Đại Sự


Người đăng: adadari

Vầng dương đỏ rực chìm dần vào phía tây, cao không đỏ tía, trên bầu trời nhàn
vân trôi nổi, một buổi chiều tà yên bình.

Trên trời cao có một đại điểu to lớn đang thả mình theo gió, trên lưng nó đang
chở theo mười hai người có già có trẻ.

Đây là đám Nghiêm trưởng lão cùng các đệ tử được chọn trở về chủ tông. Nay bọn
họ có thêm một đồng bạn chính là bạn nhỏ tiểu Lạc-Ngọc Hi Tiếu.

Phương tiện di chuyển của họ bây giờ là Bạch Vân Hạc, một loài điểu có thân
hình khổng lồ nhưng hết sức ôn hòa. Tu vi của hạc trưởng thành có thể vượt qua
tứ cấp nhưng không hề chủ động tấn công bất kỳ ai, chúng dễ gần đến mức dù là
bình dân cúng có thể tiếp xúc và kết thân được.

Vì trận đấu buổi trưa mà bây giờ tiểu Lạc đang bị cô lập, các đệ tử khác trò
chuyện rôm rã nhưng không hề bắt chuyện với nó. Mười đệ tử được chọn đều có tu
vi xấp xỉ tiểu Lạc, trong đó có cả tiểu muội muội bị hắn cho đo ván đầu tiên.

Tiểu Lạc cũng không quan tâm lắm, bây giờ hắn đang vờ thiền định trao đổi với
trí linh.

“A Thạch, thật sự không có chiến kỹ nào dưới ngưng tâm cảnh sao. Nếu không thì
có thể truyền cho ta chiến kỹ dễ luyện nhất không, ta muốn thử a.” – Ngồi trên
núi vàng mà không xài được, tiểu Lạc đang hết sức không cam lòng.

“Thật sự không có chiến kỹ cấp thấp, cơ mà… ngươi xem kỹ hai cái kinh quyết
thử xem. Khác với công pháp đơn thuần, những thứ có tên ngưu ngưu đều có chiến
kỹ đặc trưng đi kèm.” – Trí linh trầm ngâm một chút rồi trả lời. Thật ra thì
cũng có các chiến kỹ dưới ngưng tâm cảnh nhưng rất khó luyện hay cần điều kiện
đặc biệt, thay vì tốn thời gian cho chúng thì nên chăm chỉ tăng cấp lên ngưng
tâm thì hơn.

“Để ta coi, oa, đúng là có nè. Thái Thượng Ma Thể và Hỗn Linh Huyền Biến, sặc…
cả hai là bí pháp bùng nổ sức mạnh. Trùng lặp rồi, không biết có thể cộng dồn
không.” – Tiểu Lạc rà soát lại truyền thừa trong đầu lập tức phát hiện chiến
kỹ, tên nghe cũng rất trâu bò. Vừa định vận chuyển thử thì trí linh hất một xô
nước lạnh.

“Bớt ngu muội đi, ngươi có biết hoài bích có tội không. Đợi đến chỗ yên tĩnh
mà thử.”

“Vậy ta làm cái gì bây giờ, công pháp thì tự vận chuyển, ta đang phát chán
đây.” – Tính cách hiếu động của hắn thật sự không hợp với việc chôn chân một
chỗ trên đây. Dù phong cảnh rất đẹp nhưng xem mãi thì cũng chán, hắn không
phải thể loại có thể ngắm mây bay từ sáng đến chiều.

Trí linh cũng không thèm trả lời câu hỏi vớ vẫn này của hắn. Tiểu Lạc ngáp
dài, vừa định ngã lưng ngủ một giấc thì giọng nói ôn hòa của Nghiêm trưởng lão
vang lên.


  • “Hi Tiếu, lúc trưa ta thấy ngươi chiến đấu, lâu lâu lại có động tác kỳ lạ
    có phải là bắt chước Phong Ảnh Bộ của bổn tông không.”


