Người đăng: thutu
Thanh kiếm của lão thật dài, mường tượng như phải dùng tới hai tay, không ai
tưởng một lão gì như lão lại có thể vung lên được một thanh kiếm như thế. Mà
lão vung được thật, mà không chỉ vung, đường kiếm còn đi được thật nhanh, thật
gọn, ai mà biết lão làm thế nào mà làm được.
Áo trắng tung bay, một cây kiếm dài gần như một cây thương mà đâm tới, rất
nhanh, giống như một mũi tên hướng về những yếu huyện người đối diện theo một
lối đi thật chính xác.
Hai từ thôi: Tinh xảo.
Sắc mặt Đỗ Đình An trở lên nghiêm trọng, thân hình cử đông, chân co chân duỗi
huy động kình lực nhảy qua một bên.
Nhưng cao thủ đã xuất kiếm thì hán né được sao ? dù là hán có là cao thủ cũng
chẳng dễ ràng mà né được.
Hán cũng biết điều đó, vì vậy hán không né.
Hán nhảy qua một bên, mượn thế xoay trường thương đón lấy kiếm chiêu xảo diệu
kia.
Nếu thực sự Đỗ Đình Anh dễ dàng mà thua như vậy thì toàn bộ triều đình đã là
của giới lục đạo giang hồ từ lâu rồi. Hán vốn là một phó tướng quân đội, bao
nhiêu lần gần kề cái chết, giết bao nhiêu người hán có bao giờ nhớ được.
Thương pháp là từ trong sinh tử giết chóc như vậy mà rèn dũa. Há lại thua đám
người ngang tàn đánh giết lẫn nhau mà so sao.
Trường thương của hán màu đen, lạnh lẽo, mà con mắt của hán lúc này của hán
cũng âm u, lạnh lẽo.
Hai thứ kiếm và thương giao vào nhau tóe lửa, nó cũng sáng như những cây đèn
hoa đăng cỡ nhỏ vậy.
Gió tường thành thổi.
Cột cờ rơi xuống
Không ai biết kết quả ra sao.
Đám lính bao quanh không biết, vài người trong giới võ thuật ẩn mình đến xem
cũng không biết.
Cả hai thanh niên trong quán ăn cũng không biết, không biết không vì hai người
không thấy, mà vì từ lúc nào đã không còn hứng thú nữa, mà hai người trong bàn
lúc này đang từ từ uống từng ngụm lớn rượu mà thôi.
Người uống từng ngụm lớn ấy là Lý Lãng, người hào sảng ấy tên là Lý Lãng, cái
tên ấy các cô gái xung quanh đây ai cũng biết, các quán rượu xung quanh đây ai
cũng biết, mà thực ra cũng chỉ có hai đối tượng đó biết.
Lý lãng cầm chén rượu quay sang nhìn phía thanh niên tóc xoăn mới hỏi:
- Tên anh bạn là gì ?
Hán đáp
- Phục
Cái tên thật gọn, Phục, rồi không nói tiếp. Ánh mắt của chàng trở lên xót xa,
một chữ phục ngắn gọn ấy sẽ đi theo cả đời chàng, Phục đó là sứ mệnh của
chàng, là lý do chàng sinh ra trên cõi đời này. Chàng hiện nay cũng không muốn
trước mặt người hào sảng kia mà biểu lộ, chàng phải đi rồi.
Tay chàng vốn cầm cái gậy, đến giờ mới bắt đầu cử động, chàng cắm thanh kiếm
xuống đất lấy điểm tựa mà đứng lên.
Lý lãng uống thêm một ngum, từ từ bỏ bát xuống, thấy Phục cử động như thế lại
hỏi:
- Ngươi muốn đi rồi à.
Phục lúc này đã đứng lên đáp.
- Phải đi thôi.
Chân chàng bước đi tập tễnh, có lẽ do có tật, không phải, Lý lãng thấy được
mảnh
vải vẫn còn vương chút máu, là bị thương, mà là vết thương mới. Phục cầm thanh
kiếm của chàng xuống lền đất mượn lực mà đi.
Thanh kiếm của chàng không to, cũng không dài, nó rất vừa tay, cán kiếm tròn,
mà vỏ của nó cũng tròn, chàng như đang chống gậy chứ không phải là chống kiếm.
Người bình thường sẽ nghĩ thế, nhưng Lý Lãng thì không, chàng biết đó là kiếm,
một thanh kiếm sắc bén khi giết người.
Lý lãng cũng không giữ hán lại, chàng hiểu con người kia khi đã muốn đi thì sẽ
không ai ngăn cản được.
- Nhớ lấy tên ta là Lý Lãng
Phục đã đi ra đến cửa, chợt dừng lại.
- Chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Lý Lãng mỉm cười sảng khoái nói.
- Chưa hẳn, có lẽ chúng ta sẽ lại sớm gặp nhau thôi.
Phục thở dài một hơi rồi đi xuống lầu, trước khi khuất hẳn còn vọng lại
một câu.
- Cám ơn vì đã mời ta.
Rồi dần khuất sau cầu thang.
Lý Lãng không nói, chàng cầm vò rượu rót vào bát, lại từ từ uống, mà uống từng
ngụm lớn.
Chàng uống rất nhiều rượu, vui uống, buồn uống mà có hứng thì uống càng nhiều,
chàng uống mà mường tượng như là chàng sẽ uống để chết vậy, không chết say thì
chết no. Mà làm gì có ai uống rượu để chết, chỉ có người uống rượu để được
luôn say mà thôi, vì khi say người ta sẽ không tỉnh, không tỉnh thì cũng chẳng
có muộn phiền.
Nhưng chàng phát hiện, chàng càng uống càng tỉnh, càng uống lại nhớ càng thêm
dai dẳng, rõ ràng. Có đôi khi muốn quên đi số mệnh cũng không cho phép, mà nếu
đã không quên được, thì cũng chả phải cố mà quên làm gì. Nếu như uống vào có
thể cho chàng cảm nhận thấy rõ ràng, dù chỉ là lừa dối bản thân cũng được, lên
từ bao giờ chàng uống rượu cũng giống như là đang tâm sự vậy.
Trong mắt người đời, chàng sinh ra để uống rượu.
Chàng thích uống rượu một mình.
Chàng không thích uống rượu cùng người lạ, mà vì cái sở ghét ấy, chàng chẳng
có mấy người quen thân ở cái chốn đô thị này. Và cũng vì vậy mà không ai trong
cái thành Thăng Long này biết chàng từ đâu mà tới, mà thật ra chính Chàng cũng
không biết mình từ đâu tới.
Lý Lãng có một thanh kiếm, thanh kiếm chàng vẫn hay vác trên vai.
Không ai biết thanh kiếm đó thế nào, mà chính chủ nhân của nó cũng như đã quên
nó có hình dáng thế nào. Một cây kiếm nằm trong vỏ thì làm sao mà biết được.
Cây kiếm đó, Chàng vẫn mang trên vai khi đi, và chỉ đặt xuống khi uống rượu.
Nhưng có một thứ không bao giờ rời chàng, đó là rượu.
Người xung quanh nhìn thì thấy một thanh niên cao lớn trông bộ dáng hào sảng,
tên vai vác một thanh kiếm, tay kia xách theo một bầu rượu, người đó đi qua ba
con phố lớn, bảy con phỗ nhỏ, rồi dừng lại trước một cửa lớn.
Cách cửa vừa cao vừa rộng, tưởng như mười người lớn cùng vào còn du chỗ, ở
giữa còn có treo một tấm bảng bằng gỗ quý có khắc ba chữ lớn “ Phủ Thái Úy”.