Chương 7 : Chiến Thần Điện
Chiến Thần Điện ngự tại Chiến Thần Sơn, Chiến Thần Sơn là ngọn núi cao nhất
cũng là ngọn núi lớn nhất ở Thập Vạn Đại Sơn.
Thập Vạn Đại Sơn có thể coi là sống lưng của toàn bộ phương nam Nhân Hoàng
Giới, nó ngăn cách phương nam trù phú với Vĩnh Hằng Sâm Lâm.
Chiến Thần Điện là một trong những thế lực mạnh nhất phương nam nếu không muốn
nói là mạnh nhất, thực lực của bọn họ mạnh đến mức biến cả phương nam màu mỡ
trở thành sân nhà, có thể dùng sức một mình ngăn cản toàn bộ yêu thú của Vĩnh
Hằng Sâm Lâm không dám vượt qua Thập Vạn Đại Sơn.
Tất nhiên Chiến Thần Điện không phải là một khối thống nhất, đứng đầu Chiến
Thần Điện là bốn đại gia tộc lần lượt là Độc Cô gia, Bạch gia, Trần gia cùng
Diệp gia, bốn đại gia tộc này cùng tạo nên một trong những thế lực mạnh mẽ
nhất thiên hạ.
Đứng đầu Chiến Thần Điện là Chiến Thần, phía dưới Chiến Thần là trưởng lão
viện gồm 36 Thiên Lão cùng 72 Địa Lão, 108 vị trưởng lão này cùng với Chiến
Thần liền là người quyết định tất cả hướng đi của Chiến Thần Điện.
Chiến Thần Điện hiện nay do họ Độc Cô trưởng quản, không phải họ Độc Cô mạnh
hơn hẳn ba nhà còn lại mà đơn giản Chiến Thần đời này mang họ Độc Cô.
Chiến Thần Sơn hùng tráng, có phi thuyền bao phủ hư không, có thần thụ chống
trời, càng có cổ điện ngọc quỳnh chìm nổi trong mây, ở sau đám mây kia là
những đạo thần quang chiếu rọi bốn phương trời, đáng chú ý nhất là một cây
trường kích màu đỏ, một cây Khai Thiên Chí Bảo.
Cây trường kích cắm ở đỉnh Chiến Thần Sơn mang theo quang mang màu đỏ, mang
theo kinh thiên chiến ý, chiến ý của nó mạnh đến mức bằng một cây trường kích
này Chiến Thần Sơn không cần thủ hộ đại trận.
Truyền thuyết kể rằng Chiến Thần Sơn cùng Yêu Tộc căn bản như nước với lửa hơn
nữa Chiến Thần Điện cũng không phải lúc nào cũng có thể ngăn cản bước tiến của
Yêu Tộc, trong lịch sử bọn họ ba lần bị Yêu Tộc đuổi đánh về Chiến Thần Sơn có
điều cũng chỉ thế mà thôi . . .
Ba lần tấn công của Yêu Tộc xuyên suốt lịch sử vậy mà không lần nào có thể
động vào căn cơ của Chiến Thần Điện, không một lần nào đánh được lên đỉnh
Chiến Thần Sơn cũng vì cây Khai Thiên Chí Bảo kia.
Đại danh đỉnh đỉnh Khai Thiên Chí Bảo – Bàn Long Sát Thần Thương.
Tương truyền vào thời thượng cổ cây trường thương này không phải con người có
tư cách trưởng quản, chủ nhân của nó vốn là Chiến Tộc.
Chiến Tộc năm xưa chính là cầm Bàn Long Sát Thần Thương đâm thủng thiên không,
nghe nói năm đó bọn họ chọc thủng cả bầu trời.
Không ai biết truyền thuyết có tồn tại hay không nhưng sức mạnh của Bàn Long
Sát Thần Thương thì danh xứng với thực, xếp hạng 7 trong Khai Thiên Bảng đáng
tiếc vô số đời Chiến Thần xuất hiện vẫn chưa một ai có thể hàng phục cây
trường thương này.
Không một ai hoài nghi Bàn Long Sát Thần Thương chỉ cần bị Chiến Thần Điện nắm
giữ đám người này liền có tư cách thống nhất Nhân Hoàng Giới.
Trước mặt Dạ Phàm cùng Ba Phi lúc này chính là Chiến Thần Sơn hùng vĩ, hai
người chân đạp đại địa liền có thể cảm nhận thứ áp lực cường đại của tòa đại
sơn, có thể nhìn thấy vô số thiên thú hoành không bay lượn cửu thiên, có thể
nhìn thấy chiến ý nhuộm đỏ hư không, có thể cảm nhận được hồng hoang khí tức
bá đạo vô cùng.
Hoàng cung Việt Quốc nếu so với Chiến Thần Sơn thì căn bản chỉ xứng với hai
chữ ‘rác rưởi’, đây mới là đế môn khí tượng, không bàn về thực lực chân chính
của Chiến Thần Sơn chỉ bằng như thế khí tượng, khó trách có thể chấp chưởng
phương Nam! .
“Công tử, cái này Chiến Thần Điện quả thật không tầm thường”.