  • “Đệ tử bắt chước tiểu muội bên kia, thoắt một cái biến mất rồi xuất hiện
    sau lưng địch thủ, cái đó là Phong Ảnh Bộ ạ.” – Tiểu Lạc hớn hở trả lời, có
    người nói chuyện là vui rồi, hắn ghét nhất là nhàn rỗi.


  • “Đúng vậy, ngươi chỉ nhìn mà bắt chước thì không thể làm được đâu. Mấu chốt
    của Phong Ảnh Bộ gồm có ba phần. Thứ nhất là tụ lực, tùy vào tu vi và kinh
    nghiệm mà ngươi có thể tụ tập linh lực nhanh hay chậm, có người dùng chín
    bước, bảy bước, ba bước. Với tu vi của ta có thể tụ lực ngay lập tức. Thứ hai
    là bạo phát, linh lực của ngươi chuyển thành phong cùng ám nguyên tố, tập
    trung vào huyệt dũng tuyền dưới chân rồi bùng nổ ngay lập tức. Lúc đó ngươi có
    thể di động vượt qua tốc độ bình thường rất nhiều. Điều thứ ba là điểm đến, vì
    bùng phát tốc độ nên rất khó làm chủ, ngươi phải luyện tập nhiều để có thể
    xuất hiện từ điểm mù của đối phương, một kích tắc tử. Đây là sơ đồ kinh mạch
    để ngươi vận chuyển linh lực thích hợp nhất cho Phong Ảnh Bộ” – Nghiêm trưởng
    lão dùng linh lực vẽ trên không một thân ảnh cùng những đường kinh mạch để
    tiểu Lạc nắm bắt dễ hơn. Hắn chậm rãi giảng dạy, tiểu Lạc hết sức chăm chú
    lắng nghe làm hắn rất hài lòng.


  • “Cảm ơn trưởng lão, đệ tử sẽ nhanh chóng tập được. Trên thân đại hạc này to
    như vậy, có thể luyện ngay đây được không.” – Tiểu Lạc hai mắt lấp lánh, hắn
    tin tưởng mình sẽ nhanh chóng nắm được Phong Ảnh Bộ thôi.


  • “Haha, hiếu học là tốt, dù Bạch Vân Hặc ôn hòa cũng không nên chạy nhảy
    trên lưng nó. Mà chúng ta cũng sắp đến sơn môn rồi.” – Nghiêm trưởng lão vừa
    cười vừa đáp, hắn rất hài lòng với danh ngạch đệ tử mình bỏ ra. Tên nhóc này
    rất loi choi nhưng thiên phú tuyệt hảo, lại hết sức chăm chỉ tập luyện, lần
    này đúng là nhặt được bảo bối rồi.


Đúng lúc này, bạch hạt bay ra khỏi tản mây, khung cảnh phía trước hiện ra
trước mắt tiểu Lạc. Những ngọn sơn phong sừng sững cao vút, cây cối tươi xanh,
dòng nước chảy quanh, lượn lờ linh khí. Cảnh sơn môn huyền ảo trong sương
chiều cùng hơi nước bốc lên vừa mỹ diệu vừa hiên ngang.


  • Đến nơi rồi các thiếu niên, nơi đây sẽ bắt đầu con đường tu luyện gian nan
    mà kỳ diệu. Đường phi tiên luôn gập ghềnh nhưng phải vững bước, tông môn sẽ
    luôn ở phía sau hỗ trợ các ngươi.

Giọng nói ấm áp của Nghiêm trưởng lão truyền vào tai từng đệ tử, một sự đón
chào ngọt ngào cho những đứa trẻ ngây thơ. Đôi mắt chúng sáng lên, vẻ hướng
tới và khát vọng hiện lên trên từng khuôn mặt, tiểu Lạc cũng không ngoại lệ.

Bạch hạt dừng lại trước tấm biển Ám Nguyệt Kiếm Tông cổ lão và uy nghi. Giao
lại các tiểu tử cho sư huynh sư tỷ của chúng an bài. Nghiêm trưởng lão dẫn
tiểu Lạc đến một toà tháp nho nhỏ bên góc tây của quảng trường.


