Gặp Mặt


Người đăng: hieugskm

Mùa hè của nó cứ như vậy trôi qua. Tuy rằng cửa hàng khá nhiều khách, nhưng
ông cụ vẫn thỉnh thoảng dành thời gian chỉ dẫn cho nó. Dần dà nhiều người bắt
đầu biết việc cụ Olivander nhận một đứa đệ tử. Vài ông bạn già đến chúc mừng
cụ, còn tặng cho nó mấy quyển sách quý.

Học xong khoản đánh giá đũa thì nó bắt đầu được học về cách chọn đũa. Đũa phép
không phải cứ mạnh là tốt, nó phải phù hợp với người dùng. Và việc giúp người
khác chọn được một chiếc đũa hoàn hảo là một việc đòi hỏi nhiều kiến thức,
kinh nghiệm và cả may mắn. Quan sát bàn tay, nhận biết phản ứng của đũa, rồi
hỏi đáp, vân vân… Cụ bảo chọn đũa cho người lớn dễ hơn cho tụi con nít nhiều.
Phù thủy trưởng thành thường đã rõ ràng mình giỏi ở khoản nào: biến hình, bùa
chú, phòng thủ hay hắc ám… Mình chỉ cần phải hỏi rồi việc tìm đũa sẽ dễ dàng
hơn nhiều.

Thi thoảng cụ cũng cho phép nó chọn giúp rồi nhận xét. Đúng thì cụ bắt nó giải
thích, sai thì bắt đi đọc sách tự ngẫm nghĩ cho đến khi đúng mới thôi. Nó hỏi
cụ sao không nói luôn cho nó mà lại bắt nó mất thời gian đi tìm trong đống
sách thì cụ bảo. “Ta đâu có dạy ai bao giờ đâu. Hồi xưa cha ta cũng dạy ta như
vậy nên chắc là cách học này tốt. Cứ làm thế đi.”

Rồi một ngày như mọi ngày. Cụ nằm trong nghỉ, nó ngồi cầm đọc quyển sách Đũa
Phép: Cốt Lõi Quyền Lực, viết bởi ông của cụ Olivander. Tuy cụ Olivander nói
rằng rất nhiều kiến thức trong đó đã lỗi thời nhưng nó vẫn là một quyển sách
đáng nghiên cứu.

Rầm. Cửa bật mở, chuông rung bắn lên làm nó giật mình nhìn ra. Bác Hagrids to
con hơi cúi đầu luồn qua bước vào cùng với một thằng bé tóc đen đeo kính mặt
hơi ngơ ngác. Quang khó chịu kêu.

“Bác Hagrids, nhẹ tay thôi. Cửa cháu mới sửa đấy.”

Hagrids cười xuề xòa, lệnh đệnh tiến lại gần.

“A, xin lỗi. Có cháu ở đây tiệm trông gọn gàng hẳn. Cụ Olivander đâu rồi? Nghe
nói cháu đang học nghề ở đây phỏng?”

“Vâng. Bác chờ tí, chắc cụ sắp ra đấy. Bác đi cùng ai kia?”

No quay sang nhìn đứa bé tóc phủ kín trán. Chắc nó muốn che đi vết thẹo. Tuy
nhận ra Harry ngay lập tức nhưng nó vẫn hỏi. Hagrids không trả lời, quay ra
nhìn thằng bé như động viên.

“Harry… Harry Potter. Em tên là Harry Potter.”

Thằng bé có vẻ hơi ngần ngại khi nói tên mình. Quang gật đầu, đặt quyển sách
xuống, giơ tay phải ra.

“Quang Weasley. Học sinh mới hả?”

“Dạ.”

Harry bắt lấy tay Quang, hơi lắc nhẹ. Nó gật nhẹ đầu, rụt tay lại rồi hỏi.

“Mua sách vở quần áo chưa?”

“Dạ, xong hết rồi. Còn mỗi cái đũa phép thôi. Anh cũng học Hogwarts ạ?”

“Ừ. Tới đây là lên năm hai.”

Có vẻ như thằng bé đang định hỏi thêm cái gì đó thì cụ Olivander đã từ bên
trong lật đật đi ra.

“À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Harry Potter.
Con của Lily và James.”

Cụ bước lại gần thằng bé, tay xoa mớ tóc trên trán Harry lộ ra vết thẹo. Cụ
tặc lưỡi.

“Chậc, một bi kịch. Thật không biết bao nhiêu lần đũa phép ta làm đã tiếp tay
cho tội ác.”

Cụ thở dài. Ai cũng hiểu, đũa phép chỉ là công cụ, người phù thủy mới là kẻ
ác. Nhưng cái gánh nặng về tâm lý vẫn còn đó. Khi mà một tác phẩm mình làm ra
một cách hân hoan lại được dùng để giết và tra tấn thì thiết nghĩ ai cũng sẽ
bị dày vò. Cụ quay ra nói.

“Quang, con giúp Harry chọn đũa đi.”

“Con á?”

“Ừ, con xem mấy chục lần rồi. Làm thử đi. Ta xem.”

Nó gật đầu, rất chuyên nghiệp bước lại quầy rồi hỏi Harry.

“Tay thuận?”

“Tay phải ạ.”

Tạch. Quang búng tay. Chiếc thước trên tay nó bắt đầu tự động đo độ dài rộng
của tay Harry trong khi nó mở tay của thằng bé để quan sát. Thằng bé nhìn có
vẻ hâm mộ đối với khả năng làm phép của Quang.

Tạch. Mấy cái hộp đựng đũa trên kệ bắt đầu bay lên trên quầy. Nó mở một cái ra
lấy ra chiếc đũa thử nghiệm đưa cho cu cậu vẩy.

Nó biết rõ cái đũa của Harry dùng là đũa anh em của Voldemort: nhựa ruồi và
lông phượng, nhưng trong tiệm có đến tận 4 cái như vậy nên đành thử cả bốn.
May là đến cái thứ ba, nó đã thành công. Harry tạo ra chùm sáng lấp lánh như
pháo hoa. Cụ Olivander ngạc nhiên, cầm lấy cái đũa xem xét.

“Kỳ lạ. Thật kỳ lạ. Ngẫu nhiên làm sao là con phượng đã cho cái lông làm thành
cây đũa này cũng cho thêm một chiếc lông – và chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng
đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa này, chính là anh em của chiếc lông
làm nên cây đũa đã để thẹo trên trán cháu.”

Harry và Hagrids há hốc mồm.

“Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những
điều vĩ đại, Potter à… Nói cho cùng, Người – mà – chớ – gọi – tên – ra quả đã
làm những điều vĩ đại. Khủng khiếp thật nhưng cũng vĩ đại.”


Tuệ Thần - Chương #17