Ta Không Có Nhà


Người đăng: bachpham101

“Quốc sư! A ngươi vậy mà cũng biết đến quốc sư sao?” Bạch Phàm giật mình cười
khẽ.

Hắn cả đời lần thứ nhất được người hứa hẹn phong làm quốc sư, hơn nữa lại là
một đứa trẻ năm tuổi, nghe đến có chút thú vị.

“Làm sao không biết, quốc sư chính là quốc sư, chính là ở triều làm quan, được
mọi người kính trọng, nhà Đình Đình ca ca cũng mong muốn sau này thành quốc sư
nha”

Đình Đình hai mắt sáng rực, tràn đầy ước ao.

Còn quốc sư là gì nàng không biết, đối với nàng quốc sư là ước mơ của nàng đại
ca, cũng là thứ mà nàng hướng tới.

“Đại ca ngươi cũng muốn làm quốc sư, tốt chí hướng…” Bạch Phàm cười nhạt.

“Tất nhiên, đại ca Đình Đình rất chăm học, rất biết cố gắng, ngay cả trong
thôn các thúc thúc bá bá đều khen ngợi…mà Bạch Phàm thúc mau cùng Đình Đình
chơi người tuyết…nhanh lên…”

Tiểu oa nhi hớn hở nói, nhưng tựa hồ không cao hứng cùng hắn dông dài, vẫn
thích chơi đùa người tuyết hơn.

“Tốt, ta cùng Đình Đình chơi tuyết, muốn đắp mấy người tuyết”

“Muốn rất nhiều, rất nhiều”

“Nhiều là mấy người”

“Không biết…dù sao Đình Đình muốn rất nhiều”

Bạch Phàm bật cười, dồn tuyết đắp cho nàng ba bức người tuyết. Một con lừa
béo, một con sài lang, một cầm kiếm thiếu nữ.

“Không đủ, thúc thúc đắp thêm đi, Đình Đình muốn có một sân người tuyết” Tiểu
oa nhi chưa thõa mãn kêu to.

“Có nhiều thứ đủ là được rồi, nhiều thì không tốt”

“Không hiểu…thúc thúc nói một cái ta đều không hiểu” Đình Đình bĩu môi nghi
ngờ nhìn hắn, không rõ vì sao Bạch Phàm lại chỉ đắp cho nàng ba cái người
tuyết.

Nhưng mà nàng cũng chẳng để ý, dù sao cũng có ba bức người tuyết, có lừa, có
sài lang, có nữ đế tỷ tỷ, nàng đã rất cao hứng.

Nhìn tiểu oa nhi tươi cười hớn hở chạy quanh đống tuyết, Bạch Phàm cười cười,
nhấp một ngụm rượu, có nhã ý ngâm thơ.

“Ngỡ cánh hoa bay, tỏa khắp nhà,

Trúc xanh, ngồi ngắm tựa quỳnh hoa.

Lên cao, nay dõi xa thăm thẳm,

Khúc khuỷu đường trần, tuyết trắng pha.”

“Nha, Bạch Phàm thúc, ngươi cũng làm thơ, thật là giỏi học vấn”

Đang chơi tuyết tiểu nha đầu, nghe hắn đọc thơ mặc đù không hiểu nhưng vẫn
quay đầu hiếu kỳ.

“Đọc thơ chưa hẳn là giỏi học vấn, nhiều khi tức cảnh sinh tình sẽ làm thơ”

Bạch Phàm thở dài, hắn mấy trăm năm lưu lạc học là học giết chóc, học tâm kế
đa đoan, còn sách phàm nhân xưa nay ít đọc. Nhưng theo năm tháng bồi hồi tu
luyện, kiến thức nhiều, văn chương lại như nước chảy xuôi dòng.

“Bạch Phàm thúc, ngươi có thể dạy ta biết chữ…” Đình Đình sắn lại ngượng ngùng
hỏi.

“Ngươi muốn học, ta liền dạy ngươi”

Thế là từ đó, thường thường buổi sáng, Đình Đình sẽ cắp sách sang nhà hắn học
chữ. Mặc dù ngoài trời tuyết lạnh nàng vẫn cứ như thế chăm học. Nàng nghe đại
ca nói, người tài giỏi muốn thành công phải có kiên trì, nàng muốn làm Nữ Đế
thì phải kiên trì hơn gấp bội.

………..

Bạch Phàm đến thôn tháng thứ năm, mùa đông cũng hết, không khí không còn lạnh
lẽo, mà ngoài trời tuyết đọng cũng bắt đầu tan.

Mùa xuân về, cả thôn hân hoan đón tết nguyên đán, người người sum họp cùng gia
đình, trẻ con sẽ diện quần áo mới đi chúc tết.

