể là tông tộc hay yêu vương gì đó.” – Nhặt
    lại thiết phiến, Độc Cô tông chủ trở lại vẻ nho nhã thường thấy, câu nói tiếp
    theo cũng thể hiện quyết tâm của hắn.


Mắt các phong chủ khác cũng sáng lên, không ai để ý Hồng Đậu vẫn chưa dứt khỏi
cảm giác không thể tin được, ánh mắt mờ mịt miệng vẫn lầm bầm : “Không thể
nào, sao có thể…”


  • “Hảo, vậy đến vấn đề tiếp theo. Hắn sẽ là đệ tử của phong nào.” – Thấy mọi
    người đã ổn định, Tháp lão tiếp tục chủ đề.


  • Của ta.


Trước tất cả mọi người ở đây, một giọng nói cụt lủn, chói như kim thiết đột
nhiên truyền tới. Trên chiếc ghế trống bên cạnh Tháp lão xuất hiện một hắc y
trung niên nam tử, gương mặt góc cạnh, bạch phát bạch mi, thân thể cường tráng
hữu lực.

Hắn cứ như từ hư không hiện ra nhưng không ai trong phòng có vẻ bất ngờ, việc
này đã thành thói quen với mọi người ở đây.


  • “Cừu sư bá, hắn đúng là rất thích hợp với công pháp Vạn Kiếm phong nhưng có
    lẽ nên để hắn học bản lĩnh mạnh nhất kiếm tông ta thì tốt hơn.” – Độc Cô tông
    chủ khẽ nhăn mày, hắn hết sức kiên kỵ vị Cừu Thiên sư bá, phong chủ Vạn Kiếm
    phong này.

Hắn là sư huynh của tông chủ đời trước, không chỉ bối phận, tu vi nhất nhì
kiếm tông. Tính cách lại vừa cứng vừa thối như tảng đá hầm cầu, hết sức tùy
hứng, mặc kệ tông quy.


  • “Ý ngươi là chủ phong mạnh hơn Vạn Kiếm phong của ta. Ngon thì ra ngoài thử
    vài chiêu.” – Cừu phong chủ bật ra một câu làm Độc Cô tông chủ tái mặt.


  • “A Cừu, lần sau có thể vào Cổ Tháp bằng chân không, không được dùng pháp
    tắc ở đây.” – Tháp lão giải vây cho tông chủ, hắn cũng nhức đầu với tên này.


  • “Ta không thích, có giỏi ngươi đến đánh ta. Tên nào tranh đệ tử với ta thì
    đứng hết ra.” – Cừu phong chủ nghênh ngang đứng dậy.


  • Chủ phong phải nhận đệ tử này.


  • Ngũ hành phong chúng ta cũng muốn.


  • Các ngươi khốn kiếp, đã có một ngũ hành chi thể làm đại đệ tử năm phong rồi
    còn muốn nhúng chàm.


  • Ta mặc kệ, hai thì ngon hơn một.


  • Đúng vậy.


  • Đại Ngưu, nói hay.


  • Bọn ta năm người đấu với Cừu sư bá.


  • Lên hết đi, ta chấp.


Cả đám cao tầng nhảy dựng như bọn trẻ trâu làm Nghiêm trưởng lão há hốc mồm,
Tháp lão thì che mặt như không quen biết. Hồng Đậu cũng mắt tròn mắt dẹp mà
nhìn.


  • “Hắn có toàn linh thể sao không dạy tất cả cho hắn. Không phải ngũ hành ngũ
    phong cũng nhận chung đệ tử sao.” – Hồng Đậu thấy cả đám xắn tay áo định lao
    vào thì hỏi một câu.


  • A…


  • A…


  • Ta không thích.


Cả bọn sực tỉnh a a vài tiếng chỉ có Cừu phong chủ vẫn thủ thế như cũ.


  • “Rất đúng, có thể dạy hắn Vạn Linh Quỷ Thần Kinh. Còn chiến kỹ thì học Ám
    Nguyệt Minh Minh kiếm pháp mạnh nhất tông ta.” – Độc Cô tông chủ suy ngẫm một
    lát rồi đưa ra đề nghị.


