Người Không Tới (3)


Người đăng: thutu

Mặt trời đã khuất từ lâu, ánh nắng vì thế cũn không còn sót lại một tia nào.
Đêm tối, mặt trời đã lặn thì màn đêm sẽ buông xuống, mọi ngày là như thế,
thường thường là thế, nhưng đêm nay không phải, hoặc ít nhất nó cũng không tối
đen như mọi khi.

Màn đêm quả thật có buông xuống, nhưng cả một góc thành vẫn sáng lên, những
ánh đèn trải khắp một góc lớn những con phố thật nhiều màu sắc rực rỡ. Đủ sáng
cho đám đông người qua lại thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Náo nhiệt như vậy thì không có người trẻ tuổi nào muốn ở trong nhà, bọn hán
rộn rã bên ngoài, có người đi cùng bạn, có người đi cùng tình nhân, và cũng có
người đi kiếm tình nhân, một phần ít là đi kiếm những thứ khác.

Nhưng thi thoảng cũng có kẻ khác người, trên lầu hai của một nhà trọ có một kẻ
như thế. Hán khác người thật, khác hẳn những kẻ ở đây, nếu mọi người đều bó
tóc chúy kê ( củ tỏi) thì hán thả rong bộ toc xoăn dài tới ngang vai, nếu
người khác ra đường tìm lạc thú ngày rằm tháng tám thì hán lại ở trong phòng
ôm cây kiếm tròn như một thanh côn không rời mắt, nếu người khác có lúc buồn
lúc vui thì hán tưởng như chẳng bao giờ cười, nếu có cười thì hai môi cũng
chẳng buồn tách nhau ra.

Thế hán làm sao mà cười.

Mảnh vải trên chân hán vẫn còn vết máu khô, màu vẫn còn khá tươi, hẳn là mới
bị thương trong ngày, nhưng đừng hiểu nhầm vì hán bị thương mà không ra ngoài,
hay hán không thích ra ngoài.

Hán ra ngoài với ai, ra ngoài để làm gì, ngoài kia đâu có ai, đâu có thứ gì để
cho hán đi ra.

Có!

Trong đầu hán xuất hiện một thanh niên hào sảng tên là Lý Lãng, hán cuối cùng
cũng tìm được một lý do để bước đi, đôi chân tập tễnh, bước ra đến cửa.

Hán nhận ra rằng mình không biết con người kia đang ở đâu, mà không biết thì
làm sao mà tìm, thành Thăng Long này quả thật quá rộng, hán không tìm được.

Rồi hán lại trở vào.

Hán ngồi bên cửa sổ, ngước mặt lên mặt trăng to tròn kia, đón từng cơn gió
thổi phất phơ mái tóc xoăn của hán.

Thi thoảng, chỉ là thi thoảng.

Hán muốn được như con gió kia.

Rồi hán lại quên ngay.

Hán lại ôm láy thanh kiếm của mình.

Phủ Thái Úy bình thường ban đêm vẫn sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ mà thậm
chí còn sáng hơn, đám người hầu rộn ràng chuẩn bị đồ ăn thức uống cho chủ nhân
để sớm thưởng nguyệt. Bên trên là gia chủ, bên dưới là không ít các quan đại
thần trong chiều.

Rằm tháng tám thì đâu cần đến nhà người ta chúc mừng, gia chủ không cần mà đám
người kia cũng chẳng có ý chúc mừng mà đến, họ đến chỉ để biếu xén, đểm xiểm
nịnh mà thôi.

Bên cạnh Đỗ Anh Vũ là năm vị phu nhân, rồi tới đám con gái, người nào người
lấy xinh như hoa, dưới nữa là hai đứa nhỏ khoảng tầm bảy tám tuổi đang cầm đèn
cầy chạy xung quang. Xung quanh Đỗ Anh vũ luôn có đám hộ vệ đứng cách xa không
quá mười mét, bất kỳ có gì động tĩnh liền có thể bao vây lấy hán mà thủ hộ.

Nếu không biết sẽ nghĩ Thái Úy phủ không có con trai, mà nhìn kỹ tại đây thì
đúng là thế thật.

Hán có con trai, có em trai và thậm chí là không ít, nhưng bọn họ đều không có
ở đây.

Vậy thì ở đâu, đương nhiên là bọn họ ở một nơi khác, nơi người ngoài không thể
nào phát hiện được.

Người ngoài không ai tim được, Bởi nơi đây ở trong Thái Ủy Phủ, nhưng lại tan
hoang quá, ở đó có tám người, trong đó có năm người quần áo vô cùng bắt mắt,
bộ dạng đẹp đẽ, trong thoáng chốc các chàng cảm thấy thương tâm, họ dĩ nhiên
là người của Đỗ gia. Hai người còn lại ăn mặc võ phục, đây chính là hai trong
số bốn đại hộ vệ của Đỗ thái úy, bọn họ ngồi trên ghế mà nhìn vào một cái xác
chết được đặt bên dưới.

Thanh mặc áo hoa lệ màu xanh, đứng tuổi nhất, có lẽ là con trưởng lên tiếng
cảm thán.

- Lê bá là bạn cũ của cha, lần này được cha mời đến, không ngờ lại bị ám
toán.

