Kẹo Bông Hình Gấu Con


Người đăng: ♛๖ۣۜTiểu☆๖ۣۜThâu࿐♛

Về đến cổng thành, làm thủ tục xong xuôi, mọi người vào trong rồi chia nhau
ra làm việc . Một nhóm theo Mich Yên đi tới phòng hành chính trả nhiệm vụ ,
một nhóm chở đồ đạc về kho hàng.

Đàm Cửu U xin nghỉ sớm, để đưa nữ hài về nhà, những người khác đã mệt rồi ,
cũng không muốn nhận thêm việc nên cũng không cản nàng.

Trong ngực ôm nữ hài, Đàm Cửu U nhớ nữ hài thường tự gọi mình là Băng Nhi ,
có lẽ là tên con bé, vật nên nàng thử dò hỏi cô bé : “ Băng Nhi, nhà con ở
đâu nha, để a di đưa con về nhà ? “

“ Băng Nhi không muốn về nhà, Băng Nhi muốn ở với a di . “ Nói rồi nữ hài rúc
mình vào người Đàm Cửu U.

“ Ây, vụ gì đây, không phải hài tử xa nhà thường sợ, muốn sớm về nhà sao ?
“ Đàm Cửu U khá ngạc nhiên vì câu trả lời của nữ hài.

“ Băng Nhi, sao con không muốn về ? Con không về người nhà của con sẽ nhớ con
, lo lắng cho con nha . Băng Nhi ngoan, nói cho a di biết nhà con ở đâu đi ?

Nhóc quậy nào đó gào thét trong lòng : “ Băng Nhi mới không muốn về, ở nhà
chán muốn chết, lâu lâu mới trốn ra ngoài chơi được mà . “

Nhưng thấy Đàm Cửu U nói vậy, vì giữ hình tượng ngoan ngoãn trong lòng a di
xinh đẹp, thôi được, Băng Nhi sẽ thỏa hiệp, chỉ hướng sai để ở bên a di
thêm một lát vậy.

Đàm Cửu U thu hết từng biến đổi vẻ mặt của nữ hài vào trong mắt, từ chau mày
tới trầm ngâm, rồi bĩu môi đưa cánh tay ngắn ngủn, đô đô chỉ hướng xéo về
bên phải . Aaaaaa, đáng yêu muốn chết, nét mặt nào cũng dễ thương hết.

Nàng nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt của nữ hài rồi nhìn về hướng nữ
hài chỉ . Là thành đông sao, căn cứ khá lớn, muốn tìm một căn nhà ở đây khác
gì mò kim đáy biển.

“ Con có nhớ chính xác nhà mình ở đâu không Băng Nhi, để a di gọi xe taxi đưa
con về . “ . Thành phố rất lớn nên căn cứ thành lập hệ thống giao thông, tận
dụng lại xe buýt, xe hơi để người dân đi lại.

Những thứ này cũng dễ tìm, vào bất cứ khu dân cư nào cũng có, mà còn rất tốt
, không tổn hại gì nữa, tang thi không hứng thú với những thứ này.

Hơn nữa A thị là căn cứ nổi tiếng, trung tâm mậu dich của nhiều thế lực nên
thường xuyên có khách từ nơi khác tới muốn đi tham quan, vì vậy taxi cũng là
một nghề thu nhập khá ở đây.

Con nhóc nào đó lập tức suy nghĩ cấp tốc, nếu đi xe, tốc độ rất nhanh, thời
gian bên a di xinh đẹp sẽ ngắn lại . Hàn Băng Nhi nghĩ tới đây lập tức lắc đầu
nguầy nguậy.

“ Ưm, con không nhớ sao, rắc rối nha . “

Có lẽ nên đưa con bé về trung tâm hỗ trợ, để người ta thông báo người nhà của
nữ hài tới đón.