  • Tháp lão hảo, đây là đệ tử theo danh ngạch mà Nghiêm Thừa mới nhận. Mong
    Tháp lão kiểm tra thiên phú dùm.

Phía trong toà tháp cổ kính đầy dấu vết tuế nguyệt, Nghiêm trưởng lão lên
tiếng chào hỏi rồi vào thẳng chủ đề.


  • Tiểu Nghiêm ngươi năm nay cũng đua đòi đệ tử a. Được được, để xem tiểu tử
    may mắn nào được ngươi để mắt.

Phía góc xa một lão nhân đang đọc sách, chống cây gập trúc thô sơ đứng dậy đi
đến trong tâm của gian phòng. Trong căn phòng đơn sơ chỉ có một bộ bàn ghế,
vài cái bồ đoàn cùng mỗi mình lão nhân nên đây chắc chắn là Tháp lão trong lời
Nghiêm trưởng lão.


  • “Tiểu tử đến đây, truyền linh lực lên Cửu Linh thạch xem nào. Nó sẽ giúp
    ngươi xác định thể chất của mình.” – Tháp lão nhẹ vẫy tay, một tảng đá tròn
    dẹp, trong suốt như thủy tinh, to bằng cái mâm được đặt trên một cái kệ ba
    chân xuất hiện trước mặt tiểu Lạc.

Tiểu Lạc cũng hết sức nghe lời, hắn bước đến đặt tay lên thạch đầu, vận một
chút linh lực của mình truyền vào, lập tức trên thạch đầu xuất hiện cửu sắc
vân rực rỡ.


  • “Là toàn linh thể, sáng như vậy ít nhất là Địa phẩm.” – Nghiêm trưởng lão
    khiếp sợ thốt lên, nhìn tiểu Lạc với ánh mắt kỳ lạ.

Thiên phú thể chất ở Di La tinh không hiếm nhưng những cái mạnh mẽ thì không
nhiều. Các loại linh thể nguyên tố thì được gọi tên theo chính nguyên tố như
hỏa linh thể, thủy linh thể gì đó. Có đủ cửu linh : Ngũ hành, Phong Lôi, Quang
Ám thì gọi là toàn linh.

Lúc trước người ta cũng đặt ra những cái tên rất ngưu như Liệt Dương thể, Cực
Nhiệt Viêm thân… cho từng loại khác nhau trong mỗi linh thể. Nhưng thật sự là
mỗi linh thể sinh ra đều không giống nhau, tên thì ngày càng nhiều, nên cuối
cùng thống nhất gọi theo nguyên tố cho nhanh. Tuy nhiên, nếu ngươi có linh thể
cũng có thể tự đặt một cái tên thật kêu, điều kiện là phải nổi tiếng thì nó
mới được mọi người biết đến nó.

Các linh thể được chia theo cửu phẩm, mỗi nhất phẩm tăng thêm thì màu sắc lại
càng rực rỡ. Phía trên còn có Địa linh cùng Thiên linh thể trâu bò và hiếm có
hơn.


  • “Cửu thải chí cực, là Thiên phẩm toàn linh. Mà có lẽ không chỉ như vậy.” –
    Ánh mắt mờ đục của Tháp lão sáng lên. Trên tay hắn lại xuất hiện một viên đá
    khác, chỉ cỡ một cái trứng gà, sự trong sáng của nó vượt xa thạch đầu trước.
    Tháp lão nhìn thẳng vào tiểu Lạc, giọng nói già nua khàn đục có chút rung rung
    của hưng phấn, đã lâu lắm rồi không có chuyện gì làm cảm xúc lão thay đổi như
    vậy.


  • Thử lại với cực tinh thạch xem.


  • “Tháp lão, cái này...” – Giọng Nghiêm trưởng lão cũng run run, hắn sợ mình
    sẽ ngất xỉu với kết quả này mất, lần này không chỉ được vàng mà là cả mỏ rồi,
    có khi còn nhiều hơn ấy chứ.


