Người đăng: hieugskm
Thứ Bảy tuần đầu. Hay chính xác hơn là 3:32pm. Quang thật sự không thể tin nổi
là ở Hogwarts, người ta bắt học sinh đi học vào cả trong hai ngày cuối tuần.
Mà hình như nó cũng không phải là đứa duy nhất trong lớp, cả bọn học sinh đứa
nào đứa nấy mặt mày cau có như thể ăn phải mướp đắng.
Chiều thứ Bảy là lớp Bay đầu tiên của bọn trẻ năm nhất. Người dạy lớp nó là Bà
Hooch. Mặt bà nghiệm nghị, giọng nói hơi hơi phờ phạc. Xem ra ngay cả bà cũng
không có vẻ hứng thú gì cho lắm đối với việc phải dạy học vào ngày cuối tuần.
Ngay từ đầu giờ bà đã phải mất một đống thời gian để giải thích cho bọn trẻ
rằng đã có một lỗi nhỏ gì đó trong hệ thống xếp lớp và bà cũng hứa hẹn rằng
tuần sau lớp sẽ được đặt trong tuần.
Cả bọn chia làm hai hàng xếp đối mặt nhau, trước mặt mỗi đứa là một cây chổi.
Hầu hết số chổi này đều giống nhau cả, chỉ một vài cái là mới hơn số còn lại.
Cưỡi chổi thật hả? Quang thật sự không hiểu tại sao thế giới phù thủy lại dùng
cái thứ này làm phương tiện đi lại phổ thông. Đã thế lại còn không có cái yên
để ngồi cho đỡ đau mông nữa chứ. Bỗng dưng bà Hooch lên tiếng.
“Có thể các trò đang thắc mắc tại sao chổi của các trò không có ghế ngồi như
chổi trong mấy trận Quidditch mà các trò hay xem. Ta sẽ giải thích điều này
nhưng trước hết ai đó trả lời một vài câu hỏi của ta đã. Chổi thần khác những
phương tiện giao thông khác ở điểm nào? Và tại sao chỉ có chổi bay được đưa
vào chương trình giáo khoa mà không phải phương tiện khác?”
Bà nhìn quanh cả lớp nhưng thấy cả bọn mặt ngơ ngơ ngáo ngáo thì thở dài, chỉ
đại một đứa Ravenclaw. Thằng bé ngập ngà ngập ngừng.
“Chổi nhanh hơn ạ?”
“Sai. Chạy vài mét thì còn được chứ đi đường dài dùng mạng lưới Floo hay đi xe
buýt đều nhanh hơn nhiều. Ai khác?”
Cô bé đứng cạnh cũng giơ tay thử.
“Ừ, nói đi.”
“Chổi dễ dùng hơn ạ?”
“Lại sai. Chắc con chưa dùng Floo bao giờ. Chỉ cần phát âm chuẩn thì sẽ đến
đúng nơi mình muốn. Không gì có thể dễ hơn thế.”
Một vài đứa lại giơ tay nhưng bà Hooch lắc đầu.
“Xem ra các con đều đang đoán mò. Để ta nói luôn vậy. Chổi thần là phương tiện
duy nhất sử dụng ma lực của chính người sử dụng trong khi những phương tiện
khác chạy trên nguyên liệu đã có sẵn. Đây là một điều rất quan trọng mà các
con phải nhớ. Tại sao? Tại vì nếu bay trên chổi lâu, các con có thể hết ma lực
và sau đó là rơi. Rơi thì nhẹ là trọng thương, nặng là chết.”
Bà ngừng lại, cho bọn trẻ có chút thời gian để hiểu được tầm quan trọng của
vấn đề mà bà đang đưa ra.
“Đây là lý do tại sao chổi của các con không có ghế. Ma lực dùng khi bay tốn
nhiều hay ít dựa vào độ nặng của vật bay. Tức là chiếc chổi phải bỏ ghế đi để
cho nhẹ hơn để phù hợp với số lượng ma lực ít ỏi mà học sinh các con có. Còn
nếu mà các con vẫn thấy khó cất cánh thì nên đi mà giảm cân đi.”
