Con Nuôi


Người đăng: hieugskm

*(Lời tác giả) Ở chương 1, mình có viết hội thoại bằng tiếng anh cho có cảm giác thật nhưng về sau sẽ chỉ viết phần tiếng việt thôi cho đơn giản.

Mùa hè năm 1979. Một ngày bình thường như mọi ngày ở nhà gia đình Weasley.
Trời đã tối. Ăn cơm xong, bọn trẻ đã lên trên phòng chơi. Bà Molly thì đang
dọn bát đũa trong khi tính toán tiền nong chi tiêu trong nhà. Ông Arthur thì
táy máy nghịch cái đài radio của dân Muggle mà ông mới kiếm được. Lắp ra, lắp
vô, đập đập, vặn vặn. Không gì có thể tả được niềm vui sướng của ông khi tịch
thu được đồ vật này trong khi đi làm vài ngày trước.

Kinh coong. Tiếng chuông cửa vang lên. Bà Molly ngẩng đầu, kêu vang sang bên
phòng khách.

“Arthur, ra mở cửa hộ em.”

Kinh coong. Chuông cửa lại lần nữa vang lên. Bà Molly gần như gầm lên.

“Arthur! Cửa!”

“Ừ, rồi, rồi, anh đang ra.” Hậm hực đứng lên khỏi cái đồ chơi mới có, ông bước
chân chậm chạp ra chỗ cái cửa, lầm bầm trong miệng.

“Ai lại đến vào giờ này không biết.”

Arthur mở cánh cửa gỗ mun cũ kỹ kéo theo tiếng kèn kẹt của cái khung cửa. Ông
ngạc nhiên và bực mình khi chẳng thấy ai hết. Nhìn quanh, chỉ có một cái nôi
trắng với một đứa bé nằm trong kèm theo một tờ giấy gập. Arthur bước ra khỏi
cửa, nhìn quanh, hét to.

“Ai đấy?”

Chờ một lúc, hét thêm mấy lần nhưng chẳng có ai đáp lại. Bên trong nhà, loáng
thoáng tiếng vợ ông hỏi. Arthur quay người lại, ghé xuống nhìn, cầm cái tờ
giấy lên, bước một bước vào cửa để có đủ ánh sáng đọc.

“Xin chào.

Tôi là một người dân Muggle nhưng con tôi lại có khả năng phù thủy. Tôi không
có khả năng và cũng không có điều kiện để nuôi con. Cầu xin ông bà rủ lòng
thương nhận nuôi đứa bé.

Chúa phù hộ cho ông bà.

Tái bút: nếu có thể, mong ông bà giữ tên của cháu bé: Quang.”

Đọc xong, Arthur phức tạp nhìn xuống đứa bé kháu khỉnh đang mở to mắt nhìn
ông, hai tay vơi với. Nhà ông đã có 5 đứa con trai, một đứa đang trong bụng
mẹ. Thêm một đứa nữa thì vất vả lắm. Arthur thở dài, với lấy tay thằng bé, hơi
nhắm mắt.

“Đúng là có chút ma lực. Đi. Vào nhà thôi. Ta sẽ cho con ít sữa uống.”

Ông nhấc cái nôi trắng, đóng lại cửa, khóa trái rồi đi vào trong nhà bếp, nơi
mà vợ ông đang viết sổ chi tiêu.

“Molly.” Có vẻ như bà đang rất tập trung nên không nghe thấy ông nói gì.
“Molly!”

“Hử? Ai đến à, anh yêu?” Cũng chẳng ngẩng lên từ quyển sổ, bà Molly đáp lại.

“Có ai đó để lại một đứa bé trước cửa nhà mình.”

“Hả? Gì cơ? Một đứa bé?”

“Ừ. Một Muggle nào đó để lại.”

“Sao có thể thế được? Nhà mình có ếm bùa đuổi Muggle mà?”

“Ừ. Anh cũng không hiểu. Để anh lấy cho nó ít sữa. Nhìn nó có vẻ đói rồi.”

“Mang đây cho em xem.”

