6 : Xuất Phát


Chương 6 : Xuất Phát

Dạ Phàm từ trước đến nay chưa từng một lần tu luyện, hắn cũng chưa một lần
chăm chú làm bất cứ việc gì, suốt 13 năm qua hắn sống một cuộc đời cũng có thể
gọi là bình bình an an không tranh quyền thế không đoạt danh vọng, 13 năm qua
hắn sống trong những tháng ngày bình yên nhất cuộc đời cũng là những tháng
ngày vui vẻ nhất.

Quyền thế, địa vị, sức mạnh, tài bảo những thứ này Dạ Phàm chưa bao giờ thiếu,
thứ hắn thiếu chỉ là sự bình dị, thứ hắn muốn chỉ là sự bình yên, tất nhiên Dạ
Phàm cũng biết sự bình yên này vốn là giả tạo.

Đêm hôm đó Ba Phi kinh ngạc nhìn bóng lưng Dạ Phàm, đêm hôm đó Dạ Phàm cũng
chỉ khe khẽ mỉm cười không quay đầu trở lại nhìn thuộc hạ của chính mình bởi
chỉ cần bóng lưng của Dạ Phàm cũng đủ để người nô bộc này biết chủ nhân thay
đổi.

Dạ Phàm trước kia giống như một đầu chân long ngủ vùi, một đầu phượng hoàng
không hiện thế nhưng hiện tại chân long đã thức tỉnh, phượng hoàng đã vũ động
cửu thiên, Dạ Phàm hắn rốt cuộc đã không lười biếng nữa, hắn rốt cuộc vẫn phải
thực hiện chức trách của mình.

Đêm hôm đó trong tòa biệt viện này không chỉ có một mình Ba Phi cảm giác sự
thay đổi của chủ nhân mà hai người còn lại trong biệt viện cũng có thể.

Quân Từ Mục ở trong phòng cũng bất chợt mở mắt, một nửa mặt quỷ của nàng không
nhúc nhích nhưng ở nửa phần khuôn mặt còn lại không ngờ xuất hiện nước mắt,
những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ngọc.

Quân Từ Mục chậm rãi lấy một cây đàn cổ ở góc phòng, nàng đêm đó không có ngủ
mà chậm rãi dùng những ngón tay ngọc nhẹ nhàng chuyển động trên dây đần, điều
ngạc nhiên là tiếng đàn của nàng vậy mà không có âm thanh.

Người cuối cùng trong biệt viện của Dạ Phàm là một lão nhân mắt mù, đôi mắt đã
đục ngầu không có một chút tia sáng.

Lão nhân này thân hình gầy nhom chỉ còn da bọc xương, miệng móm mém còn không
đủ răng, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy lão nhân này tràn đầy tử khí đã gần
đất xa trời.

Lão nhân này phụ trách dạy học cho bát vương gia – Dạ Phàm, người này họ Tiêu
tên một chữ Hà.

Không giống với Ba Phi cùng Quân Từ Mục bản thân Tiêu Hà ở trong kinh thành
Việt Quốc vẫn tương đối nổi tiếng, ít nhất thầy giáo của bát vương gia sao có
thể là người phàm ?, nếu không phải lão đã không còn bao nhiêu năm dương thọ
chỉ sợ cũng chẳng đến lượt Dạ Phàm được bái làm thầy.

Lúc này Tiêu Hà đang ngủ trên chiếc giường êm ái nhưng nếu tinh ý có thể nhận
thấy khuôn mặt nhắn nhúm xấu xí kia xuất hiện một nụ cười, một nụ cười rất
thoải mái.

. . . . . . . . . .

Sáng ngày hôm sau, Dạ Phàm rời giường khá muộn, khi hắn vừa bước ra cửa không
ngờ đã thấy toàn bộ hạ nhân trong phủ đang chờ đợi mình, điều đáng nói là ngày
hôm nay ba vị hạ nhân đều có chút kỳ lạ.

