5 : Muốn Bay Rồi.


Chương 5 : Muốn Bay Rồi.

Dạ Phàm rời khỏi tòa biệt viện của mình, hắn bước đi rất chậm giữa kinh thành
nhưng điều đáng nói vậy mà không có bất cứ phát hiện ra hắn, không có một ai ý
kiến hay nhìn hắn cứ như Dạ Phàm hoàn toàn biến mất trong thế giới này vậy.

Dạ Phàm cuối cùng cũng dừng lại, trước mặt hắn lúc này là một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ
nằm ở nơi hẻo lánh nhất kinh thành thậm chí như muốn ngăn cản người khác nhìn
thấy nó vậy, trong ngõ gần như chỉ có phép một người trưởng thành đi qua một
lần, phóng tầm mắt vào bên trong có thể thấy bóng tối bao phủ, bóng tối như
bao trùm toàn bộ ngõ nhỏ.

Không có lấy một giây suy nghĩ, Dạ Phàm rốt cuộc tiến vào ngõ nhỏ, bước chân
của hắn vẫn như cũ cực kỳ thản nhiên chỉ là con ngõ nhỏ này có chút kì dị,
cước bộ của Dạ Phàm không tính là chậm nhưng hắn bước mãi cũng không thể nhìn
thấy ánh sáng, bước mãi cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của ngõ nhỏ này.

Dạ Phàm như đã quen với sự kiện này, hắn vẫn bước đi về phía trước có điều nếu
ở đây có người đủ sức quan sát bước chân của Dạ Phàm sẽ thấy hắn đang bước
theo một loại nhịp độ kỳ quái, những bước đi cũng kỳ quái không kém, tiếp theo
chỉ thấy trong không gian u tối kia xuất hiện từng đạo hắc văn, từng đạo hắc
văn bắt đầu hiện diện dưới chân Dạ Phàm sau đó cả thân hình hắn như bị chính
thứ bóng tối khổng lồ kia nuốt chửng, hắn một lần nữa hoàn toàn biến mất.

Cảnh vật trước mặt có chút thay đổi, không còn là bóng tối bao phủ mà bắt đầu
hiện ra ánh sáng, cảnh vật xung quanh rốt cuộc có thể nhìn thấy bằng mắt
thường nhưng đã không nhìn thì thôi chỉ cần nhìn tuyệt đối sẽ giật mình không
nhỏ, nếu cửa vào là con ngõ chỉ đủ cho một người trưởng thành đi qua thì đầu
ra dĩ nhiên lại là một tòa hắc tháp chọc thủng trời.

Tòa hắc tháp có tổng cộng 18 tầng, độ cao của nó ngút tầm mắt như muốn hướng
lên chín tầng trời vậy, hắc tháp âm u ngập tràn tử khí, ở trước mặt tòa tháp
này mọi sự vật đều trở nên nhỏ bé, một thứ quyền uy làm người khác bất giác
muốn thần phục, thứ áp lực thần thánh khiến con người không có tư cách nào
chống đối.

Thứ uy năng thần thánh đó lại bị bao phủ bởi hắc ám vô tận cùng tử khí ngập
trời căn bản không cách nào tin tưởng được.

Hắc Tháp không có chữ mà cũng chẳng có hoa văn nhưng nếu lại gần nhìn một chút
có thể thấy tòa tháp khổng lồ này dĩ nhiên bị một thứ vật chất màu đen bám
lên, một thứ vật chất không rõ nguồn gốc nhưng lại liên tục tỏa ra thứ năng
lượng tà ác, năng lượng này thậm chí không kiêng nể gì tiến vào thức hải của
Dạ Phàm như muốn biến hắn thành một ma đầu người không ra người quỷ không ra
quỷ.

Dạ Phàm đứng trước tòa tháp này cũng không có quá nhiều cảm giác, hắn không
quan tâm đến uy áp khủng khiếp kia mà cũng chẳng để ý cái gọi là tà khí xâm
thực, hắn cứ như vậy không nhanh không chậm tiến về phía đại môn.

Tòa đại môn rất lớn nhưng lại hoàn toàn đóng lại cự tuyệt toàn bộ mọi người
tiến vào, ngay cả đối với Dạ Phàm hắn cũng không mở cửa đại môn này, hắn thản
chắp hai tay sau lưng đứng đối diện cùng tòa đại môn hắc ám đóng im ỉm kia.

“Ngươi sao lại đến ?”.

Cuối cùng có một âm thanh già nua vọng ra từ hắc tháp, âm thanh này thực sự
không chào đón Dạ Phàm cho lắm.

Dạ Phàm như quen với ngữ khí của chủ nhân âm thanh kia, hắn chỉ mỉm cười.

“Mượn một người”.

Câu trả lời của Dạ Phàm đổi lại chỉ là sự im lặng, sự im lặng đến đáng sợ.

Sau đó không biết sau bao nhiêu lâu giọng nói già nua kia mới lại xuất hiện.

“Không thể, ngươi phải biết ngươi không được chào đón, nếu là lúc trước bằng
quyền lực của ngươi mọi việc đều có thể dễ dàng nhưng hiện tại . . . ngươi
cũng hiểu đúng không ?”.

