Người đăng: thutu
Thoáng chốc mặt trời đã lên cao, nắng cũng tràn ngập khắp đường đi lối lại, ai
ra đồng cứ ra đồng, ai buôn bán cứ buôn bán, mà ai no say thì cứ no say, người
nào làm việc người đấy. Nhưng đôi khi có những người không chịu yên phận,
thích lo vào chuyện của người khác, một ngày đẹp trời như hôm nay là ngày mà
những kẻ như vậy rất thích.
Một thanh niên hào sảng đang bước đi trên phố, người này cao lớn lại gọn gàng,
khuôn mặt không thuộc dạng mỹ nam nhưng lại toát lên vẻ hào sảng. Người này
trên eo có mang một hồ lô rượu, và trên vai đang vác một thanh kiếm không có
điểm nào đặc biệt. Từ ngoại thành đi tới Đỗ phủ không xa lắm, trong tình cảnh
thế này Lý Lãng thích đi bộ hơn là ngồi xe hay chạy nhảy trên mái nhà, chàng
phồng ngực hít một hơi thật sâu, mặt ngửa lên cao thỏa mãn đón nhận từng tia
nắng.
- Này anh bạn, đi cùng được chứ
Lý Lãng theo hướng người vừa gọi mà quay lại.
- À, ngươi vẫn đi theo ta sao ?
Người lên tiếng với chàng là một thanh niên ăn mặc hoa lệ, phía sau còn có hai
trung niên hung dữ đi cùng. Thấy Lý lãng nói thế, hán cũng cảm thấy có chút
không được tự nhiên.
- Anh bạn biết chúng ta đi theo sao?
Lý lãng cười cười.
- Ta từ bé được trời phú tai thính hơn người khác một ít.
Ngừng cười, chàng lại tiếp.
- Ngươi cũng là muốn ta mời uống rượu à ?
Thanh niên kia xấu hổ.
- Rượu người mời ta thật uống không nổi.
Lý lãng không nói mà chỉ cười.
Thanh niên kia lại tiếp.
- Ngay cả kiếm si ngươi chưa rút kiếm mà hán đã thảm hại rồi thì ta làm sao
mà uống nổi rượu của ngươi.
Lý lãng gật đầu.
- À.
Trên đời này thật có chuyện chưa rút kiếm ra mà đã khiến một cao thủ thuộc
hàng tyệt đỉnh trở lên thẩm hại rồi sao.
Quả thật trên đời này không có chuyện đó.
Lý Lãng hỏi.
- Các người có thù oán gì với ta chăng?
Thanh niên kia trở lên khẩn trương.
- Không, làm gì có, chúng ta mới chỉ gặp lần đầu mà.
Lý lãng lần nữa gật đầu, thanh niên kia nói có chút lý lẽ, nhưng không phải
hoàn toàn, đâu cứ phải nhìn thấy nhau thì mới trở thành kẻ thù, nếu như thế
thật thì trên đời đã ít đi không biết bao nhiêu xác chết rồi.
- Vậy sao các người lại theo ta từ sáng sớm ?
Thanh niên xua tay giải thích.
- Chúng ta không có đi theo người anh em mà chúng ta đi theo Kiếm Si.
Lý lãng khẽ hô.
- À.
Thanh niên kia tiếp.
- Lúc trước chúng ta đi theo lão già Kiếm Si vì muốn cầu lão làm một chuyện,
còn bây giờ là đi theo người anh em.
Lý Lãng lúc này vộ vàng phủ định.
- Này này, chúng ta không có là anh em bao giờ.
Rồi chàng tiếp.
- Giờ các người theo ta là muốn cầu ta làm việc mà các người muốn cầu lão
Kiếm Si ?
Thanh niên kia gật đầu.
- Quả là có ý như thế, thù lao ta cũng đã có chuẩn bị.
Lý Lãng há mồm, người thanh niên trước mặt quả là có thủ đoạn dụ người.
Thanh niên kia vỗ tay hai lần. một xe ngựa đi tới, Lý lãng vén màn ra, trong
xe là hai cô gái có bộ dáng vô cùng xinh đẹp, bên dưới là hai cái hộp, một
trong hai người trung niên đi cùng mở nắp, một thứ ánh sáng vàng vọt phát ra.
Lý Lãng lại há mòm lần nữa, cái lễ này quá lớn rồi.
- Cái này đều cho ta sao ?
Thanh niên kia đáp.
- Tất cả đều là của anh em, bất quá. ..
Lý Lãng nhìn qua người thanh niên kia vẻ chờ đợi.
Thanh niên kia mới tiếp.
- Bất quá đây mới chỉ có một nữa thù lao.
Lần này Lý Lãng ngạc nhiên như muốn chết.
- Người anh em không lẽ chỉ ngạc nhiên mà không muốn biết ta là ai sao ?
Lý Lãng phục hồi tâm tình.
- Ta nghĩ cái đó không quan trọng bằng việc người muốn ta làm.
Thanh niên nét mặt vẫn giữ nụ cười tiến lại thì thầm điều gì đó vào tai Lý
Lãng.
