Chương 3 : Luân Hồi Điệp
Thân là bát vương gia của Việt Quốc, thân là hoàng tử không có tư cách kế vị,
thân là đứa con 'rơi' của hoàng đế nhưng lúc này Dạ Phàm lại thể hiện sự bất
phàm của mình, ít nhất hắn có thể làm cho Tịnh Phàm Thần Nữ ngoan ngoãn nhu
thuận ở trước mắt, chỉ bằng bản lĩnh này toàn bộ Việt Quốc tuyệt đối không có
ai vượt qua nổi.
Ở giữa sân rộng của mình, Dạ Phàm đang cực độ hưởng thụ, mái tóc mang theo hai
màu trắng đen nhè nhẹ gối lên đùi Hương Ly, ánh mắt có chút lim dim hưởng thụ
để mặc nàng dùng những ngón tay nhè nhẹ vuốt ve lên mái đầu của hay, cảm nhận
sự mềm mại của cặp đùi kia bản thân Dạ Phàm liền có chút thư thái.
Cuộc sống của hắn Việt Quốc thật sự thường xuyên thư thái như vậy, vô lo vô
nghĩ cũng vô tâm tranh đoạt, từ bé đến lớn làm bạn với hắn không phải là quyền
lực cũng không phải những đồng kim tệ lóng lánh mà là mỹ nhân, trong tòa biệt
viện này chưa bao giờ thiếu mỹ nhân qua lại.
Hứng thú lớn nhất cuộc đời này của Dạ Phàm cũng không phải là leo lên đỉnh
thiên hạ, không phải là nắm giữ thiên hạ phong vân, cái gì đệ nhất cường giả,
cái gì tuyệt thế thiên địa, cái gì đế phẩm tông môn hắn đều chưa một lần nghĩ
đến, thứ làm cho Dạ Phàm hứng thú trên thế giới này ngoại trừ mỹ nhân ra có lẽ
cũng không còn nhiều.
Ngọc Hương Ly là thiên chi kiều nữ của Tịnh Phạm Thần Điện, phải biết chỉ cần
nàng muốn liền có thể một ngón tay xới toàn bộ mặt đất của Việt Quốc lên chín
lần, chỉ cần nàng muốn thì Việt Quốc cũng không có tồn tại lý do chỉ là sẽ
không ai tin Thần Nũ của Tịnh Phạm Thần Điện cũng có một mặt ôn nhu, một mặt
ngoan ngoãn đến vậy.
Giữa biệt viện ngập tràn cây cối, gió cùng lá cây hòa quyện lại tạo thành
những âm thanh vui thích, trước mặt là tòa giả sơn, bên cạnh lại là tiếng suối
róc rách, đầu gối lên đùi mỹ nhân, ánh mắt nhè nhẹ nhắm lại thả hồn về hư
không, đối với Dạ Phàm mà nói đây mới được coi là một ngày hoàn hảo.
Về phần Ngọc Hương Ly lúc này nàng quả thật có chút xấu hổ, cả đời nàng còn
chưa biết hầu hạ nam nhân như thế nào hơn nữa bằng vào thân phận của nàng liệu
có mấy nam nhân xứng để nàng hầu hạ ?, bản thân nàng khi bị Dạ Phàm dùng làm
gối ngủ cũng cảm thấy có chút không thích ứng có điều nàng vẫn ngoan ngoãn im
lặng, một sự ôn nhu hiếm thấy của Thần Nữ – Tịnh Phạm Thần Điện.
Ngọc Hương Ly nếu so về thân phận nàng cao hơn Dạ Phàm không biết bao nhiêu,
nếu nói về thực lực chỉ sợ 'cha' của Dạ Phàm, Việt Quốc hoàng đế ở trước mặt
nàng cũng không chịu nổi.
Trong mắt Ngọc Hương Ly toàn bộ Việt Quốc không có ai đáng để nàng để vào mắt.
. . ngoại trừ vị tiểu vương gia này.