Arthur cầm chiếc nôi lại, đặt lên mặt bàn mà Molly đang ngồi, để bà có thể
thấy được đứa bé. Molly đứng dậy, nhìn thấy đứa bé báu bỉnh, bà không nhịn nổi
với tay xuống bế nó dậy, ôm nó trong lòng, hơi đung đưa. Còn tiện tay kiểm tra
bỉm của nó.

“Con trai anh ạ.”

Arthur vừa pha xong sữa, đang hâm nóng lại, quay ra đáp. Đã năm đứa con, nên
mấy việc nhỏ này ông làm quen lắm rồi.

“Thế à.” Cũng thấy hơi tiếc, ông đang muốn một đứa con gái cho nhà có cân bằng
giới tính chút.

Molly quay ra, ngồi xuống đọc tờ giấy, suy ngẫm. Arthur đã hâm xong bình sữa
mang lại cho thằng bé. Quang cầm hai tay, vừa tu vừa quan sát hai vợ chồng nhà
Weasley này, thầm nghĩ. Mình sắp thành con nuôi à? Thân phận này cũng được
đấy. Khá gần bộ ba nhân vật chính, chắc là dễ sơ múi được.

“Thằng bé ngoan phết nhỉ.” Molly nhẹ nhàng nói. Hai vợ chồng cứ ngồi vậy, nhìn
thằng bé tu cái bình sữa. Chẳng nói gì, cả hai đều chìm trong dòng suy nghĩ
của chính mình. Sau một hồi lâu, Arthur mới mở miệng.

“Mình không nuôi nó được đâu.”

“Ừ…”

Thế rồi lại im lặng. Quang thấy bối rối. Nó kiếp mồ côi một lần rồi, chẳng lẽ
lại lặp lại lần nữa. Cái hệ thống chết tiệt. Nó bực mình, quăng cái bình sữa
đi, khóc ré lên. Hai vợ chồng giật mình. Bà Molly thì đứng dậy, cố gắng đung
đưa dỗ nó. Bà lấy mấy thứ đồ chơi của Fred và George ra vẫy vẫy trước mặt nó.
Quang tự dưng thấy mình buồn cười thật, đã gần ba mươi rồi lại còn khóc thế
này. Nó khóc một hồi rồi cũng nín. Bà Molly đặt nó lên cái cũi, vừa đu đưa vừa
hát đồng dao nhè nhẹ. Dù không muốn nhưng Quang cũng lim dim ngủ. Cái thân thể
chết tiệt.*

Bà Molly đứng lặng bên cạnh cái cũi nhỏ. Có lẽ cơn khóc vừa rồi của nó làm
đánh thức cái bản năng làm mẹ lớn lao của Molly. Thấy Arthur bước lại gần, bà
ngẩng đầu, mắt ươn ướt.

“Arthur…”

Ông Arthur nhìn thẳng vào mắt vợ. Sống với nhau cả chục năm rồi, ông hiểu rõ
ngay. Bước lại gần, ông ôm chặt vợ, thở dài.

“Thôi được. Được rồi. Mình đành cố thôi. Tí nữa em tính lại tiền đi nhé.”

“Vâng.”

Molly cố nín không khóc, hai vợ chồng cứ đứng vậy một lúc lâu. Hồi sau thì bà
Molly đi lên kiểm tra mấy đứa nhỏ Fred và George còn Arthur thì chìm trong suy
ngầm.

Quang cứ như vậy được nhận vào nhà Weasley.

----------------------------

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Thoáng cái đã đến hè năm 1990. Sau khi Quang
được nhận nuôi, tuy là cậu bé có khác biệt rất lớn với các thành viên trong
nhà, mấy đứa anh em vẫn rất tốt với nó. Nó còn tưởng sau khi Ron được sinh ra,
hai ông bà Weasley sẽ dừng ở 7 đứa xong ai ngờ Ginny vẫn ra đời.

Nói vậy chứ, nó quý Ginny lắm. Đứa con trai nào mà chả ước có một đứa em gái
nhỏ theo đít mình. Anh cả Bill thì giờ đang làm cho ngân hàng Gringotts. Cả
nhà còn đang cố khuyên anh hai Charlie đừng có đi nghiên cứu rồng nhưng có vẻ
như vô dụng. Percy mới ở lên năm 4, Fred và George mới xong năm đầu còn Quang
thì chuẩn bị vào năm nhất.