“Xì, mấy tên này làm sao có thể biết được hỗn độn thể lại còn biến dị kỳ cục
của ngươi, bọn họ ếch ngồi đáy giếng thôi. Cái gì mà toàn linh thể với cửu
linh thể, ngu ngốc” – Trí linh ra vẻ khinh miệt, tinh cầu cấp thấp sao có thể
nhận ra được thể chất siêu cấp có một không hai của tiểu Lạc được chứ.

Tiểu Lạc cũng không thèm chấp trí linh, chỉ là khác cách gọi mà thôi, người ta
vẫn đánh giá mình rất cao, hai đôi mắt đang nhìn mình như bảo bối kia kìa. Hắn
có gì mà phải phàn nàn. Không chần chứ, hắn lại đặt tay lên truyền linh lực
vào.


  • “A… toàn linh cửu thải, thời không hoàn bích, huyền hoàng vân, tử huyền
    sắc. Thiên a, cái này, cái này …” – Tháp lão đưa cực tinh thạch lên sát mặt,
    đôi mắt lão không còn mờ đục mà thanh khí bừng bừng, cả người không ức chế
    được khí tức phát ra, làm tiểu Lạc khó thở từng trận. Hắn vội vàng tránh ra
    xa, suýt nữa thì ma kiếm đã tự động lao ra đỡ áp lực rồi.

Nghiêm trưởng lão bên kia thì đã năm sải lai, khóe miệng giật giật. Thiên đại
rúng động làm hắn không để ý mặt mũi với tiểu bối nữa rồi.

Tháp lão nhanh chóng vượt qua hoảng hốt, vội vàng ức chế khí tức của mình
nhưng trên mặt lại không dấu được vẻ hồ hởi. Miệng lão lẩm bẩm như đang truyền
âm, chân thì đá một phát vào sườn Nghiêm trưởng lão làm hắn đau đớn bật dậy.


  • “Tiểu tử ngươi rất tốt, hảo thiên phú ... hảo… Ngươi ngươi… A hèm ...chọn
    một cánh cửa bên kia đi vào đi. Tiếp theo sẽ là kiểm tra chiến lực, ngươi sẽ
    được đưa vào huyễn cảnh chiến đấu. Cứ đấu hết sức vào, tử vong cũng không sao
    cả, thân thể ngươi vẫn nguyên vẹn. Ta sẽ dựa vào kết quả đánh giá chiến lực
    của ngươi.” – Cảm thấy mình thất thố, Tháp lão vội hắn giọng nói nhanh. Để tên
    tiểu tử đang ngơ ngáo này đi đánh nhau đi, mình có chuyện quan trọng hơn phải
    bàn rồi.


  • “Tháp lão, kiểm tra ở ngoài được không. Đệ tử mạnh nhất là thân thể, vào
    huyễn cảnh sẽ không mạnh lắm đâu.” – Tiểu Lạc hỏi lại, chỗ dựa của hắn bao gồm
    thân thể, trí linh cùng tiểu kiếm, chiến đấu trong huyễn cảnh thật sự không
    thể đo được chiến lực cực đại của bản thân.


  • “Đừng lo, huyễn cảnh có thể tái hiện mọi thứ mà ngươi sở hữu. Ừm… có một
    chút khác biệt nhưng không nhiều, thử đại khái chiến lực là được rồi.” – Tháp
    lão ôn hòa giải thích. Tên nhóc này thuộc về linh thể không ngờ lại rất tự tin
    vào sức mạnh nha, như có quá hoàn hảo rồi không. Hạnh phúc bất ngờ làm lão
    nhân lo bóng lo gió.


  • Vâng.


Tiểu Lạc cũng dứt khoát đáp ứng rồi chọn cánh cửa bước vào tiến hành kiểm tra
chiến lực. Cái này thì rất quen nha, mới mấy ngày trước hắn vừa mới trãi qua,
chỉ khác nhau một chút, lúc đó là đao thật thương thật. Bây giờ thì đỡ hơn, có
thể quẩy hết mình, không có gánh nặng tử vong.