Đối với Hương Ly bản thân Dạ Phàm trong mắt nàng tràn ngập thần bí, thứ thần
bí làm trái tim nàng xao xuyến, quan trọng nhất Ngọc Hương Ly có thể trở thành
Tịnh Phạm Thần Điện đời này nhân vật dẫn đầu cũng chính là nhờ Dạ Phàm.
Đến chính nàng cũng không tin được, 5 năm trước lần đầu tiên nàng gặp hắn, năm
đó hắn mới 8 tuổi.
Vào ngày đó bản thân nàng mới chỉ là nội môn đệ tử của Tịnh Phạm Thần Điện,
thiên phú tuyệt đối hơn người nhưng muốn so sánh cùng các thiên tài chân chính
khác lại là một khoảng cách rất lớn, lớn đến mức nàng không có cách nào xan
lấp.
Thiên tài của thế giới này cũng chia làm nhiều loại, đúng hơn là thiên tài với
nhau cũng chia cao thấp.
Thiên tài cấp thấp nhất liền là : Mười Dặm Chọn Một.
Tiếp theo là Trăm Dặm Chọn Một, Ngàn Dặm Chọn Một, Mười Năm Có Một, Trăm Năm
Có Một, Ngàn Năm Có Một, Vạn Năm Có Một, Tuyệt Thế Thiên Tài.
Thiên phú tu luyện của Ngọc Hương Ly lúc này liền được thế nhân xưng tụng
'Tuyệt Thế Thiên Tài', tất nhiên Ngọc Hương Ly biết thiên phú ở trên nàng
không phải không có, sau Tuyệt Thế Thiên Tài còn có
Thần Nhân..
Loại thiên tài được xưng tụng là Thần Nhân không thể dùng lẽ thường để tính
toán, loại thiên tài này không còn là con người nữa, không còn là cửu giới
chúng sinh mà là thần, là chân chính thần linh trọng sinh.
Hương Ly chưa bao giờ hoài nghi thiên phú của vị tiểu vương gia này, cho dù
toàn bộ người của kinh thành thậm chí cả hoàng thất Việt Quốc không có ai công
nhận thiên phú của Dạ Phàm thì trong mắt Hương Ly hắn ít nhất cũng là Thần
Nhân thậm chí càng cao hơn.
Như cảm nhận được Hương Ly đang có suy nghĩ, ánh mắt của Dạ Phàm lại từ từ mở
ra.
“Đang nghĩ cái gì đó ?”.
Hương Ly bị Dạ Phàm hỏi liền giật mình, ánh mắt xinh đẹp đối mặt với ánh mắt
của Dạ Phàm lập tức xấu hổ quay đi.
“Công tử, Ly nhi không hiểu người cần Tiểu Chiến Thần Lệnh làm gì, Ly nhi nghe
nói . . . nghe nói”.
Dạ Phàm bật cười, ánh mắt hiện lên một tia thích thú, rời khỏi cặp đùi của
Hương Ly, hắn khẽ vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn có thể cảm nhận
được theo từng nhịp di động của ngón tay kia là cơ thể Hương Ly lại khe khẽ
run lên một lần.
“Nghe nói cái gì ?, muội rốt cuộc đang suy nghĩ gì”.
Khuôn mặt hắn gần Hương Ly đến mức nàng có thể cảm nhận hơi nóng phả vào sau
gáy mình, khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
“Muội . . . muội nghe trưởng bối trong thần điện nói nếu Chiến Thần Điện Tiểu
Chiến Thần là nam nhân thì thôi nhưng nếu là nữ nhân, nếu là nữ nhân . . thì
người nắm giữ nắm Tiểu Chiến Thần Lệnh một khi thành công có thể đường hoàng
trở thành trượng phu của nàng “.
Dạ Phàm một lần nữa bật cười, hắn nhìn nữ nhân bên cạnh đầy thú vị.
“Nàng ghen hả ?”.
Hương Ly nào dám gật đầu, nàng lập tức lắc đầu có điều bàn tay nhỏ nhắn lại
nhè nhẹ đưa lên.
“Công tử Hương Ly không có ý đó, có điều . . . thiên phú công tử lại phải ở rể
Chiến Thần Điện căn bản là không đáng”.
“Ồ, ở rể có gì không tốt, ít nhất Chiến Thần Điện rất lợi hại nha hơn nữa nghe
nói nữ nhân họ Độc Cô kia cũng là tuyệt sắc, vừa có mỹ nữ lại vừa không phải
làm gì, chỉ việc ăn rồi ngủ quả thật là nhân sinh nhất mọng nha”.
Dạ Phàm khóe miệng cong lên, ánh mắt đầy hưng thú nhìn về phía Hương Ly như
đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo của nàng chỉ thấy nàng liền cắn răng, đôi
môi nhỏ xinh mím chặt sau đó như cố gắng thêm dũng khí cho mình, nàng mạnh mẽ
hít một hơi không khí vào lồng ngực làm cho bộ ngực no đủ có chút phập phồng.
“Công tử, nếu . . . nếu người thực sự muốn thế thì đến Tịnh Phạm Thần Điện đi,
Hương Ly liền nuôi người một đời”.
Dạ Phàm bật cười, hắn dùng bàn tay gõ nhẹ lên trán nàng, có điều Hương Ly
không biết khi nàng nhắc đến điều này trong ánh mắt Dạ Phàm không ngờ lại có
một tia đắng ngắt, một thứ cảm xúc như chính hắn muốn xóa đi.
'Tịnh Phạm Thần Điện', nơi này là nơi duy nhất trong thiên hạ bản thân Dạ Phàm
không muốn đặt chân tới, một nơi ẩn chứa nhiều kỷ niệm chính hắn muốn quên đi.
Dạ Phàm biết cho dù bao nhiêu năm nữa, cho dù bao nhiêu thời đại qua đi có lẽ
ở Tịnh Phạm Thần Điện vẫn có một nữ nhân chờ hắn, vẫn có một nữ nhân ngày ngày
đợi hắn trở về chỉ là nàng càng đợi bản thân Dạ Phàm càng không muốn quay lại,
cho dù Dạ Phàm chưa bao giờ thừa nhận nhưng hắn thật sự sợ, hắn thật sự sợ đôi
mắt kia, hắn sợ lại một lần nữa nhìn thấy những giọt nước mắt trên khóe mi của
nàng.
Cửu Thiên Thập Địa - Địa Ngục Mười Tám Tầng có một sinh vật đặc biệt, một sinh
vật duy nhất tồn tại, sự tồn tại của nó vốn là sai lầm của tạo hóa, là khe hở
của thiên đạo, sinh vật đó chính là Dạ Phàm.
Hắn lúc này là nhân tộc, là một đứa trẻ 13 tuổi còn không phát dục hoàn toàn
nhưng tuổi thật của hắn là bao nhiêu ?, điều này chính Dạ Phàm cũng không
biết, hắn đã quên chính mình tồn tại trong cõi trời đất này bao nhiêu năm rồi.
Một cái thời đại ?, mười cái thời đại ? Hay một cái kỷ nguyên ? Hay nhiều hơn
nữa ?, hắn không biết.
Ở giữa Luân Hồi có tồn tại một loài điệp, nói là 'loài' cũng không đúng bởi từ
cổ chí kim chỉ có duy nhất một con điệp này, một cánh phàm điệp giữa Luân Hồi.
Phàm điệp không có lực lượng, nó chỉ là một cánh bướm bình thường, nó thậm chí
không có linh trí, cuộc sống của phàm điệp cũng rất ngắn, có lẽ chỉ vài ngày
hoặc vài tuần thậm chí vài tháng ai biết được ?.
Phàm điệp chết đi nhưng nó không tan vào hư vô, nó lại một lần nữa trở lại nơi
nó sinh ra, nó quay về Bánh Xe Luân Hồi.
Cứ như thế không biết bao nhiêu năm cũng chẳng biết bao nhiêu kiếp, nó không
biết nó đã chết đi sống lại bao nhiêu lần cho đến khi nó bắt đầu thông linh,
nó có được trí tuệ cho riêng mình, từ đó phàm điệp không còn là phàm điệp, nó
tự gọi mình là Luân Hồi Điệp.