Toàn Thiên Hương thôn rộn ràng vui vẻ, mà vui nhất là nhà Hoàng lão đầu, vì
nhà hắn năm nay làm ăn phát đạt, nên tổ chức tết cũng hoành tráng hơn mọi năm.

Chỉ vẻn vẹn đầu thôn một căn nhà tranh, là vẫn như thế tĩnh lặng.

Bạch Phàm không đón tết, hai trăm năm lưu lạc thiên nhai, hắn chưa bao giờ đón
tết, nên cảm thấy rất nhạt, rất bài xích, hắn vẫn cùng lừa đen, sài lang làm
bạn uống rượu ngắm sông Vị Hà.

Nhưng trong thôn có một nhóm người vẫn nhớ đến hắn.

Trước tiên là Bắc Thôn Hoàng lão đầu, mấy hôm trước Tết Nguyên đán, lão liền
lặn lội sang nhà hắn mời tết, còn tặng rất nhiều món quà đắt tiền.

Cái thứ hai là tiểu nha đầu, nàng mấy tháng nay cùng hắn chính là bạn vong
niên nên kì kèo dẫn theo chính mình ca ca đến giúp hắn sửa sang quét dọn nhà
cửa.

Dương Đình Thiên tiểu tử kia, ban đầu cùng hắn có chút thành kiến, nhưng sau
khi biết hắn là người học chữ, lại bằng lòng dạy dỗ nhà mình tiểu muội, thì
cũng hòa hoãn đôi chút.

“Bạch Phàm thúc, ngươi không về nhà ăn tết sao?”

Dương Đình Thiên mười ba tuổi, đôi mắt sáng chói, nhíu mày hỏi hắn.

Bạch Phàm trầm ngâm chút, nở nụ cười:

“Ta không có nhà”

“Không có nhà…” Dương Đình Thiên lẩm bẩm, hồ nghi nhìn hắn, không hiểu lắm
nhưng cảm nhận trong lời của hắn nhàn nhạt bi thương. Có lẽ vị Bạch thúc này
độc thân tha hương, trong lòng phiền muộn, nên không có đi hỏi han nữa.

Bên cạnh nha đầu Đình Đình nghe thế, chợt cảm thấy buồn bã, hai mắt đỏ bừng
hướng hắn nói:

“Bạch Phàm thúc…nếu thúc không ở quê ăn tết, có thể đến nhà ta, đồng thời đón
tất niên”

Tiểu nha đầu tha thiết mời mọc, chỉ đổi lấy hắn uyển chuyển cự tuyệt.

Mà nhóm người thứ ba hắn không ngờ tới lại là gã mặt chữ điền đám người. Bọn
này từ lúc sang nhà hắn gây chuyện thì cũng mất tăm, không ngờ tết đến vẫn là
mang quà tới chúc mừng.

Không biết đám người có điều gì mục đích, nhưng hắn cũng vui lòng đón nhận,
mời chúng uống chén rượu.

Tết Nguyên đán vừa tan, toàn thiên hương thôn lại bắt đầu làm việc trở lại.
Sau thôn ruộng đồng bắt đầu cày cấy gieo hạt, mà Bạch Phàm cũng sẽ vẽ tranh.

Bạch Phàm vẽ trở lại, vui sướng nhất chính là Hoàng lão đầu, Bạch Phàm vẽ
tranh tương đương nhà hắn nguồn thu lớn cũng lại trở về, tất nhiên là vui
mừng.

Đầu năm nay, nhà họ Dương, Dương Đình Thiên lên Vị Thành đi học, cả thôn ai
nấy đều khen, hô nhau tặng quà, có người tặng tiền đi đường, có người tặng
ngựa, có người tặng sách vở.

Mà Bạch Phàm tặng hắn bức tranh, tranh bên trong vẽ hình một thanh trường
kiếm, họa tiết đơn giản mộc mạc. Dặn dò, phải giữ kỹ bức tranh này, phòng khi
tai nạn sẽ cứu hắn một mạng.

Dương Đình Thiên mặc dù không coi là đúng, nhưng vẫn gật đầu nhận lấy gói gém
cẩn thận.

Hôm đó Đình Đình nha đầu vì buồn tiếc đại ca, trốn trong Bạch Phàm ôm ấp, khóc
thút thít.

Bạch Phàm thở dài, thế gian có buồn vui li biệt ai mà tránh được.

Cuộc sống trở về guồng quay cũ, Bạch Phàm ngày ngày vẽ tranh, chỉ là chiều tối
mới bỏ thời gian dạy Đình Đình đọc chữ.

Đình Đình đầu óc thông minh lanh lợi, hắn dạy một ít kinh văn lại dễ đàng nắm
bắt. Nàng chí học càng ngày càng lớn.