Trong mười năm ở nhà Weasley, hai vợ chồng cố hết sức có thể để ngăn nó tiếp
xúc với phép thuật với lý do: “nguy hiểm và vi phạm luật của bộ”. Với cả phải
đóng vai trẻ con, không được thông minh quá. Thế nến cả mười năm nay nó chả
học được mấy thứ về pháp thuật. Ngoài cách dùng mấy cái đồ pháp thuật trong
nhà thì nó chả biết cái gì nữa. Nó chỉ đành sống tạm qua những câu chuyện của
mấy thằng anh nó.

Bà Molly chuẩn bị đưa nó cùng Fred, George và Percy đi mua chút đồ chuẩn bị
cho năm học mới. Dỗ mãi Ginny mới chịu ở nhà. Có lẽ có sự ảnh hưởng nào đó của
nó, Ginny năng động và nghịch ngợm hơn nhiều ở trong truyện.

“Rồi. Quang, đã cầm lá thư trường gửi chưa?”

“Dạ, cầm rồi ạ.”

“Ừ, vậy mình đi thôi.”

Mạng lưới ống khói Floo là một điều kì diệu mà nó rất muốn tìm hiểu. Bụi, lửa
rồi dịch chuyển tức thời? Phải nói là nó cực kỳ tò mò, nhưng mà cả nhà chẳng
có ai có đủ kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi của nó cả. Điều này nó đã rút
được kinh nghiệm từ hồi nó hỏi về cái đồng hồ chỉ địa điểm của nhà mình.

“Hẻm Xéo!”

Phùng. Nó bước ra chỉ trong tích tắc. Percy, Fred và George đã đứng sẵn chờ nó
ở trước cửa.

Phùng. Bà Molly đi ngay theo sau nó. Vừa ra bà đã ra lệnh.

“Percy, đưa Quang đi mua đũa phép ở chỗ ông Olivander đi. Mẹ sẽ lo phần còn
lại.”

“Dạ.”

Percy có vẻ ít nói nhất trong nhà, trầm cảm khéo còn hơn cả nó. Nhưng ít ra
hắn cũng khá ngoan và gương mẫu. Không quá giỏi nhưng cũng đủ để bố mẹ thấy
mãn nguyện.

“Đi nào Quang.”

Yeah. Đũa phép. Đây chính là thứ nó nôn nóng muốn có nhất. Chìa khóa đem đến
sức mạnh cho phù thủy. Cái tiệm mà họ đang đi đến khá nhỏ, vửa nhỏ vừa bẩn,
trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: “Olivanders – nhà sản xuất đũa uy tín từ
năm 382.” Bên trên cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một chiếc đũa guy nhất
trên một cái gối tím bạc. Bọn nó đi vào thì có tiếng chuông treo cửa leng
keng. Tiệm nhỏ nhưng lại trống trơn nên cũng chẳng cho người ta có cảm giác
chật.

Sâu bên trong tiệm, đằng sau cái quầy ngăn thì là hàng ngàn cái hộp nhỏ dài
chật khít kề nhau, cao đến tận trần. Nó mở to mắt. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ ở
đây đúng là cái cảm giác kỳ bí của ma thuật mà nó tìm kiếm. Chợt một giọng nói
dịu dàng già nua vang lên:

“Chào cháu.”

Một cụ già đứng sau cái quầy thấp, đôi mắt sáng như trăng ngày rằm. Nó hơi
lúng túng:

“Dạ, cháu chào cụ ạ.”

Percy bên cạnh cũng cất tiếng.

“Cụ Olivander.”

Ông cụ quay sang, ngẩn người một lúc mới nhớ ra.

“À, thằng con thứ ba của nhà Weasley đây mà. Tên là gì ý nhỉ?”

“Dạ, Percy ạ.”

“Ờ. Đũa ba tấc, gỗ liễu, lông bạch kỳ mã. Đúng không?”

“Dạ vâng.”

“Ừ. Thích hợp luyện bùa đấy.”

Cụ quay sang nó thấy mặt nó hơi ngạc nhiên thì mới cất tiếng giải thích.

“Ta nhớ tất cả các cây đũa mà ta bán ra, cậu bé à.”