  • “Tiểu Nghiêm, lần này sẽ thiệt thòi cho ngươi rồi. Tiểu tử này…” – Tháp lão
    áy náy nói với Nghiêm trưởng lão lúc này đã trấn tĩnh lại.


  • “Đệ tử hiểu, không ngờ vô tình nhặt được một tiểu tử có thiên phú, định
    chọn truyền nhân. Thật không ngờ…” – Nghiêm trưởng lão cười khổ đáp lời, hắn
    chẳng mong có thể dành được đệ tử thiên phú cao như vậy. Chỉ bằng bản lãnh như
    hắn sẽ làm chậm trễ tiền đồ của người ta mà thôi. Đành cam chịu vậy, ai bảo
    vận khí quá tốt đến mức hưởng không nổi.


  • “Kiếm tông sẽ đền bù cho ngươi, đa tạ ngươi vừa đem lại một mầm non sáng
    lạn cho tông môn.” – Tháp lão cúi đầu với Nghiêm trưởng lão, lão nhân này cả
    đời vì kiếm tông, không màng danh lợi, nay lại cảm thấy cống hiến của mình
    thua kém cả hậu bối.


  • “Tháp lão đừng làm vậy, con cũng như ngài thôi, kiếm tông với con là gia
    đình, cũng là tất cả. Quanh vinh của kiếm tông cũng là của con.” – Nghiêm
    trưởng lão mắt ươn ướt cúi đầu đáp lễ Tháp lão. Nghe được những lời như vậy,
    dù một đống tuổi như hắn cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.


  • “Tông chủ đến rồi, ngươi cứ đứng ở đó đi. Cống hiến của ngươi lần này lớn
    nhất, ở lại nhận thưởng cùng nói một chút về tên tiểu tử kia cho mọi người.” –
    Tháp lão vẫy tay, một chiếc bàn tròn to lớn xuất hiện giữa gian phòng. Đây có
    vẻ là bàn họp lâm thời của lão, nó cũng mộc mạc cổ xưa như nơi đây.


  • Tháp lão, sao lại khẩn cấp như vậy, linh tháp có biến sao.


Một trung niên nhân đột ngột xuất hiện trước cửa cổ tháp, nhanh chóng bước
vào. Hắn mặc một bộ bạch y có hoa văn ám nguyệt, ngũ quan đoan chính, trên mặt
luôn có nét cười ưu nhã. Trên tay hắn có một thanh thiết phiến phe phẩy. Đây
chính là tông chủ Ám Nguyệt Kiếm Tông, Tịch Nguyệt Kiếm Độc Cô Phong.


  • “Ta đã truyền tin cho các phong chủ khác, đợi bọn họ đến rồi bàn luôn một
    thể. Ngươi đừng lo, là hảo sự.” – Tháp lão cười cười có chút thần bí.


  • “A… bí ẩn như vậy.” –Thấy Tháp lão đang vui, tông chủ cũng cười cười, ngồi
    xuống ghế chờ đợi.


  • Bọn ta đến rồi. Tên Cuồng Sư với tiểu Hoa Hoa ra ngoài rồi, không đến được.
    Tháp lão gấp như vậy, có người đốt tháp sao.


Bên ngoài có năm thân ảnh ba nữ hai nam đạp kiếm bay vào, đây là kiếm tông nên
đa số mọi người đều là kiếm tu, dùng phi kiếm là hết sức bình thường. Bọn họ
là các phong chủ của Ngũ hành phong, đồng khí liên chi.

Ám Nguyệt Kiếm Tông nội tông chia làm mười toà kiếm phong gồm: Ngũ hành,
Phong, Lôi, Bách thú, Vạn kiếm phong cùng Ám Nguyệt phong chủ.

Mỗi nơi có một tên riêng cùng đào tạo đệ tử theo từng loại nguyên tố. Trong đó
Bách thú phong thiên về dưỡng thú, Vạn kiếm phong là kiếm trận. Chủ phong là
quang ám nguyên tố, cũng là nơi các đệ tử mạnh nhất được dạy dỗ bởi các lão
bất tử.