  • Phản đối, như vậy không có phần bọn ta.


  • Đúng vậy, không duyệt.


  • Ta không thích.


Tất cả những người còn lại đều không đồng ý, Cừu phong chủ vẫn phong cách cũ.


  • “Được rồi, đây là biện pháp ổn thỏa nhất rồi. Các ngươi đừng có làm quá nên
    nữa có được không.” – Tháp lão thở dài, lão hi vọng thế hệ sau sẽ khá khẩm
    hơn. Đời này kiếm tông toàn nhân vật không bịnh thì mát dây thật sự là quá nát
    rồi.


  • A…


  • Được rồi.


  • Phong nào vẫn của kiếm tông thôi, ta đồng ý.


  • Ta không thích.


Mọi người cũng nguội lại, ngồi xuống chỗ ngồi, chỉ có Cừu phong chủ vẫn đáp
như cũ.


  • “A Cừu, đệ tử không phải ngươi tìm ra. Có tin lão phu loại ngươi luôn
    không.” – Tháp lão cay tên này lắm rồi.


  • “Hừ, cậy già lên mặt.” – Cừu phong chủ thấy sắp phải một chọi bảy thì không
    ổn lắm nên hừ lạnh một cái rồi ngồi xuống.


  • “Được rồi, để xem đệ tử thiên tài của chúng ta chiến lực thế nào.” – Mấy
    tên khốn kiếp kia cuối cùng cũng không làm loạn nữa, Tháp lão thở ra một hơi
    rồi khẽ vẫy tay. Một cái gương xuất hiện, là huyễn ảnh chiến đấu của tiểu Lạc,
    một nhân ảnh và một xà ảnh quấn vào nhau xuất hiện.


  • Không phải chứ…


  • Muội nó, thằng nhóc đó đang ngủ.


  • Tháp lão đưa hung thú khác vào cắn chết nó đi.


~oOo~​

Nói về tiểu Lạc, khi hắn bước vào cánh cửa, thì cảnh tượng thay đổi. Không
phải một căn phòng cũ kỹ như bên ngoài mà là một cánh rừng bạt ngàn, mới nhìn
rất giống Tử Lôi Lâm Hải nhưng không có lôi nguyên tố tràn đầy.


  • “Đây là huyễn cảnh chiến đấu, thân thể mình không có gì lạ, chỉ là không
    biết… A Thạch… A Thạch…” – Tiểu Lạc lần thứ hai gặp một huyễn cảnh, lần trước
    là tiên ma đại chiến kinh khủng, bây giờ thì bình thường rất nhiều.

“Đây!! đây!! Huyễn cảnh thì vẫn ở trong đầu ngươi thôi, nếu chỉ liên lạc với
ta thì không vấn đề gì.” – Trí linh lên tiếng đáp lại, huyễn cảnh cùi bắp này
còn chưa làm khó được hắn.

“Vậy còn tiểu kiếm… không thấy.” – Kiếm ấn trên tay hắn vẫn còn nhưng không hề
có cảm giác của tiểu kiếm.

“Đương nhiên rồi, nó là thực thể, không gọi ra ở đây được đâu.” – Trí linh cắt
ngang chuỗi động tác múa may triệu hồi của hắn.

“Sao trong huyễn cảnh tiên ma thì gọi được.” – Tiểu Lạc không hiểu, cả hai đều
là huyễn cảnh, sao lại không gọi được.

“Làm ơn đi, đừng có so sánh chúng tiên truyền thừa với cái linh khí chưa đạt
tiên cấp có được không.” – Trí linh khinh bỉ nói, thật là thiếu kiến thức mà.


  • Xì, xì…

Một con đại xà đu mình từ các cây đại thụ xuất hiện trước mặt tiểu Lạc, đây có
vẻ là đối thủ đầu tiên của nó.

