Người đăng: hieugskm
Tầm ba giờ chiều thứ ba. Vừa học xong lớp học biến hình, nó phân vân mãi rồi
cuối cùng vẫn quyết định đi thư viện theo như Hermione hẹn. Rất không may là
nó chẳng có lớp nào lúc bốn giờ chiều cả, thành ra nó chẳng có cái lý do nào
để chối đẩy cái cuộc hẹn này. Ngồi ở hàng ghế đá ngay trước cửa thư viện, nó
kiên nhẫn chờ cho chuông đổ bốn tiếng trong khi nhắm mắt đọc quyển sách dang
dở trong thư viện hệ thống.
“Quang! Cậu làm gì thế?”
Nó mở mắt ra thì thấy thấy cô bé Cho Chang dễ thương đang ôm một đống sách vở
đứng ngay trước mặt. Có vẻ như cô bé đang định đi vào thư viện. Đúng là dân
Ravenclaw, chăm thật. Nó còn đang lẩn thẩn nghĩ ngợi thì cô bé lại lên tiếng.
“Quang! Cậu bị thiếu ngủ à?”
Nó giật mình.
“A, Cho. Chào cậu. Tớ không sao đâu. Đang đợi bạn học thôi. Mùa hè của cậu thế
nào?”
“Vui lắm. Ba mẹ cho tớ đi Thượng Hải thăm ông bà. Hay lắm. Cậu có biết là bên
Trung Quốc có hệ thống phép thuật riêng không? Tớ đi về mới biết đấy. Lạ cực!
Ông bà tớ làm phép cho tớ coi. Còn cho tớ cả đống đồ luôn…”
Cô bé nói liên tục làm nó thật chẳng hiểu sao mà mình hỏi có một câu đơn giản
mà cô bé lại có thể nói nhiều đến như vậy. Năm ngoái cô có vậy đâu chứ?
“…Nhưng mà tớ vẫn thích nhất mấy cái váy áo truyền thống. Tớ mang về tận ba
cái lận: một đỏ, một trắng, một xanh…”
Nó dần cảm thấy bộ não của nó thật sự không đủ để có thể tải được hết lượng
thông tin mà Cho đang tuôn ra. Nó còn nghĩ là trên đầu nó chắc đang có mấy
ngôi sao bay lượn quanh như trong hoạt hình.
“…Thế là lúc nhà tớ phải đi, bọn trẻ buồn hết mực luôn. Chắc mấy năm nữa tớ sẽ
quay lại lần nữa…”
“Anh Quang!”
Nó tạ trời tạ đất là Hermione đến sớm hơn giờ hẹn mười phút. Nếu không thì nó
chẳng biết nó phải nghe đến lúc nào nữa.
“Hermione.”
“Anh đến lâu chưa?”
“Cũng mới chờ một tí thôi.”
Hermione giờ mới quay ra nhìn Cho Chang rồi hỏi.
“Đây là bạn anh ạ?”
“Ừ, đây là Cho Chang, cũng ở Ravenclaw. Bọn anh đang nói chuyện tí. Cho, đây
là Hermione, dưới bọn mình một lớp.”
“Chào chị.”
“Ừ, chào em. Hai người có việc gì à?”
“À, bọn tớ định vào thư viện học thôi mà.”
Cho nghe vậy hơi ngưng lại rồi hỏi.
“Tớ học cùng được không?”
Nó hơi ngạc nhiên. Năm ngoái hai đứa nó gặp nhau không biết bao nhiêu lần ở
thư viện nhưng chưa một lần nào cô bé muốn ngồi cùng cả. Lâu như vậy thì nó
cũng nhận ra là cô bé cũng giống hệt như nó, một người hướng nội, ghét làm
việc trong nhóm. Thế mà lần này cô bé lại đề nghị học chung. Kỳ thật. Ừ nhưng
mà nó cũng đang định nhờ Cho Chang dạy kèm cho Hermione luôn, giờ thì quá
tiện. Nó lập tức gật đầu đồng ý.
“Ừ. Đi, vào thư viện tìm chỗ ngồi.”
Thật sự thì nó đã có cả tủ sách trong hệ thống rồi, cũng chẳng cần phải đến
thư viện làm gì nữa. Nhưng mà khổ nỗi phòng ở ký túc xá cách âm chẳng ra gì
cả, bọn trẻ mấy phòng bên ầm ỹ kinh khủng, thỉnh thoảng còn xô đẩy gào thét
ngoài hành lang. Thành ra thư viện vẫn là nơi yên tĩnh học hành lý tưởng.
Ba đứa tìm một cái bàn rồi ngồi xuống. Hermione giành lấy chỗ ngồi cạnh nó để
cho Cho Chang phải ngồi chỗ đối diện. Vừa mới đặt mông xuống ghế thì cô bé đã
lôi sách vở giấy bút ra hỏi một đống thứ lằng nhằng linh tinh. Từ phương pháp
vẩy đũa cho đến đặc điểm của chuồn chuồn ác mộng, cô bé cứ hỏi, nó cứ đáp
trong khi cô bé chép lấy chép để.
“Trong chương 7 của quyển Thảo Dược Căn Bản này có nói: muốn thu hoạch cây Ảo
Ảnh Bé Bự thì chỉ cần đeo tai nghe, rút lên rồi ngâm nước là được. Tại sao anh
lại nói là sai?”
Hermione thắc mắc.
“Làm như thế là đủ tốt để làm cho vài món dung dịch cấp thấp nhưng lên cấp cao
hơn thì việc nhúng thảo dược xuống nước đó sẽ ảnh hưởng đến độ tươi của cây.
Cách tốt hơn là dùng bùa ếm tê tái nhẹ. Thảo dược có bị ảnh hưởng bởi bùa chú.
Thật không hiểu sao nhiều người lại không nghĩ tới việc dùng phép để xử lý tài
liệu nữa.”
Quang đáp lại.
“Ơ, có hả? Sao tớ không nhớ? Cô nào nói vậy thế?”
Cho ngạc nhiên.
“Ừ. Trong sách tham khảo lớp bốn, Xử Lý Nguyên Liệu, quyển sách hay lắm, cực
kỳ quan trọng trong Độc Dược, lúc nào cậu đọc thử xem.”
“Cậu đọc xong sách tham khảo lớp bốn rồi á?”
Cho trố mắt nhìn làm cho nó hơi ngại. Hơi vuốt vuốt mũi, nó đáp.
“Ừ. Tớ đang đọc sách lớp năm, nhiều cái hay lắm. Chương trình lớp năm hình như
là nặng nhất cả bảy năm luôn đấy.”