Ba Phi đứng trước tòa Chiến Thần Sơn cũng không khỏi cảm khái một câu.
Dạ Phàm lại không lên tiếng, trong mắt hắn cũng không coi là đúng.
“Chiến Thần Sơn chỉ có thể coi là không tệ, ít nhất trong mắt ta nó không bằng
Việt Quốc”
Ba Phi ánh mắt lập tức co lại, tất nhiên hắn ta tuyệt đối không bao giờ nghi
ngờ lời nói của Dạ Phàm.
“Ý của công tử là ?”.
Dạ Phàm trầm ngâm mốt chút rồi nhếch miệng.
“Ngươi nghĩ tại sao Việt Quốc hiện nay có thể trở thành đệ nhất đại quốc Đông
Nam ?, chỉ bằng một cái thủy tổ Dạ Trầm Trầm ?, chỉ bằng chút quan hệ với
Chiến Thần Điện ?, buồn cười”.
Nói xong Dạ Phàm rất nhanh đặt chân lên Chiến Thần Sơn, có một số sự việc bản
thân Dạ Phàm căn bản cũng không muốn nói nhiều.
Dạ Phàm không nói bản thân Ba Phi cho dù tò mò cũng phải nuốt lại vào miệng,
hắn biết công tử nhà mình đã nói thì chắc chắn là sự thật, nhìn theo bóng lưng
của công tử Ba Phi cung kính bước theo.
"Nguyên lai là Tử trưởng lão đích thân tới, tiểu đệ không tiếp đón từ xa thật
là thất lễ."
Khi hai người Ba Phi cùng Dạ Phàm đặt chân vào trong tầng chiến ý màu đỏ của
Chiến Thần Sơn cũng là lúc một giọng nói vang lên.
Ẩn trong từng đoàn chiến ý màu đỏ, một thân ảnh toàn thân quần áo xanh lục,
khuôn mặt đã ngoài 40 nhưng trong ánh mắt vẫn có thể thấy được từng tia sáng
không tầm thường.
Kẻ này thoạt nhìn cho người ta một cảm giác phi thường yên tâm, sống lưng
thẳng tắp, mắt sáng, khuôn mặt cương nghị cùng một thân áo xanh không nhiễm
bụi trần.
Việc Dạ Phàm cùng Ba Phi tiến về phía Chiến Thần Điện đã được thông báo từ hôm
qua, có người tiếp đón hắn cũng không phải là việc lạ dù sao Dạ Phàm tay nắm
Tiểu Chiến Thần Lệnh, bằng một lệnh này quả thật có thể khiến cao tầng của
Chiến Thần Điện cũng không thể không để ý.
‘Tử Trưởng Lão’ danh xưng này tất nhiên là dành cho Ba Phi, dù sao Dạ Phàm
cùng Ba Phi đặt chân đến Chiến Thần Điện liền nhờ Ngọc Hương Ly tạo cho bọn họ
một thân phận mới.
Ba Phi lúc này là trưởng lão của Tịnh Phạm Thần Điện – Tử Mặc.
Dạ Phàm thì lại mang thân phận Tịnh Phạm Thần Điện nội môn đệ tử - Nam Cung Dạ
Phàm.
Đón chào hai người chính là Chiến Thần Điện một vị Địa Lão , họ Lục tên một
chữ Nguyên. Tất nhiên Lục Nguyên có thể bước vào cấp bậc Địa Lão của Chiến
Thần Điện ngoại trừ vì hắn họ ‘Lục’ thì không thể không nhắc đến thực lực của
hắn.
"Làm phiền Lục huynh, Lục huynh tự mình đón chào vất vả rồi ."
Ba Phi cũng rất nhanh chắp hai tay về phía trước gật đầu cùng vị Lục Nguyên
này, trong giọng nói không mặn cũng không nhạt, hoàn toàn là những câu nói xã
giao.
Lục Nguyên đương nhiên cũng không có ý kiến gì, dù sao Tịnh Phạm Thần Điện
cùng một đẳng cấp với Chiến Thần Điện, hắn không biết vị “Tử Mặc “ này có địa
vị thế nào trong Tịnh Phạm Thần Điện nhưng đã đại diện Tịnh Phạm Thần Điện đến
đây thì địa vị cũng không thấp, chỉ sợ cũng là nhân vật tương đương với hắn
thậm chí cao hơn, loại người này nếu mang ngữ khí cung kính với Lục Nguyên mới
là việc lạ.
Ba Phi tiếp theo cũng không tiếp tục nhìn Lục Nguyên, nhìn về phía Dạ Phàm
cung kính lên tiếng “Công tử, mời người lấy ra lệnh bài”
Dạ Phàm nghe vậy không nhanh không chậm đưa một tay ra, Tiểu Chiến Thần Lệnh
lặng lẽ xuất hiện trên tay hắn , vẻ mặt thản nhiên mang theo chút cuồng ngạo
đưa tấm lệnh bài cổ xưa này ra trước mặt Lục Nguyên.