Có hôm nửa đêm canh ba, Đình Đình mệt mỏi, ngủ gục tên bàn, dù sao cũng là một
đứa nhỏ. Bạch Phàm thở dài một tiếng, ôm nàng để lên giường. Mà mình thì cầm
hồ lô rượu ra ngoài cây mai già, cầm Sưu Bảo La Bàn đùa nghịch.

Cuộc sống phàm nhân đã qua sáu tháng, hắn dần dần hòa nhập vào nơi đây cuộc
sống. Vốn trẻ trung khuôn mặt cũng theo thời gian già đi chút ít, dù chỉ chút
ít, nhưng bằng nhạy cảm trực giác hắn có thể nhận ra được. Có vẻ hắn đang hóa
phàm.

Ngày mai, Đình Đình ngáp một cái, lười biếng duỗi người, phát hiện mình nằm
trên giường Bạch Phàm, bất quá đứa nhỏ, cũng không hiểu chuyện nam nữ, chưa
phát hiện được có gì không thích hợp, chỉ là muốn đến chính mình càng một đêm
chưa về nhà, người nhà có hay không lo lắng.

Vội vàng rón ra rón rén, đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng phát hiện Bạch Phàm không
thấy, mà đang ở ngoài bờ sông Vị Hà vẽ tranh, mà một sáng sớm, Hoàng lão đầu
liền vây quanh ở Bạch Phàm bên người, nịnh nọt tâng bốc.

"Ai nha, Bạch lão đệ vẽ tranh thật quá xinh đẹp rồi, mùa xuân cảnh sắc tươi
tốt, chính là thích hợp nhất vẽ tranh, Bạch lão đệ cố gắng vẽ nha, lão ca ta
một nhà kế sinh nhai, liền chỉ ngươi."

Hoàng lão đầu bất luận nói cái gì, Bạch Phàm đều chỉ cười một tiếng, không trả
lời.

Thời gian một chút trôi qua, Bạch Phàm cuộc sống vẫn như thế trôi qua bình
thản.

Bạch Phàm dừng lại ở Thiên Hương Thôn đã năm năm.

Một năm này Đình Đình mười tuổi, so về năm đó nàng cái đầu cao hơn không ít,
cũng hiểu chuyện, điềm đạm nho nhã hơn rất nhiều.

Nàng mỗi năm mùa đông đến, sẽ sang nhờ Bạch Phàm đắp người tuyết, cũng sẽ qua
nhà Bạch Phàm học chữ, nhưng lại so với năm đó ngượng ngùng hơn. Không cón
quấn quýt trong lòng hắn vòi vẽ tranh, cũng không mạnh dạn ở nhà hắn ngủ qua
đêm.

Nàng tốt xấu là con gái nhà lành, hiểu rõ gia giáo, hiểu được nam nữ hữu biệt
ý tứ.

Bạch Phàm đến đây năm năm, bản thân hình dạng cải biến nhiều ít.

Vừa đến Thiên Hương, hắn xem ra giống như một cái hai mươi thanh niên người
trẻ tuổi, hôm nay bộ dáng lại thành thục hơn xa lắm.

“Thúc thúc, có thể giúp Đình Đình vẽ tranh sao?”

“Được”

“Ta muốn thúc vẽ chân dung mình cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên”

“Được”

So với năm đó, Đình Đình không nghi ngờ lễ phép hơn nhiều, thiếu đi một chút
ngây ngô.

Nàng sẽ không oa oa hỏi hắn mình có hay không giống Nữ Đế, nàng vẫn là bạn của
Bạch Phàm nhưng lại hiểu nữ nhi lẽ nghĩa.

Năm năm bán tranh qua đi, bắc thôn Hoàng lão đầu đã trở thành một nhà phú hộ.
Vẫn cứ năm đồng tiền mua một bức tranh, nhưng hiện tại không nữa bán vẻn vẹn
100 đồng, mà là mấy lượng bạc.

Nhà hắn càng giàu có, ở Vị Thành cũng có chút tiếng tăm.

Kiếm được nhiều tiền, kiến thức cũng biến rộng rãi, hắn biết được muốn càng
giàu hơn lại càng phải mở rộng sản xuất.

Vì vậy, hắn tìm cách lấy lòng Bạch Phàm, có hôm hắn bỏ ra mười mấy lượng bạc,
muốn vì Bạch Phàm xây một khu nhà đại viện, Bạch Phàm lắc đầu từ chối.

Không được, hắn lại thuê mấy cái xinh xắn người hầu, tới giúp Bạch Phàm giúp
đỡ việc nhà, cũng bị từ chối.

Đến đường cùng, hắn đành lên Vị Thành mua loại rượu ngon nhất tặng cho, lần
này Bạch Phàm nhận lấy. Từ đó, sáng sáng mỗi ngày, Hoàng lão đầu sẽ cho người
mang đến nhà Bạch Phàm những vò rượu ngon nhất.


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #4