2 : Bát Vương Gia – Dạ Phàm


Chương 2 : Bát Vương Gia – Dạ Phàm

Thế giới này được gọi là Vô Tận Thế Giới.

Trong Vô Tận Thế Giới lại chia thành cửu đại thiên địa, mỗi mảnh thiên địa lại
có một chưởng khống giả khác nhau.

Tất nhiên ở trong Vô Tận Thế Giới số lượng nhiều nhất phải kể đến nhân tộc
cùng yêu tộc, ở trong cửu đại thiên địa không có nơi nào không có hơi thở của
hai đại chủng tộc này.

Tất nhiên nếu muốn nói về gia viên của nhân tộc thì không thể không nói đến
một trong cửu đại thiên địa – Nhân Hoàng Giới.

. . . . . . .

Nhân Hoàng Giới, Đông Nam Địa Khu có tồn tại một quốc gia nhỏ bé, quốc gia này
có lịch sử không dài chỉ khoảng trên dưới 4000 năm được gọi là Việt Quốc.

Việt Quốc không lớn, về mặt diện tích nơi này chỉ có thể coi là tiểu quốc
nhưng trong phạm một mảnh Đông Nam này mà nói cũng không có mấy quốc gia có
thể vượt qua Việt Quốc.

Nhân Hoàng Giới thế lực phân chia làm thập phẩm, thấp nhất là cửu phẩm thế lực
cao nhất liền là đế phẩm thế lực, bản thân Việt Quốc là một cái không to mà
cũng không nhỏ thất phẩm quốc gia.

Tất nhiên chỉ bằng thất phẩm quốc gia không đủ để Việt Quốc ẩn ẩn trở thành
Đông Nam đệ nhất quốc gia, nghe nói sau lưng của Việt Quốc chính là Chiến Thần
Điện.

Khai quốc hoàng đế của Việt Quốc nghe nói năm xưa liền là nội môn đệ tử của
Chiến Thần Điện sau đó nhận Chiến Thần Điện nhiệm vụ tọa trấn một mảnh Đông
Nam Địa Khu, quan hệ của vị khai quốc hoàng đế này với vài vị trưởng lão của
Chiến Thần Điện cũng quả thật không tầm thường, từ đó cho dù là ngũ phẩm quốc
gia hay ngũ phẩm tông môn cũng không dám lấn Việt Quốc, phải biết Chiến Thần
Điện liền là đế phẩm thế lực trong truyền thuyết.

Đế phẩm thế lực mạnh thế nào ?, rất đơn giản bọn họ chỉ cần một ngón tay cũng
có thể diệt tuyệt một mảnh Đông Nam, bọn họ khẽ dậm chân cũng là Nhân Hoàng
Giới thiên địa rung lên bần bật, đây chính là siêu cấp quái vật trong truyền
thuyết.

Lại nói về Việt Quốc, Việt Quốc hoàng đế đời này có 8 đứa con, 5 trai cùng 3
gái.

Trong 8 người con của hoàng đế nhỏ nhất liền là bát hoàng tử - bát vương gia.

Bát hoàng tử năm nay vừa tròn 13 tuổi, mẫu thân của hắn nghe nói cũng không
phải là hoàng phi của hoàng thượng mà chỉ là nô tỳ trong cung mà thôi, dù sao
việc hoàng đế uống rượu say mắt mờ cũng không phải là việc gì quá xa lạ, vị
tiểu hoàng tử này 13 năm trước cứ như vậy sinh ra.

Thông thường mà nói ở VIệt Quốc đến 20 tuổi các hoàng tử mới có thể rời khỏi
hoàng cung, mới có thể được phong vương nhưng bát hoàng tử thì lại khác, vì
hắn căn bản không có đến nổi 0.1% kế thừa ngai vàng hoàng đế liền bị đuổi ra
ngoài từ năm 10 tuổi , được hoàng thượng ban cho một mảnh đất cằn cỗi nằm ở
biên cảnh đế quốc được gọi là Nam Trác Quận.

Vì lý do còn quá nhỏ tuổi, bát vương gia hiện nay vẫn còn sống ở kinh thành
nhưng nghe nói khi hắn vừa tròn 15 tuổi vào thời điểm lễ thành niên liền phải
rời đi, liền phải tiếp nhận khối đất phong của mình, trở thành một vị bị lưu
đầy hoàng tử, vĩnh viễn không thể tiến vào vòng tranh đoạt quyền lực.

Nói về bát hoàng tử quả thật cũng có rất nhiều người chỉ tiếc ‘rèn sắt không
thành thép’, ‘hổ phụ khuyển tử’ . . .

Bát hoàng tử sinh ra thân thể gầy yếu, đến khi hắn 5 tuổi thì mẫu thân của hắn
Đỗ Thị qua đời từ đó liền một thân một mình ở trong cung, nhận hết ghẻ lạnh,
nếu không phải vì vẫn còn một cái thân phận con trai hoàng đế chỉ sợ đứa bé
này đã sớm chết.

Bát hoàng tử trái với tất cả hoàng tử khác cũng không giống với phụ thân của
hắn, hắn căn bản không khác gì phàm nhân, tư chất thường thường, ngộ tĩnh
thường thường, trí tuệ thường thường mà đến ngay cả hình dáng bên ngoài của
hắn cũng thường thương, nhìn vào đứa bé 13 tuổi này tuyệt đối ai cũng có thể
bỏ qua, tuyệt đối không có được cái vẻ ‘nhân trung long phụng’ của con cháu
hoàng thất.

Bát hoàng tử họ Dạ tên một chữ Phàm, mẫu thân của hắn quả thật cũng chưa bao
giờ hy vọng con trai có thể ngồi lên vương vị, có thể tranh quyền đoạt thế,
nàng chỉ mong đứa con này có một cuộc đời bình bình phàm phàm vô lo vô nghĩ,
bản thân Dạ Phàm quả thật cũng bình bình phàm phàm, quả thật vô lo vô nghĩ.

So với vương tử hoàng thất, Dạ Phàm đứa bé này càng giống một thường dân chính
vì vậy hoàng đế Việt Quốc lại càng chướng mắt đứa con này.

. . . . . . . . . . .

Tòa nhà của bát vương gia nằm ở một góc hẻo lánh trong kinh thành, nó chiếm
một mảnh diện tích không nhỏ trên Thường Xuân Đường nhưng cũng không có mấy
người để ý, cũng không có mấy người đến thăm hỏi, lại thêm Dạ Phàm rất ít khi
đi ra ngoài, tất cả thời gian hắn chủ yếu ru rú trong nhà, người có thể quen
biết hắn cũng không nhiều.

Đối với nhiều người bản thân Dạ Phàm biểu hiện ra như vậy cũng không có gì xa
lạ, hắn thường xuyên bị các ca ca tỷ tỷ bắt nạt, hắn bị chính cha ruột ghẻ
lạnh, hắn từ nhỏ đã không phải nhân vật trung tâm, hắn từ khi sinh ra luôn
thua người khác một cái đầu, luôn tự ti mà sống thử hỏi sao có thể vui vẻ, thử
hỏi sao có thể tự tin ?, trong hoàng thất rất nhiều người còn thầm gọi hắn
bằng ba chữ ‘đồ con hoang’ đủ để thấy ánh mắt coi thường của trực hệ hoàng
thất với vị tiểu vương tử này.

Người quen biết Dạ Phàm căn bản không muốn đến thăm hắn, mà người không quen
biết Dạ Phàm căn bản không có lý do đến thăm hắn, từ đó cuộc sống của Dạ Phàm
cứ như vậy yên bình trôi qua.

Tòa nhà của Dạ Phàm không tính là lớn nhưng cũng có thể gọi là xa hoa, tuy thu
kém phủ đệ của rất nhiều nhân vật quyền cao chức trọng nhưng hắn vẫn mang theo
huyết mạch của hoàng đế, hắn dù sao cũng mang theo một chút bộ mặt của hoàng
thất, ở kinh thành này bộ mặt chính là quan trọng nhất.

Trong tỏa đại viện của mình, Dạ Phàm trái ngược với suy nghĩ của tất cả mọi
người, hắn cũng không có cái vẻ tự ti, không có cái vẻ nhút nhát thường ngày
kia trái lại là một nụ cười cực kỳ thoải mái, trong ánh mắt lóe lên một tia
hưng thú.

Ánh mắt của hắn không kiêng nể gì quan sát một nữ nhân giữa sân từ đầu đến
chân, hắn nhìn đến mức làm nữ nhân kia mặt đỏ đến tận mang tai, thân hình run
lên lẩy bẩy.

“Công tử, người . . . người có thể thu hồi ánh mắt được không”.

Dạ Phàm nghe vậy liền bật cười, hắn quả thực cũng thu hồi ánh mắt lại, khóe
miệng chậm rãi cong lên.

“ Thế nào, ngươi đến đây không phải chỉ để bản công tử ngắm chứ ?”.

Nữ nhân kia khuôn mặt đỏ lên, nàng nhẹ nhàng tiến về phía Dạ Phàm, làn da
trắng mịn hoàn toàn đỏ lên vì ngượng.

“Công tử, người đừng trêu Hương Ly nữa”.