Tên thủ vệ lúc này cung kính nói.

- Lộ Thiên Trường Lê Văn Chung võ thuật không hề tha kém Kiếm Si hay Đỗ Đình
Anh, lần này lão gia mời y đến để tham gia vào trận chiến trên Hoàng thành,
chỉ là hán không kịp đến..

Người thanh niên áo xanh ngồi ghế trên cao nhất lên tiếng.

- Các đệ có ý kiến gì không ?

Người thứ nhất lên tiếng

- Lê bá võ nghệ siêu quần, kẻ giết người võ nghệ có lẽ rất cao

Hai người khác cũng hưởng ứng.

- Đúng vậy

Người mặc áo trắng ngồi thấp hơn bốn người suy nghĩ một lát cuối cùng nói.

- Các vị đại ca nói không sai, người này võ nghệ quả thật rất cao, Lê bá bị
một kiếm đâm qua tim mà chết, chỉ là…

Nói tới đay, hán ấp úng không nói nữa, gương mặt có chút nhăn nhó khó coi.

Bất quá, khi hán ấp úng thì có tiếng dục.

- Chỉ là làm sao, đệ mau nói đi

Hán nói tiếp.

- Chỉ là dù vết đâm vào thật chính xác nhưng vết rạch xung quanh lại không
được nhẵn, có lẽ được gây ra bởi một thanh kiếm cùn. Nhưng đệ vẫn chưa hiểu
được viết thương dù sâu nhưng miệng lại nhỏ quá, chỉ bằng một nửa thanh kiếm
bình thường. hơn nữa, máu cũng không có kịp chảy ra xung quanh.

Những người còn lại trở lên âm trầm, bọn hán lăn lộn đã lâu cũng chưa thấy
việc nào như việc này, quá khác người.

Cái xác cứ thế được đưa ra, một lúc thì có một thị nữ, và một tên nô tài được
đưa tới.

- Ngươi là người đầu tiên thấy cái xác.

Thị nữ gật đầu

- Vâng

Đỗ thiếu gia hỏi.

- Ngươi kể lại lúc đó ta nghe.

Thị nữ liền từ từ kể lại

“ Lúc đó là vào khoảng giờ mùi, nô tì có đi ra mua thuốc bổ cho tam phu nhân.
Khi nô tì đi tới cửa lớn gặp Tiểu Vạn và Tiểu Phúc thì có nghe tiếng sủa rất
lớn ở sau nhà, bọn nô tì liền chạy ra đấy xem thì không có gì.

Đến khi quay lại thì thấy có chiếc quan tài bằng gỗ xoan đặt phía trong cửa
lớn rồi, bên ngoài còn có ghi quà mừng cho lão gia, sau đó liền gọi công tử và
lão gia đến”

Đỗ thiếu gia quay qua tên canh cửa hỏi.

- Lời cô ta nói có đúng sự thật không?

Tên canh cửa cúi đầu mà đáp.

- Dạ đúng ạ, nô tài cùng Tiểu Vạn cũng đều thấy như vậy.

Đỗ Thiếu gia phẩy tay đuổi hai người họ ra ngoài, rồi hướng những người trong
phòng lên tiếng.

- Ngũ đệ, đệ thấy việc này thế nào?

Thanh niên áo trắng đi ra giữa phòng, vẻ mặt trầm mặc lên tiếng.

- Theo đệ, kẻ này hẳn là từ ngoài thành mà vào, lại sử dụng một thanh kiếm cổ
quái. Những võ sư trong thành vốn không thể giết nổi Lê bá

Đỗ đại thiếu gia gật đầu.

- Vậy ta sẽ cho người điều tra những kẻ mới đến, dặc biệt chú ý tới những kẻ
mang theo những thanh kiếm lạ.

Đoạn hán thở dài.

- Người không đến thì thôi, đến rồi hẳn à không có tốt đẹp gì.

Hán Tung mình nhảy lên lóc nhà khiến gạch ngói tung tóe rơi loảng xoảng, nơi
này không có đèn, thật sự rất tối, hơn nữa kẻ trên nóc nhà đã rời đi rất
nhanh, Đỗ đại thiếu gia cũng rất nhanh đuổi theo.

Giữa màn đêm tĩnh mịch có hai bóng người đang rượt đuổi, tóc độ thật nhanh,
nhanh đến độ hòa mình vào đêm đen, dù vậy khoảng cách hai cái bóng lại không
có thấy giảm mà có hơi hướng tách xa ra. Nhưng đây là đỗ phủ, vì vậy lập tức
đội hậu vệ đã chặn hết các lối đi.

Mà bóng đen kia lại không chạy theo lối đó, hán vượt qua sáu bảy nóc nhà sau
đó tiến vào một khu phòng xa xưa cũ kỹ rồi biến mất.

Đỗ đại thiếu gia đuổi tới đây cũng dừng lại, liền sau đó hai ba cái thân ảnh
cũng dừng bên cạnh hán.

Hán quay người bỏ đi, những người kia cũng quay người rời đi. Dù hán không cam
lòng nhưng cũng lực bất tòng tâm, nơi đó hán không thể vào, người khác cũng
không thể vào, kể cả là cha hán.


Tuyệt Kiếm - Chương #3