Dạ Phàm cũng không bất ngờ cho lắm, thậm chí khóe miệng của hắn xuất hiện một
nụ cười mỉa, đám người trong tòa hắc tháp này căn bản chưa bao giờ dễ nói
chuyện.

“Nếu không thể cho ta mượn người, ta liền tiến vào cướp vậy”.

Dạ Phàm nói xong hắn tiến lên một bước, một bước này lập tức phải hứng chịu uy
thế khủng khiếp của tòa hắc tháp đè thẳng xuống, thứ uy thế này làm Dạ Phàm
nửa bước khó đi thậm chí gần như không thể cử động, đến cả hô hấp cũng trở nên
khó khăn có điều cho dù Dạ Phàm chỉ bước ra một bước cũng làm giọng nói kia
trở nên hốt hoảng.

“Chậm”.

“Thế nào ?, suy nghĩ lại ?”.

Giọng nói già nua lại im lặng một chút sau đó thở dài.

“Một mạng đổi một mạng, ngươi từ đây lấy ra một người liền phải trả lại một
người, đây là giới hạn cuối cùng”.

Dạ Phàm lần này suy nghĩ một chút, sau đó cũng chậm rãi gật đầu.

“Một mạng đổi một mạng, được cứ coi thế đi, giao dịch này cũng không tệ”.

Dạ Phàm vừa dứt lời bên trong tòa hắc tháp bắn thẳng ra một tờ giấy cổ xưa, Dạ
Phàm nhẹ nhàng đưa một tay ra nắm lấy, tiếp theo tờ giấy trực tiếp bốc hơi
nhập vào trong cơ thể hắn. Một tay còn lại Dạ Phàm đưa về phía trước, cánh tay
nhỏ bé không ngờ xuyên thủng qua hắc ám đại môn mà không gặp chút rắc rối nào,
không có bất cứ thứ gì ngăn trở.

Ánh mắt của Dạ Phàm từ từ nhắm lại, bàn tay như đang tìm kiếm gì đó mặc kệ
thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua.

1 phút

2 phút

5 phút

10 phút

Suốt nửa tiếng đi qua ánh mắt Dạ Phàm mới lại một lần nữa mở ra, sau đó chậm
rãi quay người rời khỏi mảnh không gian này, từ đầu đến cuối hắn không nói
thêm bất cứ một câu nào.

Nhìn theo bóng lưng Dạ Phàm rời đi, bên trong Hắc Tháp có một tiếng thở dài
vang lên.

. . . . . . . . . .

Rời khỏi không gian Hắc Tháp thần bí, Dạ Phàm lại một lần nữa xuất hiện ở kinh
thành Việt Quốc, điều đáng nói là dĩ nhiên cảnh vật, con người thậm chí là
thời gian chưa bao giờ thay đổi, cứ như hắn chưa bước vào con ngõ nhỏ này vậy.

Dạ Phàm tiếp tục đi không dừng bước, lần này hắn không ngờ tiến thẳng đến
hoàng cung Việt Quốc.

Hoàng cung này có rất nhiều kỷ niệm không vui với chính Dạ Phàm, ít nhất trên
cái nhìn của một đứa bé bình thường thì hoàng cung là nơi cất chứa những ký ức
mà chính bản thân hắn luôn muốn quên đi, là những kỷ niệm hắn không muốn nhớ
đến.

Dạ Phàm dừng lại trước Bắc Môn Hoàng Thành một chút, không biết hắn suy nghĩ
gì sau đó bước về phía trước, cũng như khi hắn đi lại trên đường, hắn cứ như
không tồn tại vậy, không một binh sỹ nào có thể phát hiện ra hắn, hắn cứ như
tan vào trong hư vô.

Hoàng cung Việt Quốc là nơi Dạ Phàm sinh ra cũng là nơi cha hắn sinh sống chỉ
là ‘lão cha’ kia chưa bao giờ coi Dạ Phàm là nhi tử đồng dạng Dạ Phàm cũng
ngứa mắt hắn, ánh mắt như có như không nhìn về phía chân trời, ánh mắt nhìn về
phía tòa lầu các cao nhất của hoàng cung, Dạ Phàm rốt cuộc thở dài một hơi.

“Máu mủ à, thứ này thật sự có chút đặc biệt”.

Dứt lời Dạ Phàm bước ra một bước sau đó biến mất.

Lần thứ hai xuất hiện, nơi Dạ Phàm đứng là lãnh cung, là một ngự hoa viên thật
đẹp nằm bên trong lãnh cung, nơi này là địa ngục với các phi tần của hoàng đế
nhưng lại là nơi mẹ hắn sinh sống những năm cuối đời, nơi này chính là nơi ẩn
chứa những kỷ niệm đẹp nhất của vị bát vương gia này.

Ngự hoa viên này cũng rất đặc biệt, toàn bộ đều bao phủ bằng hoa oải hương,
loài hoa mẫu thân hắn thích nhất, một vườn hoa căn bản không thể nào xuất hiện
ở trong hoàng cung.

Đúng lúc này sau lưng Dạ Phàm xuất hiện một hắc ảnh, hắc ảnh vừa nhìn thấy
bóng lưng của Dạ Phàm lập tức cúi đầu mang theo mười phần cung kính.

“Công tử, người trở lại rồi”.

Dạ Phàm từ từ quay đầu với hắc ảnh kia, hắn nhìn lão nhân tóc xám một thân
quần áo đã sờn do năm tháng, ánh mắt có chút vẩn đục mà khe khẽ mỉm cười.

“Ừ trở lại rồi, Hoàng lão phiền ngài rời khỏi đây một chút, ta muốn ở đây một
mình”.

Hoàng lão nghe vậy cung kính gật đầu, lập tức xoay đi có điều khi câu nói tiếp
theo của Dạ Phàm vang lên lại làm thân hình Hoàng lão run rẩy liên tục.

“Hùng phong năm đó còn lại mấy phần ?”.

Hoàng lão hít vào một hơi không khí, lồng ngực căng lên, tấm lưng có chút còng
xuống dĩ nhiên một lần nữa trở nên thẳng tắp, ánh mắt mờ đục mù lòa lại tỏa ra
thứ ánh sáng tinh quang rực rỡ của thời trai trẻ.

“Chỉ cần công tử cần lão phu luôn sẵn sàng, cúc cung tận tụy thề chết mới
thôi”.

Hoàng lão quay đầu lại, một chân quỳ xuống mặt đất, lệ nóng tuôn trào.

Dạ Phàm không quay đầu lại, thứ mà Hoàng lão nhìn thấy chỉ là bóng lưng của
công tử mà thôi, bóng lưng nhỏ bé nhưng lại to lớn tựa trời.

“Những năm qua ta ngủ có chút nhiều, ngủ có chút say, những năm qua thật sự
làm phiền mấy lão già các ngươi”.

Hoàng lão khóe miệng run rẩy, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vái tạ.

“Công tử, chỉ cần là lệnh của công tử, chỉ cần là việc giúp được công tử mấy
lão già chúng ta tuyệt không oán”.

Dạ Phàm gật đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn chắp sau lưng khe khẽ nắm lại.

“Làm một việc, giết một người sau đó ngươi rời khỏi đây thôi”.

Hoàng lão ánh mắt lập tức rực sáng, sau lưng lão xuất hiện thứ sát khí kinh
thiên động địa.

“Xin công tử cho một cái tên, trong ba ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ
Hoàng lão nguyện hiến đầu chịu tội”.

Dạ Phàm khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

“Kiến hôi mà thôi, chỉ là người này ta thủy chung không muốn ra tay. Nghe nói
Việt Quốc có một cái lão tổ . . .”.

Nói đến đây Dạ Phàm liền không nói nữa, hắn khoanh chân ngồi xuống giữa cánh
đồng hoa.

Hoàng lão cũng không hỏi nhiều, không thêm bất cứ một câu nói nào, ông ta rời
đi.

. . . . . .

“Mẫu thân, ta phải đi rồi”.

“Mẫu thân người muốn ta cả đời bình bình an an, cả đời vui vẻ mà sống , không
cần vương công quý tộc cũng không cần tay nắm thiên hạ chỉ cần sống thật với
mình, sống vô lo vô nghĩ chỉ tiếc ta làm không được”.

“Ta chung quy vẫn là không chịu nổi, mẫu thân tạm biệt người”
Nói đến đây Dạ Phàm cứ như vậy lặng đi giữa cánh đồng hoa.

. . . . . . . .

Đêm hôm đó Dạ Phàm một lần nữa trở lại đại viện của mình.

Đêm hôm đó Việt Quốc lão tổ bế quan trong mật thất cầu đột phá cảnh giới.

Đêm hôm đó trên trán Việt Quốc lão tổ có thêm một lỗ máu.

Đêm hôm đó là một ngày khí trời phi thường mát mẻ.

. . . . . . . . . .

Khi Dạ Phàm trở lại biệt viện của mình có một ánh mắt trừng lớn nhìn hắn, sau
đó ánh mắt lập tức run rẩy liên tục, hai chân run rẩy như không cách nào đứng
vững.

Người trong bóng tối này không có họ, Dạ Phàm gọi hắn là Ba Phi.

Nếu như Quân Từ Mục chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Dạ Phàm,
là quản gia của hắn thì Ba Phi lại là bảo vệ của tòa biệt viện này.

Tất nhiên nói là bảo vệ nhưng công việc chủ yếu của Ba Phi cũng chỉ là bổ củi
gánh nước mà thôi hay nói đúng hơn việc nặng trong biệt viện này toàn bộ đều
là hắn làm, chỉ là hôm nay nhìn Ba Phi có chút khác, giây phút Ba Phi nhìn
thấy bóng lưng của Dạ Phàm trong ánh mắt của hắn cũng không ngừng kích động.

“Công tử muốn bay lên trời rồi”.


Tử Thần Lộ - Chương #5