Hắc Ám


Người đăng: hieugskm

Quang đi theo từ tốn, vẫn im lặng. Thầy Quirell dẫn nó đi vào phòng làm việc,
đóng cửa phòng lại, bảo nó ngồi xuống bàn rồi pha trà mời nó. Nó nhận rồi đặt
xuống bàn trong khi ông vừa nhấp nhấp vừa chầm chậm trả lời câu hỏi.

“Đừng bao giờ nhắc lại những lời ta sắp nói với trò với bất kỳ ai khác. Nếu có
ai hỏi, cuộc nói chuyện này chưa từng xảy ra.”

Giọng ông vẫn nhè nhẹ, khe khẽ.

“Ma thuật Hắc Ám thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ. Nó chỉ nguy hiểm hơn ma
thuật bình thường mà thôi. Có khá nhiều định nghĩa khác nhau về Hắc Ám, nhưng
có một điểm chung đó là linh hồn. Tất cả những gì liên quan đến linh hồn đều
là ma thuật Hắc Ám. Phân tách, cắt, gọi, diệt, liên kết, gì cũng vậy. Chỉ cần
dính đến linh hồn là sẽ được coi là Hắc Ám. Hiểu chứ?”

Nó gật gật.

“Phần lớn ma thuật cổ đều là ma thuật Linh Hồn. Đấy cũng là lý do tại sao có
nhiều ma thuật cổ quyền lực bị mất đi như vậy. Chủ yếu là do chúng bị đặt cái
tên Hắc Ám rồi ngăn cấm mà thôi. Nhất là gần chục năm trở lại đây, khi mà tên
đó lên ngôi, đến cả Hogwarts đáng kính cũng không dám trưng bày sách về chủ đề
đó nữa.”

Ông thở dài, nhấp thêm một ngụm trà.

“Một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Làm vậy chỉ tăng thêm nỗi sợ của bọn trẻ đối
với ma thuật Hắc Ám mà thôi. Bản tính con người là vậy. Cái gì không rõ, không
biết thì sẽ sợ. Mà nếu đã sợ rồi thì còn mấy người đã dám chống lại? Kể cả có
người muốn chống lại thì kiến thức đâu mà chống lại?”

Ông lắc đầu, im lặng hồi lâu, chìm trong suy ngẫm.

“Theo cá nhân ta thì ma thuật Hắc Ám không những không nên bị tẩy chay mà còn
nên được khuyến khích.”

Đôi mắt ông dán chặt vào Quang như đang quan sát phản ứng của nó vậy. Nó hơi
gật nhẹ đầu, tỏ thái độ mình vẫn muốn nghe tiếp. Ông tiếp tục.

“Linh hồn là một phần quan trọng của phù thủy. Nó có mối quan hệ cực kỳ sâu
sắc với ma lực. Một lý do tại sao những phù thủy Hắc Ám lại thường mạnh mẽ hơn
phù thủy bình thường. Đúng là nó nguy hiểm, nhưng có phép thuật nào mà không
nguy hiểm?”

Ông nhìn nó đánh giá, chậc lưỡi, kéo ngăn bàn ra, đưa cho nó một cái thẻ màu
đen với chỉ một chữ bạc Cấm.

“Ta biết vài câu như vậy không thể thỏa mãn được sự tò mò của con. Đây là thẻ
thư viện cấm. Yên tâm, ta sẽ xin phép thầy Dumbledore cho con. Nhưng tốt nhất
là con cũng cố tránh người khác nhìn thấy. Cẩn thận vẫn hơn. Chỉ được đọc ở
đó, không được mang về. Đống sách đó có ếm bùa chống trộm rồi, mang ra là sẽ
bị phát hiện ngay. Đến lúc đó thì ta không bảo về được trò đâu.”

Nhìn thấy cái thẻ đó là nó đã mừng rơn lên rồi, Quang rối rít cảm ơn thầy, với
hai tay nhận. Nó cầm cái thẻ cẩn thận, chăm chú quan sát, nâng như được vàng.

“Trò thông minh nên ta không nói nhiều, chỉ dặn một điều thế này: đừng có tự ý
thử những phép thuật trong sách cấm. Rất nhiều tác giả, cố ý hoặc vô tình,
viết rất nhiều phép thuật sai lầm một cách nguy hiểm. Đọc lý thuyết thì được,
đừng có thử. Nếu thật sự tò mò, hãy tới hỏi ta.”

Nhìn thầy Quirell nghiêm túc như vậy, nó gật gật đầu vâng vâng dạ dạ. Đứng
dậy, nó xin phép thầy ra về, được cái thẻ rồi nó đang rất nóng lòng đi cọp hết
đống sách cấm về ngay.

Hai người vừa ra gần tới cửa thì có tiếng gõ cửa vang lên. Thầy Quirell mở ra,
một người trung niên da nâu đang đứng ngay bên ngoài. Quang nhìn thì nhận ra
ngay là thầy Ramses, giáo viên mới của năm nay cũng dạy bộ môn Phòng Chống
Nghệ Thuật Hắc Ám. Nó nghe bọn Harry nói là thầy dạy cũng khá hay, tuy có hơi
nghiêm nhưng rất công bằng.

“Ramses, vào đi. Tao đang định đi gọi mày.”

Thầy Quirell cười tươi, vỗ vai dẫn Ramses vào. Nó hơi bất ngờ vì sự thân thiết
của hai người. Trước đây nó chưa thấy thầy Quirell niềm nở với ai như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của nó, thầy quay ra giới thiệu.

“Chắc con biết rồi, đây là thầy Ramses. Một người bạn thân của ta tại Ai Cập.
Còn đây là Quang, học sinh giỏi nhất của tao.”

Ramses cười hơi vẻ ngây ngô.

“Chào em.”

“Dạ, chào thầy.”

Nó xin phép quay đi, hai người đi vào bên trong. Bỗng Quang nghe tiếng Ramses
văng vẳng lại.

“Mà khoan, đó là thằng bé mà bảo mày đừng tới chỗ tao hồi mùa hè ý hả?”

“Ờ.”

“Khỉ gió chứ. Mày nghe lời thằng nhóc làm gì không biết? Tao chuẩn bị rõ lâu
để đột nhập vào Giza coi tượng thần Ra. Mày cũng biết rõ trong đó vui thế nào
rồi. Vậy mà mày bỏ chỉ vì lời nói nhảm của một thằng nhóc? Thật chả hiểu mày
thế nào nữa.”

“Rồi, rồi. Chuyện qua rồi, mày cứ nhắc mãi làm gì? Để năm sau đi. Có gì đâu mà
cứ sồn sồn.”

“Ơ cái thằng này. Tao đập cho mày một trận bây giờ…”

Tiếng nói nhỏ dần. Còn Quang thì cầm chiếc thẻ chạy đi thẳng tới thư viện
trong niềm vui sướng.


Tuệ Thần - Chương #26