Trung tâm hỗ trợ cũng ở hướng đông, đi ngang qua một khu chợ ngoài trời là
tới, cũng không xa . Nghĩ là làm, nàng ôm nữ hài hướng về tòa nhà trung tâm
mà đi

Đi trên phố xá đông người, hai bên bán đủ thứ muôn màu muôn sắc, từ đồ ăn
vặt tới đồ trang sức . Nữ hài được Đàm Cửu U bế lên cao, cặp mắt liếc qua
liếc lại, hết ngó Đông rồi ngó Tây, cái đầu nhỏ chuyển từ vai trái của nàng
sang bên phải, rồi lại từ phải sang trái, cứ thế lặp lại.

Thực ra Hàn Băng Nhi tuy thường xuyên trốn ra ngoài chơi nhưng thật ra đa số
đều bị sớm bắt lại . Trong quá trình chạy trốn thì phải đề phòng xung quanh ,
tinh thần căng thẳng, trốn lui trốn nhủi.

Bây giờ được bế lên cao, được quan sát rõ ràng cảnh phố xá thì nữ hài mới cảm
thấy tò mò, hiếu kỳ . Đúng lúc này, ánh mắt của cô bé nhìn về phía một quầy
hàng rồi không dời mắt đi nữa.

Đàm Cửu U cũng để ý thấy bé gái khác thường, nàng nhìn về phía quầy hàng đó
thì sững sờ rồi mỉm cười . Ở đó có một ông lão đang đang cầm cây gậy xoay
quanh trên cái máy, mỗi lần xoay hết một vòng thì trên cây gậy nhiều hơn một
tầng bông trắng, hóa ra là tiểu hài tử muốn ăn kẹo bông.

“ Băng Nhi, con muốn ăn không ? A di mua cho con nha ? “ . Đàm Cửu U hỏi cô
bé.

Nữ hài do dự một lát, nét mặt giãy giụa, cứ như đang làm một quyết định rất
khó khăn . Cuối cùng cô bé lắc đầu rồi lên tiếng :

“ Băng Nhi không được nhận đồ từ người lạ . “

Đàm Cửu U cảm thấy như có gì đó bắn xuyên tim của mình, thật dễ thương, thật
ngoan a, là người nhà dạy cho sao.

Nàng mỉm cười rồi thử dụ dỗ nữ hài : “ Băng Nhi a, tiểu hài tử không được
nhận đồ từ người lạ là đúng, bởi vì người lạ có thể có ý đồ xấu, muốn dụ dỗ
tiểu hài tử rồi bắt cóc đi . Nhưng mà a di không phải nha, nếu muốn bắt cóc
Băng Nhi thì ban nãy ở bên ngoài a di đã bắt con đi rồi . Bây giờ a di đang
đưa con về nhà mà, đâu phải bắt cóc con đâu đúng không ? “

Nói xong câu này Đàm Cửu U cũng thấy mặt mình nóng lên một chút, vừa rồi nàng
thật giống mấy mụ buôn người dụ dỗ con nít đem bán nha.

Hàn Băng Nhi nghe vật thì thấy có lý, hơn nữa nó thật thích cái bông bông kia
, nhìn thật ngon . Bình thường gia gia với nãi nãi đều nói những thứ này không
tốt cho sức khỏe của tiểu hài tử, không cho cô bé ăn.

Đấu tranh nội tâm một lát thì cuối cùng ham ăn thắng lời gia gia với nãi nãi
dặn, Hàn Băng Nhi quyết định, ăn.

Vậy là một lớn một nhỏ đến quầy bán kẹo bông, Đàm Cửu U mua cho nữ hài một
cây keọ bông hình gấu con . Sau đó hai người vừa đi vừa ăn, lớn cắn một cái ,
nhỏ cũng cắn một cái, cứ thế đi khỏi khu chợ trời.

Khi sắp tới trung tâm hỗ trợ, đi ngang qua một khu vắng người thì thanh âm
gần như là hét của một nam nhân vang lên : “ Nữ nhân kia, đứng lại, thả đứa
bé xuống . “


Tướng Quân, Buông Ta Ra, Tang Thi Kìa - Chương #13