Tấm lệnh bài này kì thực cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ chiến ý cực
cường phát ra bởi chữ “Chiến” được khắc ở trung tâm lệnh bài ra thì cũng không
khác một tấm mộc bài bán ngoài chợ, nhưng chỉ một chữ “Chiến” này chỉ sợ không
mấy người có tư cách làm giả.
Lục Nguyên nhíu mày một chút nhìn Dạ Phàm, sau đó liếc nhìn Tiểu Chiến Thần
Lệnh rồi rất nhanh gật đầu, dù sao Dạ Phàm đến từ Tịnh Phạm Thần Điện cũng
không đến mức mang lệnh bài giả đến đây.
Điều làm Lục Nguyên khó chịu chỉ là thái độ của Dạ Phàm, hắn thực sự không ngờ
chỉ là nội môn đệ tử của Tịnh Phạm Thần Điện dĩ nhiên dám không để hắn vào
trong mắt.
Lục Nguyên có thể cảm thấy ánh mắt của Dạ Phàm đầy cuồng ngạo, trong ánh mắt
hắn căn bản không tồn tại Lục Nguyên.
Lục Nguyên trên người không hề xuất hiện từng trận từng trận đạo quang, trong
ánh mắt hiện lên một tia chiến ý rất dày, toàn thân tu vi mạnh mẽ tuôn trào
nhưng lại bằng một thủ pháp ảo diệu mang tu vi biến thành chiến ý nhàn nhạt,
tia chiến ý này vượt qua Ba Phi chỉ tập trung hoàn toàn vào Dạ Phàm như muốn
dậy cho tiểu tử không biết trời cao đất dày này một bài học.
Đáng tiếc khi Lục Nguyên còn chưa kịp ra tay liền run rẩy thu tay lại, ánh mắt
trừng lớn chỉ bởi trong đầu hắn xuất hiện giọng nói của Ba Phi.
Ba Phi trong vai Tử trưởng lão cũng không ra tay ngăn cản Lục Nguyên, hắn chỉ
nhếch miệng.
“Lục trưởng lão, công tử ta họ Nam Cung”.
Họ Nam Cung ở phương Nam không tính là gì nhưng ở phương Tây lại khác bởi Tịnh
Phạm Thần Điện điện chủ cũng là họ Nam Cung.
Lục Nguyên chỉ cần biết một điểm này cộng thêm thái độ của Ba Phi với Dạ Phàm
liền lập tức thu tay, dù sao họ Nam Cung mà đến từ Tịnh Phạm Thần Điện liền
rất nặng, Lục Nguyên hắn không dây vào nổi.
Lục Nguyên rất nhanh biến hóa khuôn mặt, khóe miệng liền khẽ mỉm cười " Đúng
là Tiểu Chiến Thần Lệnh, vị công tử này ngọc thụ lâm phong, khí thế bức người
quả thật là rồng trong loài người, lần này lão phu cũng chúc công tử mã đáo
thành."
Nói đến đây, nhìn Dạ Phàm sâu một chút sau đó liền đưa một tay về phía trước.
“Hai vị, xin mời nhập điện”
Dạ Phàm lúc này chậm rãi tiến về phía trước, theo sau hắn liền là Ba Phi như
hình với bóng đồng thời khuôn mặt của hắn cũng khác rất nhiều so với lúc
trước.
Lúc trước khuôn mặt Dạ Phàm liền thuộc dạng không có gì đặc biệt, thiên hạ
không có một vạn thì cũng có tám ngàn chỉ là hiện nay nhìn Dạ Phàm quả thực
xứng với ba chữ “Mỹ năm tử”, ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, làn da
trắng như bạch ngọc cho người khác chút cảm giác tà dị nhưng lại không che đấu
được vài phần tôn quý.
Dạ Phàm bước đi rất chậm rãi, ngực hướng thẳng về phía trước, ánh mắt thủy
chung mang theo sự cuồng ngạo, mang theo cái nhìn từ trên cao nhìn xuống, trên
tay hắn còn có một cây quạt ngọc khe khẽ phe phẩy, bên hông đeo hai tấm ngọc
bội màu đỏ thoạt nhìn rất không tầm thường.
Thu lại toàn bộ cử động của Dạ Phàm vào mắt, Lục Nguyên cũng chậm rãi gật đầu,
bước chân dẫn đường lại càng nhanh hơn.
Cho dù hắn không nhìn ra tu vi của Dạ Phàm, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng
chỉ thấy Dạ Phàm chỉ là phàm nhân nhưng chỉ bằng cái họ Nam Cung, chỉ bằng
thân phận đến từ Tịnh Phạm Thần Điện cùng phong thái kia Dạ Phàm liền biến
thành Nam Cung đại tộc trực hệ thiên tài thậm chí còn là loại thiên tài trọng
điểm bồi dưỡng.
Lục Nguyên khong biết, khi Dạ Phàm bước chân vào Chiến Thần Điện ánh mắt của
hắn có lóe lên một chút đồng thời trên cao tận chín tầng mây, ở trên đỉnh
Chiến Thần Sơn, Bàn Long Sát Thần Thương cũng khe khẽ rung động.