Lần này chàng không nói, cũng không gật đầu, rất tự nhiên, chàng bước vào
trong xe.
Thanh niên ba người cũng lên một chiếc xe khác.
Hai chiếc xe vội vã tiến về Thái Úy Đỗ phủ.
Giờ là mùa thu, mùa ổi chín. Mùa heo may bay về ngõ nhỏ, mùa của những cánh
diều trên cao vi vu tiếng sáo.
Mùa để con người ta bắt đầu biết ước mơ
Mùa của thơ ca và nhạc họa, tuyệt đối không phải mùa của ánh đao bóng kiếm.
Trong nắng sớm, những con đường chẳng có bóng dáng con người, bóng dáng ở đây
là bóng dáng của ngươi dân bình thường. Hôm nay Đỗ phủ có đại sự, những con
đường gần đó sẽ không có người qua lại. Nếu có thì đó là những vị khách đang
đến.
Mà khách hôm nay cũng thật kỳ quái, họ đều đã đến nhưng không ai biết họ làm
sao mà đến, ít nhất là không phải từ cổng chính mà vào.
Bên ngoài cổng chính, xa xa có hai chiếc xe ngựa đang tới.
Ai đó trong đám người ở cổng chờ nói vu vơ.
- Rốt cục cũng có người từ cổng chính mà vào
Khách trên xe không biết, cũng vì không biết lên mới cưỡi xe ngựa đến.
Hai chiếc xe ngựa chầm chậm mà đến.
- Chào Vũ thiếu gia.
Một trung niên lên tiếng trước, người này có lẽ là quản gia, không thì cũng là
thân cận của người nhà họ Đỗ. Người này hành lễ với người trẻ tuổi vừa mới
xuống xe, phía sau còn hai gã trung niên đi theo.
Người thanh niên được gọi là Vũ thiếu gia gật cái đầu cao ngạo tiến vào bên
trong.
Sau khi chào hỏi vị thiếu gia họ Vũ xong người hầu nhà họ đỗ tiến tới chỗ
chiếc xe ngựa thứ hai, lúc này vị khách kia cũng đã xuống xe, hán thấy người
này còn Trẻ tuổi mà hán cũng chưa từng gặp trước đây, nhưng điểm khiến hán coi
thường người kia là hai cô gái xinh đẹp theo sau.
Mùi ổi chín vẫn còn thoang thoảng thơm, quyện vào mùi thơm của son phấn. Lý
Lãng trong lòng cảm thấy thật thoải mái bước xuống xe, vừa bước xuống thì
chàng thấy ngay một đôi mắt nhìn mình tỏ ý coi thường.
Người đó là người hầu bên trong đỗ phủ.
- Ngươi là ai, có biết đây là nơi đâu không?
Lý Lãng nhăn mặt, mới xuống xe đã nghe hỏi như vậy quả thật có chút không vui,
chàng không trả lời câu hỏi kia mà ném ra một thẻ bài về phía người canh cửa
kia.
Người kia nhận được lệnh bài thì tâm thần hoảng hốt. cái nhìn coi thường cũng
không còn nữa. Là người hầu ở đâu đã lâu, hán biết loại khách lão gia chủ của
hán mời đến tuyệt không phải kẻ tầm thường. Cái nhìn coi thường thay bằng sự
kính trọng, hán cúi đầu đưa lại tấm thẻ bài cho Lý Lãng.
- Mong công tử tha lỗi, ta chỉ là kẻ tiểu nhân không hiểu được hành động bất
phàm của công tử.
Lý Lãng điềm nhiên đi vào, theo sau là hai thân hình xinh đẹp.
Đỗ phủ quả thật rất rộng, cho dù Lý Lãng không phải là lần đầu tiên vào, nhưng
quang minh chính đại mà vào thì mới thấy nó rộng thế nào, đoàn người đi vòng
vòng một quãng thì tới một căn phòng rộng lớn, thị vệ dẫn đường lúc này hướng
Vũ thiếu gia cùng Lý Lãng cúi đầu.
- Các vị đi cùng xin dừng lại đây nghỉ ngơi.
Hai người trung niên đi cùng thanh niên họ vũ tiến ra phía trước tỏ ý bảo vệ
chủ nhân.
Thị vệ dẫn đường vội vàng nói.
- Mong các vi thông cảm, lần này mời khách đều là khách quý, tất cả đều là
không mang người theo.
Lý Lãng nghe vậy liền phân phối hai nàng tiến về phía căn phòng trước mặt,
thanh niên họ vũ cũng hướng hai người đang đứng sừng sững phía trước mà nói.
- Hai người ở lại đi.
Hai trung niên lưỡng lự.
- Nhưng thiếu gia.
Thanh niên dứt khoát.
- Các người cứ ở lại, ta tự lo được.
Hai trung niên không cam lòng tách ra, rồi hướng phía Lý Lãng.
- Mong công tử giữ lời.
Lý lãng mỉm cười gật đầu.
- Đó là tất nhiên.
Rồi chàng hướng phía thị vệ dẫn đường.
- Làm phiền ngươi dẫn đường.