“Đây là em cháu ạ. Quang Weasley.” – Percy giới thiệu.

“Cái gì Weasley?”

“Quang ạ.”

“À, người phương Đông, hiếm đấy, rất hiếm đấy.”

Cụ nhìn nó hồi lâu làm nó hơi bối rối. Bỗng nhiên, cụ quay phắt lại chỗ cái
quầy.

“Rồi. Tay nào thuận?”

“Phải ạ.”

“Ừ, giơ lên.”

Cái thước từ tay cụ bay lại chỗ nó, đo từ vai đến ngón tay của nó, rồi đo từ
cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu.
Trong khi đó, cụ quay ra chỗ đống hộp, cầm một vài cái rồi đi ra. Cái thước
vừa đo xong thì rơi ngay xuống sàn nhà. Cụ vẫy nó lại, đặt một cái đũa vào tay
nó, ra hiệu cho nó vẫy thử.

Vừa cầm, cụ đã giật lại, đưa chiếc khác, ra hiệu nó vẫy tiếp. Cầm, vẫy, giật
rồi lại vẫy. Cứ thế chắc phải đến mười lăm phút.

“Lạ thật. Lạ thật” Cụ tặc lưỡi nhưng vẫn tiếp tục cái việc đưa rồi giật của
cụ.

Nó hơi mất kiên nhẫn, liền lên tiếng:

“Cụ chờ gì thế ạ?”

“À… Nếu chiếc đũa mà hoàn hảo với cháu thì nó sẽ làm cho ma lực của cháu trong
người cháu bùng phát. Sẽ tạo ra ma thuật…”

Nghe lời giải thích, nó mới giật mình, hiểu ra. Hồi còn bé, nó đã tìm ra
phương pháp đẩy nhanh ma lực tăng trưởng và phương pháp kiểm soát ma lực. Hầu
hết mọi phù thủy đều để ma lực tăng một cách tự nhiên theo thời gian nhưng nó
lại khác. Thực ra thì cả hai thứ đều khá đơn giản. Khi mới sinh, mọi người đều
có liên kết với luồng ma lực của mình nhưng do là trẻ con nên không có ai để ý
cả, chỉ thỉnh thoảng có sự cố xảy ra mà thôi. Cái cảm giác này mà không để ý
tới thì nhiều năm sẽ mất sạch. Đây cũng là lý do tại sao thao tác vẩy đũa lại
quan trọng như vậy.

Chiếc đũa liên kết với ma lực, thao tác vẩy thì điều động ma lực theo đúng
điều kiện mà tạo ra ma thuật. Sau khi nó biết được đấy là ma lực thì nó đã
nghĩ đến việc cần phải biết điều động ma lực một cách thuần thục. Thế nên suốt
ngày tập luyện. Ma lực xuất phát từ một chỗ gần bụng, nó nghĩ là nằm ở tủy
sống nhưng không rõ lắm. Chỉ biết là mình cảm giác được nó ở đó. Điều khiển nó
quanh người: từ gần bụng đi lên tay, rồi chuyển tay, xuống chân, loạn xị ngậu.
Chuyển đi chuyển lại, nó mới phát hiện ra cái việc di chuyển ma lực này làm
lượng ma lực tăng rất nhanh. Thế là nó càng tập thôi.

Gần mười một năm trôi qua, nó không rõ lượng ma lực của nó là bao nhiêu nhưng
điều khiển ma lực thì nó chắc chắn là vô đối.

“Sao ông không nói sớm. Cháu không cho ma lực ra ngoài mà.”

Ông cụ ngạc nhiên nhìn nó, tròn mắt. Cả Percy cũng thế. Cụ run run hỏi.

“Cháu điểu khiển được ma lực?”

Thiên tài, thiên tài đây mà. Cụ nghĩ vậy. Người ta cố gắng nửa đời học dùng
đũa phép, rồi cố gắng nửa đời để bỏ đũa phép, tất cả chỉ do việc khống chế ma
lực này mà thôi.

“Vâng.”

Nhìn mặt ông là nó thấy hơi hối hận rồi. Xem ra việc điều khiển được ma lực
này bá đạo hơn mình tưởng.

