Làm Thêm


Người đăng: hieugskm

Thế là Quang đã về nhà nghỉ hè được gần tuần. Bà Molly thưởng cho nó một bữa
ăn thịnh soạn. Trước đây cả nhà từng đi du lịch ghé thăm phố Tàu chơi. Chắc là
bà nhớ được nó thích món bún chả nên đã đi học làm riêng cho nó. Nó cảm động
lắm. Thi thoảng được thưởng thức hương vị quê mình thì vui chứ.

Hoạt động hàng ngày của nó cũng chẳng khác lúc trên trường là bao. Đọc sách,
ngẫm nghĩ tìm hiểu, được có thêm phần kể chuyện thầy cô trường lớp cho Ginny
và Ron nghe.

Hôm nay thì hơi khác, nó đã xin phép mẹ đi Hẻm Xéo để thăm ông cụ Olivander,
nhân tiện khoe với ông thành quả học tập của nó. Vì đũa thần của nó là một
chiếc đũa đặc biệt nên nó nghĩ ông sẽ muốn biết.

“Mẹ ơi, con đi nhé.”

“Ừ, đi đi. Đừng có mà la cà, nhớ về sớm đấy.”

“Vâng.”

Nó bước vô ống khói, hét to. “Hẻm Xéo!” Phùng. Cả người Quang bị bao trùm
trong ngọn lửa rồi biến mất.

Hiện giờ mới đầu mùa hè, chưa đến thời gian học sinh mới đi mua đồ nên các cửa
hàng trong Hẻm Xéo khá vắng vẻ. Cái tiệm nhỏ của ông cụ vẫn vậy, vừa bẩn vừa
bụi. Nó đẩy cửa vào thì thấy nào thùng, nào hộp lăn lóc ngổn ngang, không gọn
gàng như lần trước nó tới. Tuy cửa mở có chuông nhưng vì sợ ông không nghe
thấy nên nó gọi.

“Ông ơi. Ông Olivander ơi.”

Chờ một lúc, nó mới nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong đi kèm với tiếng ông
cụ làu bàu.

“Ai đấy?”

Giờ đã gần trưa mà nhìn ông cụ vẫn như ngái ngủ.

“Cháu Quang Weasley ạ.”

“À. Thế cháu đến đây có việc gì? Đũa có vấn đề à?

“Dạ, không. Nó tuyệt lắm ông ạ.”

Nó từ trong túi áo lôi ra cái đũa màu đen rồi chỉ vào đống hộp nằm lăn lóc
dưới đất. Không một tiếng động, mấy cái hộp bắt đầu bay nhẹ nhàng tự xếp mình
lên những cái kệ cạnh tường. Ông cụ quan sát thấy đường bay mượt mà của đống
hộp thì hơi gật gật đầu.

“Ừ, rất ổn định. Cháu quen rồi chứ hả?”

“Dạ vâng.”

Ông cười hài lòng.

“Thế không phải việc đũa thì cháu có việc gì?”

“Dạ, cháu đến để hỏi lại xem ông có nhận học sinh không.”

Ông cụ hơi ngạc nhiên. Lần đó, cụ tưởng thằng bé chỉ hơi tò mò mà hỏi thôi,
cũng không nghĩ là nó muốn học thật. Ông cụ cười.

“Tốt thôi. Nếu cháu học được thì ta sẽ dạy.”

Quang nghe vậy mừng lắm, vỗ ngực tự hào nói.

“Điểm cháu cao gần nhất trường đấy, cụ yên tâm đi ạ. Thế mình bắt đầu từ đâu
ạ?”

“Muốn làm đũa thì tất nhiên phải biết đánh giá đũa đã. Cầm quyển sách ta để
trong tủ kia về mà đọc. Bao giờ đọc xong thì quay lại đây. Mà hè đến là ta bận
lắm, nhiều khách nên cũng mệt, chưa chắc đã dạy cho cháu được mấy thứ.”

Quang cầm lấy quyển sách mà ông cụ nói rồi nhìn quanh.

“Học sinh mới đâu có nhiều thế đâu ạ?”

“Đâu phải chỉ có học sinh mới cần đũa. Có người làm gãy, có người đánh mất, có
người muốn thay, nhiều lắm. Tiệm ta uy tín mấy trăm năm. Có nhiều người còn
bay từ Nga sang để mua đũa của ta ý chứ.”

Nó nghe vậy, hơi ngẫm nghĩ rồi đề nghị.

“Cháu đến giúp ông nhé? Cháu có thể làm việc vặt như quét dọn, hay lau kính,
tiện thể lúc nào rảnh thì ông dạy cháu luôn.”

“Cũng không cần đâu. Ta vẫn làm được.”

“Cho cháu làm đi mà. Cháu học từ ông mà không làm gì thì ngại lắm.”

“Ừ, rồi được rồi. Nhưng mà ta sẽ trả cho cháu ít tiền. Nếu cháu không nhận thì
thôi.”

Thấy cụ nói vậy, Quang tuy hơi ngại nhưng đành đồng ý. Từ hôm đấy, sáng nào nó
cũng đến sớm giúp cụ coi cửa hàng. Hôm đầu đến thì nó dựng lại cái biển, quét
dọn sạch sẽ, lắp thêm vài cái đèn cho đỡ tối. Tuy cái tiệm gọn gàng đẹp đẽ
nhìn không còn cảm giác kỳ bí nữa nhưng vậy mới giống cửa hàng hơn.

Ông bà Weasley thấy Quang bảo nó đi làm thêm thì ban đầu rất không đồng ý vì
cảm thấy nó còn quá bé. Nhưng sau khi nghe nó giải thích thì cũng không phản
đối nữa mà chỉ thấy càng thương thằng bé. Nó thành ra cái gương để bà Molly
răn dạy hai thằng anh tinh nghịch Fred và George, làm cho hai đứa cằn nhằn với
nó mãi.

Mấy tuần đầu cũng chẳng có mấy người đến, nó chỉ cần ngồi đó đọc sách, có
khách thì gọi cụ Olivander, vậy thôi. Vừa coi hàng nó vừa thực hành việc đánh
giá đũa thần, quan sát đường vân, búng đũa nghe tiếng, đo độ dài cân nặng, vân
vân… Ông cụ bảo bao giờ nó nhuần nhuyễn phần này rồi mới được học tiếp. Nó cứ
vậy ngoan ngoãn nghe lời mà học.


Tuệ Thần - Chương #16