Đây là một con Lan Hoa Xà, thân to như bắp đùi nhân loại trưởng thành, xà
phiến trắng toát, trên thân có vài hình ảnh lan hoa màu hồng phấn. Kiểm tra
sức chiến đấu từ thấp lên cao nên nó chỉ là hung thú nhất cấp sơ kỳ.


  • “Oa, bạch xà kia, ngươi làm ta nhớ tỷ tỷ quá.” - Sống với Ngọc Lưu Ly từ
    nhỏ, tiểu Lạc rất thân thiết với tất cả xà hình thú. Đối thủ đầu tiên này làm
    khó hắn rồi, dù là huyễn ảnh, hắn cũng không muốn tấn công nó tý nào.

Lan Hoa Xà thì không như vậy, nó làm đúng chức trách của mình, lao thẳng lại
cuốn lấy nhân loại trước mặt. Nếu có suy nghĩ thì đó đang thắc mắc sao nhân
loại này lại không biết tránh né chứ, thật ngu ngốc.

Tiểu Lạc không thèm né tránh công kích của Lan Hoa Xà, nó thuộc loại đại xà
hung thú, tấn công bằng cơ thể mạnh mẽ nên không hề có răng nanh cùng độc.

Thể chất cùng sức mạnh của tiểu Lạc hiện giờ vượt xa hung thú cấp ba, Ngọc Lan
Xà này không thể gây cho hắn chút thương tích.


  • “A… tỷ tỷ…” – Cảm giác thân thuộc làm tiểu Lạc mơ hồ. Cảm giác bây giờ thật
    giống như lúc nhỏ nằm ngủ trong lòng Ngọc Lưu Ly. Hắn vô thức ôm lấy xà thân,
    nhắm mắt lại mơ màng.

Cử động kỳ lạ của tiểu Lạc làm Ngọc Lan Xà hoảng sợ. Tên biến thái này không
ngờ lại nghĩ nó là gối ôm, thật không thể tin được. Đại xà quẩy thân mãnh
liệt, đuôi nó quấn lấy tiểu Lạc muốn siết chết hắn. Hàm răng không lớn của nó
cũng cắn liên tục lên khắp người hắn nhưng lại chẳng hề để lại dấu vết gì.


  • “A Hồng, đừng quậy…” – Tiểu Lạc nói mơ, hai tay hắn nắm lấy đầu và đuôi của
    “A Hồng” rồi chìm dần vào giấc ngủ thật ngon.

Lan Hoa Xà bị sức mạnh vượt trội của hắn làm cho đầu đuôi không thể cựa quậy,
thân thể nó không ngừng uốn éo nhưng không mang lại kết quả gì nên đành nằm đó
chịu trận.

Trong giấc mơ, tiểu Lạc thấy mình được tỷ tỷ quấn trên đuôi kéo đi chơi đùa
khắp lâm hải. Cảm giác bay bổng nhẹ nhàng cùng nhẹ cơn gió nhẹ thổi qua làm
tóc hắn rối bù. Giấc mơ vui vẻ tươi đẹp làm hắn bậc cười sằng sặc.


  • Grào.

Tiểu Lạc đang ngủ ngon lành thì bị một tiếng thú rống làm thức dậy. Theo bản
năng hắn bật dậy lùi về phía sau.

Khung cảnh vẫn là rừng cây như cũ nhưng Lan Hoa Xà đã biến mất. Trước mặt hắn
bây giờ là một con đại hùng màu đen cao hơn ba thướt, hai cái hùng trảo vĩ đại
to lớn, từng chiếc vuốt to lớn và đen nhánh như kim thiết. Là Khủng Trảo Hùng
ma thú nhất cấp trung kỳ.


  • “Tên khốn kiếp nào phá giấc ngủ của ta.” – Tiểu Lạc tức giận hô lên, hắn
    vừa mơ đến lúc tắm cùng tỷ tỷ thì bị đánh thức, có thể đợi thêm một tí nữa
    cũng được mà.

Các đại gia bên ngoài nghe tiếng gào của hắn mặt cũng đen lại. Ngươi rõ ràng
vào đó kiểm tra lực chiến không ngờ lại ngủ ngon lành như vậy, giờ lại dám
chửi vào mặt bọn ta.