Đầu tiên là Ba Phi, kẻ này thân cao hơn 2m, đứng gần Dạ Phàm có thể nói là cao
gần như gấp đôi, thân thể to như cây cột đình có điều hôm nay vị ‘hộ pháp’ này
ngày hôm nay lựa chọn một cách xuất hiện hoàn toàn khác, trên khuôn mặt của
hắn không ngờ lại vẽ hình chú hề bằng những hoa văn trắng đen, cả cơ thể to
lớn cũng bị che trong bộ áo mang theo 2 màu trắng đen chủ đạo, mái tóc búi cao
ở giữa cùng hai mai tóc dài hai bên, thoạt nhìn mãi tóc của Ba Phi cực kì dị
hợm, không giống bất ai cả.

Về phần Quân Từ Mục sau lưng đeo một cây đàn cỏ màu đỏ, khuôn mặt nàng bị che
lại chỉ lộ ra một con mắt duy nhất, con mắt ở nửa khuôn mặt bị hủy hoại thoạt
nhìn không khác gì quỷ nhãn.

Cuối cùng là Tiêu Hà, hôm nay lão nhân này vậy mà dậy sớm, vậy mà chịu ra sân
chính chậm rãi thưởng trà nơi mà trước đây ông ta chưa bao giờ đặt chân đến.

Nhìn ba người này cùng Hương Ly đang ngơ ngác không hiểu việc gì đang xảy ra
Dạ Phàm khe khẽ mỉm cười.

“Tiêu lão, nếu có ai tìm ta lão nói hộ vài câu nhé”.

Tiêu Hà móm mém mỉm cười, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Công tử cứ để ta, dù sao lão phu cãi gì cũng không giỏi chỉ có bản lĩnh nói
dối là nhất lưu”.

Dạ Phàm bật cười, lại nhìn Hương Ly sau đó lại nhìn Quân Từ Mục.

“Từ Mục, bầu trời Việt Quốc sặp thủng rồi, lần này công tử của ngươi tính đùa
hơi lớn, mấy năm qua dù sao cũng nghỉ ngơi đủ rồi”.

Có Hương Ly ở đây bản thân Dạ Phàm cũng không tiện nói nhiều nhưng Quân Từ Mục
là ai ?, không phải ngẫu nhiên cả tòa biệt viện này chỉ có ba người hầu hạ,
nàng hiểu Dạ Phàm đang muốn nói gì, tà áo trắng khẽ nhúc nhích, Từ Mục đứng
dậy nhẹ cúi đầu với Vô Song sau đó thân hình yểu điệu chậm rãi rời khỏi đại
viện.

Về phần Hương Ly bản thân Dạ Phàm chỉ khẽ nhoẻn miệng cười.

“Muội tốt nhất vẫn là trở về Tịnh Phạm Thần Điện đi, hơn nữa cầm lấy cái này”.

Dạ Phàm không ngờ ôn nhu cài lên mái tóc đen nhánh của Hương Ly một cây trâm
ngọc, khuôn mặt hắn dần dần hạ xuống gần như dán vào làn da mềm mại của nàng.

“Cầm lấy cái này, nói với mấy lão già của Tịnh Phạm Thần Điện, không muốn chết
thì đừng đến Việt Quốc”.

Để lại Hương Ly không hiểu gì, Dạ Phàm cùng Ba Phi đi thẳng ra phía ngoài đại
viện, mục tiêu lần này của Dạ Phàm đương nhiên là Chiến Thần Điện.

Chỉ thấy Ba Phi tiến lên một bước, bàn tay to lớn nắm chặt đưa lên thiên
không, sau đó một bóng đen to lớn như được triệu hồi, toàn bộ bầu trời đều lập
tức tối sầm lại sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Hương Ly bóng đen khổng lồ
kia dần dần lộ ra giữa thiên không.

“Hung thú ?, dĩ nhiên là một đầu đại hung thú”.

Nhìn thấy đầu hung thú này Hương Ly cả người run rẩy, một đầu sư tử màu đen
với cái bờm vàng đầy uy vũ, thân thể của nó che kín cả bầu trời, ít nhất phải
lớn bằng một nửa kinh thành Việt Quốc, đôi cánh bao phủ toàn bộ thương khung,
một đôi cánh giống hệt cánh rồng, tứ chi to lớn như bốn cây cột chống trời
đồng thời đuôi của nó là một đầu đại xa đang liên tục há miệng.