  • “Tổ cha ngươi Đại Ngưu, hôm nay ta có chuyện vui tới cửa đây. Còn tên Trư
    đầu đâu?” – Tháp lão cười mắng, khác vói các tông môn khác, kiếm tông cao tầng
    hết sức đoàn kết. Đã từng có lịch sử chia rẽ suýt thì diệt tông làm mọi người
    đều ý thức được mối nguy của mất đoàn kết. Sóng ngầm không bao giờ tránh khỏi
    nhưng các phong chủ luôn luôn điều hòa, hết sức cứng rắn với các đệ tử quá
    khích hay cố ý phá hoại.


  • “Hắn hình như đi tìm thú đản đâu đó trong Tử Lôi Lâm Hải rồi, chắc không
    đên được, không cần chờ đâu. Tháp lão chuyện vui tới cửa, bọn ta sắp có Tháp
    mẫu rồi a.” – Nam tử râu ria xồm xoàm ra vẻ hoảng sợ trả lời, trên người hắn
    là hạt sắc y phục có hoa văn thổ nguyên tố, đây là Chấn Địa kiếm phong phong
    chủ Ngưu Cương Liệt. Mọi người đều thân thiết gọi hắn là Đại Ngưu, đến cả đệ
    tử cũng gọi hắn là Đại Ngưu phong chủ, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, cười hề hề.


  • Không nói nhảm với tên khốn kiếp nhà ngươi, nếu không còn ai nữa thì…


Tháp lão vừa định nói tiếp thì trước cổ tháp có một ánh kiếm bay vụt tới, thú
vị là trên đó không có người. Phía sau là một thiếu nữ cưỡi mây đuổi theo phía
sau la oai oái:


  • Xích Nguyên, đừng chạy a, ta là chủ nhân ngươi nha. Đứng lại.

Đến trước cửa tháp thì thiếu nữ cũng bắt được thanh kiếm. Miệng lầm bầm, chân
bước vào cổ tháp, chân nhỏ mảnh mai lại còn vấp một cái, tí thì ngã nhào.


  • Ai ui, cả ngươi cũng ăn hiếp ta…

Thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi, thân hình mềm mại, da dẻ hồng hào, mịn màng, gương
mặt xinh đẹp tao nhã có nét thông minh, điềm đạm. Đôi mắt sáng như ánh trăng,
trong trẻo như sương mai của nàng long lanh sau một cặp kính vô tròng, đó có
vẻ là một loại linh khí đặc thù.

Nhìn qua giống như một tiểu thư đài các, thông minh, tĩnh lặng nhưng hành động
của nàng làm người nhìn ngã nhào. Đây rõ ràng là một muội muội nhà bên, trông
thì xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, hậu đậu a. Cái tên của nàng cũng hết sức là
phù hợp, Hồng Đậu, đại sư tỷ của Bách thú phong.


  • “Tiểu hậu đậu, Trư lão đầu nhà các ngươi đâu rồi, lại giao hết mọi chuyện
    cho ngươi rồi lủi mất rồi à.” – Đại Ngưu phong chủ vẫn là người bắt chuyện sớm
    nhất.


  • “Phong chủ không có nhà, ngài truyền tin bảo ta đến cổ tháp. Có chuyện gì
    không ạ.” –Hồng Đậu tươi cười đáp lại, ở đây đều là trưởng bối nhưng không ai
    khó khăn với nàng. Mọi người rất thân thiết, đây cũng là lý do dù có rất nhiều
    lựa chọn để gia nhập nhưng nàng chọn kiếm tông, nàng yêu quý nơi này.


  • “Được rồi, tiểu Đậu xem như một nữa phong chủ đúng nghĩa rồi. Mọi người vào
    chỗ, ta bắt đầu đây.” – Tháp lão vô tư vẫy vẫy tay, đã đến lúc bàn đại sự rồi.



Tuyệt Lộ Sinh Ma - Chương #8