Nói xong trong tay nàng nhè nhẹ xuất hiện một tấm lệnh bài thoạt nhìn phi
thường cổ xưa, dùng hai tay dâng lên cho Dạ Phàm cực kỳ cung kính.

“Công tử, đây chính là Tiểu Chiến Thần Lệnh mà người cần”.

Tiểu Chiến Thần Lệnh toàn bộ đều là màu đỏ, được làm từ Huyết Ngọc nổi tiếng
thiên hạ, bên trong có một tia chiến ý phi thường cường đại, nghe nói bằng vào
một tia chiến ý này thừa sức bảo vệ chủ nhân tấm lệnh bài một mạng.

Tất nhiên Tiểu Chiến Thần Lệnh không chỉ có tác dụng như vậy, tấm lệnh bài này
chỉ có thể gặp chứ không thể cầu bởi người nắm giữ Tiểu Chiến Thần Lệnh liền
có tư cách tham dự Chiến Thần Điện khảo nghiệm, chỉ cần vượt qua khảo nghiệm
liền có thể trở thành Chiến THần Điện hạch tâm đệ tử thậm chí có thể trở thành
một đời Tiểu Chiến Thần.

Dạ Phàm nắm lấy tấm lệnh bài, hắn căn bản không có chút nào quan tâm, một tay
còn lại khẽ đưa ra vuốt ve khuôn mặt nữ nhân kia, những ngón tay nhỏ khẽ lướt
qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Nữ tử trước mặt Dạ Phàm mặt lại càng đỏ hơn nhưng nàng sẽ không chống cự thậm
chí còn có chút chờ mong, một chút gấp gáp.

“Chiến Thần Điện đời này Tiểu Chiến Thần là ai ?”.

Dạ Phàm rốt cuộc cũng thay đổi tư thế ngồi của mình, một tay hắn chuyển sang
ôm eo nữ tử kia kéo vào lồng ngực của mình, thân hình của Dạ Phàm cực kỳ gầy
gò chưa kể hắn năm nay mới 13 tuổi, phát dục còn chưa hết lại ôm một nữ nhân
xinh đẹp tuyệt trần vào lòng thoạt nhìn cũng có chút ý vị.

Nữ tử không phản kháng, khuôn mặt của nàng vẫn đỏ rực thậm chí vành tai của
nàng có cảm giác như đang bị lửa thiêu đốt nhưng nàng rốt cuộc vẫn lựa chọn
nhè nhẹ tựa đầu vào ngực Dạ Phàm, giọng nói phi thường nhẹ nhàng.

“Chiến Thần Điện đời này Tiểu Chiến Thần là nữ, Độc Cô Cửu Tiêu”.

Dạ Phàm suy nghĩ một chút đột nhiên bật cười.

“Tịnh Phàm Thần Nữ của chúng ta cùng Tiểu Chiến Thần không biết ai mạnh hơn
?”.

Nữ nhân lập tức bĩu môi, ánh mắt chớp động nhìn Dạ Phàm.

“Công tử, người đừng chọc tiểu nữ nữa, cái gì mà Tịnh Phàm Thần Nữ, công tử
ngài gọi ta là Hương Ly là được rồi, về phần Hương Ly cùng cô ta có lẽ cũng
một chín một mười, Hương Ly không tự tin đánh bại được nàng nhưng có lẽ cũng
không thua đi”.

Dạ Phàm bát vương gia của một thất phẩm đế quốc, một vương gia bị ghét bỏ
không tiền không thế thậm chí không có cả thực lực nhưng có ai ngờ trong ngực
hắn lúc này dĩ nhiên lại là Tịnh Phàm Thần Nữ ?.

Chiến Thần Điện là đế phẩm thế lực của Nhân Hoàng Giới nhưng phải biết Chiến
Thần Điện cũng chỉ là tứ đại thần điện của Nhân Hoàng Giới mà thôi, TỊnh Phàm
Thần Điện căn bản không thua kém Chiến Thần Điện chỉ là phạm vi thế lực của
Tịnh Phạm Thần Điện không nằm ở khu vực này mà thôi.

Chiến Thần Điện quản toàn bộ Nam Vực.

Tịnh Phạm Thần Điện chủ quản Tây Vực.

Huyết Sát Điện chủ quản Bắc Vực.

Pháp Thần Điện chủ quản Đông Vực.

Ngọc Hương Ly là đời này Tịnh Phạm Thần Nữ, có thể khiến một đời thần nữ ngoan
ngoãn như vậy có lẽ bản thân Dạ Phàm tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường,
tuyệt đối không giống những thứ thế nhân nhìn thấy, thế nhân cảm nhận được.


Tử Thần Lộ - Chương #2