Cô nói đến đó thì tủm tỉm cười còn mấy đứa học sinh hơi mũm mĩm thì mặt đỏ hết
cả lên trong tiếng trêu chọc của bọn bạn.
“Các con luôn nên để ý đến lượng ma lực còn lại trong người khi đang bay. Phải
lập tức hạ cánh ngay khi cảm giác mình sắp hết ma lực. Và một điều quan trọng
nữa là không được phép bay trong khi thầy cô không có mặt.”
Nói xong, cô nhìn quanh để xác nhận là cả bọn đều nghe rõ. Cô gật đầu ra lệnh.
“Được rồi. Tất cả giơ tay thuận ra rồi nói ‘lên’. Buổi hôm nay chỉ dùng để tập
việc này thôi. Phải làm chính xác được ít nhất mười lần. Những ai làm xong sớm
có thể về sớm. Bắt đầu đi.”
Nghe được câu ‘về sớm’ là cả bọn nhao nhao lên, ỏm tói gào thét. Nhưng có lẽ
do nóng vội hét bừa nên gần chả có đứa nào thành công cả, cùng lắm được cái
chổi hơi hơi lăn mà thôi. Quang thử một vài lần thì nhận ra rằng chỉ cần nó
dồn một ít ma lực về bàn tay rồi hơi hất tay lên là cây chổi bay lên ngay.
Nhìn thấy nó thành công nhẹ nhàng thì mấy đứa xung quanh ngạc nhiên lắm. Nó
làm liên tục mười lần rồi xin phép cô Hooch về sớm. Tuy nó rất muốn thử bay
nhưng mà nó biết là cô sẽ chẳng cho nó thử, nên đành nhịn để lần sau. Quang cứ
thế ra khỏi về trong sự hâm mộ của bọn bạn.
Sau giờ học, Quang lại ghé thư viện để tiếp tục sự nghiệp ‘cọp sách’ của nó.
Nó ước chừng khoảng hết chủ nhật là nó sẽ cọp xong hết được sách trong phần
thư viện công khai, chỗ đấy sách chắc cũng đủ để nó nghiền ngẫm cả năm. Còn
phần khu thư viện cấm thì chắc đành để lúc nào nó tìm cách vào trộm sau vậy.
Tuần đầu của năm học cứ như vậy trôi qua. Thú thực thì Quang vẫn chẳng biết
thêm được đứa bạn mới nào cả. Nó toàn cắm đầu vào thư viện với chăm chăm đọc
sách, ngay cả hàng xóm gần phòng nó còn chả biết. Mấy đứa cùng năm chắc nó chỉ
quen mỗi Cho Chang, nhưng mà kệ, nó đến đây để học phép thuật chứ có phải để
lập hội đâu. Quen vài người là được rồi.
Mà kể cũng lạ, lịch học năm nhất và năm hai khác nhau nhiều thế mà lần nào nó
đi ăn cơm cũng gặp hai ông tướng Fred và George. Nghi lắm. Chắc hai ổng lại
cúp lớp đây mà. Nhưng mà nó cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chẳng đi điều tra để làm
gì cả.
Hai ông tướng mới đây vui lắm. Mới tuần đầu tiên nhưng mà đội Quidditch của
Griffindor đã rầm rộ tuyển người mới rồi. Chắc là định tập tành cho tử tế để
phục thù năm ngoái thua đội Ravenclaw. Mặc dù là năm hai nhưng mà hai ông cũng
đi thử chơi, ai ngờ khả năng quấy rối của hai bố đúng là tài không đợi tuổi,
được nhận ngay vào làm Tấn Thủ cho đội dự bị. Thể là hai ông được thể khoe cả
làng, mồm không lúc nào ngưng nghỉ.