Tiểu Lạc tức giận, hắn nhặt một hòn đá bên đường ném thẳng vào đại hùng phía
trước.


  • Chíu.


  • Bụp.


  • Ầm.


Ba âm thanh liên tiếp xuất hiện, đại hùng đáng thương bị hòn đá bắn thẳng vào
đầu. Cái đầu to lớn của nó lại như đậu hủ, bị tảng đá tạc ra một cái lỗ to
tướng. Chết không thể chết hơn, thân thể khổng lò của đại hùng đổ ầm xuống đất
rồi biến mất.


  • Hảo.


  • Lực tay mạnh như vậy.


  • Nhất cấp ma thú không là gì với hắn, để ta cho nhị cấp vào.


Những đại gia bên ngoài thấy cử động của tiểu Lạc thì miệng khen không dứt.
Đối với bọn hắn thì việc này không là gì nhưng làm được nhẹ nhàng như tiểu Lạc
thì ít nhất cũng phải luyện cốt đỉnh phong tu sĩ, còn hắn mới uẩn mạch sơ kỳ
a.

Hung thú liên tục xuất hiện nhưng cũng không thể làm khó tiểu Lạc. Qua một ít
thời gian hắn cũng phát hiện ra vài chuyện.

Thứ nhất chỉ cần hắn muốn có thể nhận được bất kỳ vũ khí gì với mọi hình dáng,
nhưng nó chỉ là tinh thiết bình khí bình thường mà thôi.

Thứ hai, sau mỗi trận chiến thể lực và linh lực của hắn lại trở về đỉnh phong.
Có thể thoải mái xài chiêu giết địch một ngàn tự tổn tám trăm để kết thúc
nhanh trận đấu.


  • Xoẹt.

Thanh kiếm trên tay tiểu Lạc xoẹt qua mang theo đầu lâu của một đại tinh tinh
đen tuyền to lớn. Một phần vai của hắn cũng bị cánh tay lực lưỡng kia đánh
trúng để lại một vết thương kha khá.


  • “Phù, tam cấp trung phẩm Đại Lực Hắc Viên, tiếp theo là tam cấp cao phẩm.
    Nếu vẫn loại đầu to óc nho như vầy thì không thành vấn đề.” – Tiểu Lạc thở ra
    một hơi, cảm nhận bả vai mình trở về bình thường như đảo ngược thời gian, chờ
    đợi trận đấu tiếp theo.

Không lâu sau đó, trên mõm đá xa xa cũng xuất hiện yêu thú tiếp theo.

Một yêu thú giống như sói, toàn thân hai màu hắc bạch đan xen. Mũi dài, tai
nhỏ, bờm phùng lên cứng và nhọn như kim châm. Tứ chi ngắn hơn sói thông thường
nhưng mạnh mẽ, hữu lực. Răng và trảo bén nhọn, loang loáng.


  • “Tệ rồi đây, Âm Ảnh Ma Lang, sao tự dưng lại có hung thú huyết mạch cao cấp
    đây.” – Tiểu Lạc than thở nhưng vẻ mặt thì khác hẳn, mắt hắn sáng lên, miệng
    cười tươi, lưỡi liếm môi. Hắn giống như một con mãnh thú khao khát những đối
    thủ mạnh mẽ.

Âm Ảnh Ma Lang là một hung thú mang huyết mạch cao cấp của Khiếu Nguyệt Thiên
Lang. Do đó, nó là một hung thú sinh linh trí từ rất sớm.

Điều này cũng không phải là trùng hợp, Tháp lão thấy thân thể hắn mạnh mẽ, vật
lộn với yêu thú không khác gì sở trường nên quyết định để hung thú có linh trí
xuất hiện.


  • “A Cẩu, ta tới đây.” – Tiểu Lạc cầm lấy thanh thiết kiếm, chủ động tiến
    công.


Tuyệt Lộ Sinh Ma - Chương #9