“Vậy cháu thử truyền ma lực vào cây này xem sao.”

“Dạ.”

Nó cầm lên, rón rén đưa một tí ma lực sang, vẫy thằng ra trước mặt.

Bùm. Uỳnh. Đống hộp đúng theo hướng nó chỉ bay tung toành. Cái kệ rơi xuống
loảng xoảng. Cả ba giật mình. Ông Olivander thì còn đỡ, đã thấy nhiều rồi
nhưng Percy thì mồm há hốc. Hồi hắn đến, chỉ bay ra một chút pháo hoa nho nhỏ
mà thôi.

“Thử cái này vậy.”

Nó lại vẫy tiếp. Nhưng lần này cho ma lực chỉ bằng nửa lần trước. Còn để ý
xoay thành vòng nhẹ nhàng chứ không chỉ thẳng.

Lạch cạch. Một đống hộp bỗng dưng bay lên rồi lượn quanh phòng. Percy mồm vẫn
há hốc, bụi rơi vào đầy vẫn cứ há.

“Tuyệt. Cái cuối.”

Lại vẫy. Lại giảm nửa. Phốc. Một hình gì đó lấp lánh bay khắp khu phòng rồi
biến mất.

“Tuyệt vời. Tuyệt vời. Tuyệt vời.” Ông cụ vẫy cây đũa của mình, lầm bẩm. Đống
hộp bay về lên kệ, tự sắp xếp lại mình đúng như cũ.

“Ta muốn tặng cháu cái này.” Ông mang ra một chiếc đũa đen, dài ba tấc rưỡi,
đưa cho nó rồi bắt đầu giải thích.

“Hồi ta còn trẻ, hơi viển vông, đã tạo ra cây đua này. Gộp lại cả ba chất liệu
đũa thần mà ta thích: gân rồng, lông phượng, lông kỳ lân vào cùng một chiếc
đũa để tạo ra một cái đũa có cả ba đặc điểm manh mẽ: quyền lực, biến hóa và ổn
định. Nhưng than ôi, không một ai có thể điều khiển nó, nó quá phức tạp. Ba
chất liệu tạo ra ba đường ma lực khác nhau ngay trên thân đũa. Một vài người
bạn già của ta có thể làm phép được với nó nhưng không ai có thể dùng nó một
cách tự nhiên cả.”

Cụ Olivander vừa kể, vừa xoay xoay, ngắm nghía cấy đũa. Ông đưa cây đũa cho nó
rồi lại nói.

“Nhưng ta tin rằng cháu có thể. Ta tặng cháu luôn chiếc đũa này. Còn nếu cháu
không thích thì ta có thể chọn một chiếc khác cho cháu.”

Nó ngẫm nghĩ. Tội gì không thử. Nếu không được thì đâu phải không đổi đũa
được. Mà còn tiết kiệm được cho nhà 7 đồng vàng Galleon nữa.

“Cháu nhận chứ. Cám ơn cụ.”

“Ừ. Đi đi. Đừng làm ta thất vọng.”

Nó bước ra khỏi cửa thì nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi.

“Cụ có nhận học sinh không ạ?”

“Gì cơ?”

“Cháu muốn học làm đũa từ cụ.”

Cụ ông hơi bất ngờ. Gần như là lần đầu tiên ông mới nghe thấy điều này. Tiệm
tên là Olivanders nên mọi người luôn nghĩ đây là nghề của gia đình, không dạy
cho người ngoài, mà lại việc làm đũa cũng chẳng có gì hấp dẫn với phần lớn học
sinh, thế nên tất nhiên là chẳng ai hỏi cả.

“À… Để ta nghĩ đã.”

Quang gật gật đầu. Nghề kiếm cơm của người ta, thận trọng là phải. Nó cũng chỉ
hứng thú vì muốn học nhiều hơn về phép thuật thôi, mà nghe các anh kể thì trên
trường không có dạy nhiều lắm về đũa phép, vậy nên mới hỏi.

“Vậy bọn cháu đi đây.”

“Ừ.”

Thế là hai đứa tung tăng chạy về chỗ tiệm đồ dùng phù thủy. Vừa tiết kiệm được
nhiều tiền vậy, vui là phải.


Tuệ Thần - Chương #4