Tiêu Hà vẫn đang chậm rãi thưởng trà, trên người ông ta xuất hiện một loại vô
hình khí nhè nhẹ bốc lên, khuôn mặt mang theo vài phần vui vẻ.

“Hương Ly tiểu thư, không cần quá sợ hãi, đầu nghiệt súc kia thật sự rất hiền
lành”.

Hương Ly nghe thấy Tiêu Hà lên tiếng mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt
chớp động nhìn lão nhân già nua kia.

“Tiền bối, đầu hung thú kia . . . đầu hung thú kia là loài nào ?”.

Tiêu Hà trầm ngâm một chút nhưng rốt cuộc vẫn lên tiếng.

“Nghiệt súc mà thôi, cần gì phải quan tâm giống loài, tiểu thư vẫn là suy nghĩ
quá nhiều rồi”.

Đầu hung thú trên bầu trời như nghe hiểu lời nói của Tiêu Hà, nó lập tức gầm
lên, tiếng gầm như muốn xé rách toàn bộ thiên không, một loại dư chấn khủng
khiếp ép thẳng về phía thân hình lão già lưng còng kia chỉ tiếc rất nhanh thứ
dư chấn mà nó tạo ra không hiểu sao liền tan vào hư vô.

Tiếp theo hung thú chỉ thấy đầu mình đau đớn, nó dĩ nhiên lập tức câm miệng
lại, trên đầu nó xuất hiện một khối u, một quyền của Ba Phi hung hăng đấm lên
đầu của nó khiến nó chỉ có thể ủy khuất câm miệng.

Dạ Phàm như không để ý đến tất cả, bàn tay mân mê Tiểu Chiến Thần Lệnh, hắn
cùng Ba Phi rất nhanh xuất hiện trên thân hình to lớn của đầu hung thú kia, nó
biến thành một ngôi sao chổi màu đen lướt đi trên bầu trời, biến mất giữa
thiên địa, từ đầu đến cuối ngoại trừ những người trong biệt viện ra không một
ai nhìn thấy con hung thú này xuất hiện.

. . . . . . . . .

“Tiêu lão, công tử . . . Dạ công tử rốt cuộc là ai ?”.

Hương Ly chỉ biết Dạ Phàm là thần nhân, là người khiến nàng chấp nhận bỏ đi
thân phận Tịnh Phạm Thần Nữ nguyện ý làm một nữ nhân tầm thường ôn nhu nghe
lời hắn, nhưng lúc này khi nhìn thấy đầu hung thú nàng tuyệt đối không tin
tưởng Dạ Phàm chỉ là một bát vương gia tầm thường.

Nếu lúc trước Hương Ly coi Dạ Phàm là một Thần Nhân trong truyền thuyết, đỉnh
cấp thiên phú của Vô Tận Giới, người chỉ cần lộ ra một tia thiên phú cũng làm
cả thiên hạ rung động nhưng lúc này nàng liền biết Dạ Phàm căn bản không chỉ
có thế.

Dạ Phàm trước đây luôn khoác lên một tấm áo choàng bí ẩn, bản thân Hương Ly
luôn cố gắng xé tan lớp màn này nhưng nàng bây giờ mới hiểu, nàng tưởng như
lại gần được hắn nhưng chỉ càng ngày càng xa cách mà thôi.

Tiêu lão nhìn Hương Ly, ông lần này chỉ nhè nhẹ lắc đầu.

“Ngọc cô nương, cô nương cần gì phải chấp nhất như vậy, công tử có là ai thì
cũng đâu ảnh hưởng đến cô nương dù sao không phải cô nương cũng nguyện gửi gắm
một đời này cho công tử sao ?”.

Tiêu lão nói xong lập tức khuôn mặt Hương Ly đỏ lên.

“Tiêu lão, ngài đùa gì vậy chứ, Ly nhi liền không nói với người nữa, Ly nhi
liền trở về Tịnh Phạm Thần Điện”.

Tiêu lão liền bật cười, khuôn mặt già nua như dãn ra, ánh mắc đục ngầu chậm
rãi nhìn về thiên không.


Tử Thần Lộ - Chương #6