Hôm nay nắng nhẹ, thi thoảng có gió thổi, gió thu se se lạnh từ ngoài cánh
đồng ngoại thành thổi vào, đôi khi còn có mùi lúa lon mới trổ.
Hôm nay là ngày mười tám.
Hôm nay là ngày tam sát nương.
Màu đỏ, từ trong ra tới ngoài, căn phòng này không rộng, cũng không hẹp, vừa
đủ để hội họp nhưng lại không đủ để mở tiệc.
Bên trong có chín chiếc ghế màu đỏ, chiếc ghế ở cao nhất đang để trống, nhưng
bất kỳ vị khách nào cũng biết đó không phải là chỗ của mình. Những chiếc ghế
còn lại chia làm hai cánh, ôm lấy chiếc bàn màu đỏ, nếu ăn phòng này có gì
không phải màu đỏ thì chắc chắn ai cũng nhìn ra đó là quần áo của khách.
Tám chiếc, còn trống ba chiếc. Lý Lãng vừa vào là đã thấy ngay.
- Tức là còn một vị chưa tới.
Khách chưa tới đủ, nhưng ông chủ của Đỗ gia đã tới, tất nhiên là ngồi vào
chiếc ghế trên cùng.
- Quả là không phải lời đồn, Đỗ lão gia này quả thật là một mỹ nam. Lý Lãng
thầm thán.
Lý Lãng không sai, người ngồi phía trên kia quả thật hiên ngang anh vũ, là gia
chủ Đỗ phủ, nhưng người này tuyệt chưa tới bốn mười mà ước chùng ba mươi bảy,
ba mươi tám tuổi.
Đỗ Anh Vũ nhìn một lượt rồi dừng lại trước người thanh niên đi cùng với Lý
Lãng.
- Vũ Hóa, ngươi cũng đến à, thật là tuổi trẻ dũng cảm đó.
Người thanh niên tên Vũ Hóa sắc mặt có chút biến đổi, song y vẫn giữ được bình
tĩnh mà đáp.
- Đỗ đại nhân có mời, đương nhiên Vũ gia ta sẽ đến, cái đó không có gì là
dũng cảm.
Đỗ Anh Vũ cười ha hả, không nói gì với Vũ Hóa nữa.
- Mọi người có biết vì sao hôm nay ta mời mọi người tới không.
Một giọng nói già nua lên tiếng.
- Chắc Đỗ đại nhân không phải chỉ muốn mời chúng ta uống rượu ?
Đỗ Anh vũ hướng nơi phát ra tiếng nói gật đầu.
- Với Dương lão thì đúng là ta mời tới uống rượu.
Rồi nói tiếp.
- Ba ngày trước, có người giết một vị bằng hữu của ta.
Không có ai lên tiếng.
- Chuyện giết người hàng ngày vẫn xảy ra, hơn nữa vị đó cùng là người lăn lộn
trong giói võ thuật, vì vậy hán chết ta cũng không quá mức vội vàng tìm hung
thủ nhưng. ..
Chữ “nhưng” được Đỗ Anh Vũ nhấn mạnh, nhấn mạnh chưa đủ, mà phải dừng lại mới
đủ để nhấn mạnh.
- Hán giết bằng hữu của ta còn bỏ xác trước cửa chính của ta.
Vũ Hóa lên tiếng.
- Vì vậy đại nhân cho mời chúng ta đến ?
Không ai nói gì, Đỗ Anh Vũ cũng không có trả lời hán, lão thở dài.
- Chỉ tiếc là không có đến đủ.
Lại có người hỏi tiếp.
- Vậy hung thủ có thể là một trong số chúng ta.
Đỗ anh vũ lắc đầu lần nữa.
- Không thể.
Vũ Hóa nhăn mày.
- Vậy tại sao đại nhân lại cho mời chúng ta đến ?
Đỗ Anh Vũ thở dài một tiếng.
- Kỳ thật lúc trước ta có nghi ngờ hung thủ là một trong số các ngươi.
Dương lão lại hỏi.
- Vậy còn bây giờ. Chả lẽ đã biết hung thủ là ai sao.
Đỗ Anh Vũ lắc đầu.
- Vẫn chưa biết. Bất quá bây giờ ta đã biết các ngươi không có ai là hung
thủ.
Một người khác im lặng từ đầu bỗng lên tiếng.
- Người không đến không lẽ là hung thủ.
Đỗ Anh Vũ lắc đầu.
- Ta không giám khẳng định.
Nói rồi liền động cánh tay ra hiệu cho hai thanh niên phía sau đi tìm người
không đến kia, Lý Lãng ngồi từ đầu tới giờ, chàng nhận ra hai người đó lần
lượt là tam thiếu gia và tứ thiếu gia họ Đỗ, chàng vẫn im lặng từ đầu tới giờ,
lúc này vốn định lên tiếng thì có một tiếng nói ở ngoai vọng vào.
- Không cần phải tìm, hán không có tới được nữa.
Một thân ảnh cao gầy với mái tóc xoăn bước vào.
Lý Lãng há mồm ngạc nhiên.
- Phục, sao hán lại đến đây? Chàng nghi hoặc trong lòng