Dạ Phàm bước ra khỏi Âm Dương Tháp, ánh mắt của hắn lằng lặng liếc nhìn lên
thiên khung, một cái nhìn rất nhẹ, rất tùy ý.
Dạ Phàm lúc này đương nhiên biết trên thiên không kia là gì, nếu như ở quảng
trường lúc này lấy Thiên Lão làm chủ đạo thì trên thiên không kia, ẩn trong
chín tầng trời của Chiến Thần Điện chính là những Thái Thượng Trưởng Lão.
“Lần này cũng thực sự làm lớn, thực sự quá chói lòa rồi, cũng may thân phận
này cũng chỉ dùng một lần”.
Dạ Phàm thở dài một hơn, không phải là hắn ham hư danh cũng chẳng phải là hắn
quan tâm gì đến cái ngôi vị Thiên Lão danh dự của Chiến Thần Điện, vượt qua
tầng 60 của Âm Dương Tháp đối với Dạ Phàm cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, mục
tiêu tiếp theo của Dạ Phàm yêu cầu hắn bắt buộc phải đạt được đánh giá 6 sao
của Chiến Thần Thông Thiên Tháp.
Thu hoạch được 6 sao thành tích của Chiến Thần Thông Thiên Tháp liền có trở
thành danh dự Thiên Lão của Chiến Thần Điện, liền có tư cách học tập hai thức
thần thông đồng thời có thể tiến vào Thiên Binh Các tầng 8 lựa chọn một món
thần khí, mục đích của Dạ Phàm liền là Thiên Binh Các này.
Thiên Binh Các là nơi đặt vũ khí của Chiến Thần Điện, bên trong Thiên Binh Các
có tổng cộng 12 tầng, phân chia giữa mỗi tầng cực kỳ nghiêm ngặt.
Đệ tử thông thương của Chiến Thần Điện có tư cách mặc sức đi lại trong 4 tầng
đầu, có điều tầng thứ 5 cùng tầng thứ 6 nếu bọn họ không được Chiến Thần Điện
cao tầng cho phép là căn bản không thể bước vào.
Tầng 5 cùng tầng 6 của Thiên Binh Các liền dành cho Địa Lão, về phần tầng 7
cùng tầng 8 tất nhiên dành cho Thiên Lão.
Dạ Phàm không biết bên trong Thiên Binh Các tầng thứ 12 rốt cuộc cất chứa kinh
thiên bảo vật gì mà có lẽ kể cả biết Dạ Phàm cũng sẽ không quan tâm, hắn đi
đến Chiến Thần Điện từ đầu đến cuối liền là vì tầng 8 Thiên Binh Các.
Nghĩ đến món đồ kia Dạ Phàm khẽ thở dài một hơi, ánh mắt mang theo vài phần
nuối tiếc.
“Hy vọng đám người Chiến Thần Điện còn chưa vất thứ đó đi, không tuyệt đối là
dã tràng xây cát”.
Lúc này có một bàn tay chậm rãi đặt lên vai Dạ Phàm, hắn không cần nhìn cũng
biết người tiến đến là Tử Mặc.
Tử Mặc thân hình như hộ pháp, hắn tiến lên một bước chắn trước người Dạ Phàm
che hoàn toàn thân hình của Dạ Phàm về phía sau, ánh mắt như hổ bắn ra hai
luồng hung khí kinh thiên, nhìn xoáy vào trong hư không.
Ánh mắt của Tử Mặc đương nhiên cũng dành cho vài vị Thái Thượng Trưởng Lão của
Chiến Thần Điện chỉ là khác với cái nhìn thoáng qua của Dạ Phàm, cái nhìn này
của Tử Mặc trần trụi uy hiếp, thể hiện ra toàn bộ hung khí trên người hắn.
Giết người bất quá chỉ là đầu lìa khỏi cổ có điều giết người xong sát khí tất
nhiên sẽ bám thân.
Sát khí bám thân cũng không phải là cái gì ghê ghớm sự tình, chỉ sợ gió thoảng
qua cũng có thể làm sát khí tan biến, chỉ sợ tắm rửa liền có thể tẩy sạch một
thân bụi trần có điều nếu sát khí tồn tại đến một mức độ nào đó liền không đơn
giản có thể đánh tan.
Giết quá nhiều người, trở thành một cái vô thượng ma đầu, coi mạng người như
cỏ rác liền tập hợp vô biên vô tận sát khí tại thân, hắn tất có hung khí.
Tham gia quá nhiều chiến trận, giết đến đầu rơi máu chảy, giết đến một mảnh
địa ngục tu la tất có hung khí.
Hung khí không phải chỉ là một loại chứng thực, còn là một loại uy hiếp, một
loại bày tỏ thái độ trực tiếp với bên ngoài.
Tất nhiên Tử Mặc rất nhanh thu hồi lại ánh mắt của mình, hắn chậm rãi quay đầu
cung kính vói Dạ Phàm.
“Công tử, người mệt rồi ta liền đưa ngươi về”.
Dạ Phàm gật đầu, hắn cùng với Tử Mặc chậm rãi quay đầu rời đi, lúc này ở giữa
quảng trường của Chiến Thần Điện dĩ nhiên xuất hiện một con đường, hai bên đệ
tử Chiến Thần Điện trực tiếp vì Dạ Phàm mở đường.
Đây chính là tư cách của thực lực, cũng là giá trị của thực lực.
. . . . . . . . . . .
Sự việc ngày hôm nay cũng không đơn giản như vậy, lúc này ở trên tinh không,
ẩn trong chín tầng trời toàn bộ 12 vị Thái Thượng Trưởng Lão của Chiến Thần
Điện đểu tối mặt lại, ánh mắt nhíu chặt nhìn vào thân ảnh Dạ Phàm cùng Tử Mặc
càng đi càng xa.
“Điện Chủ, chúng ta rốt cuộc làm thế nào ?”.
Rốt cuộc có một giọng nói già nua vang lên phá tan không khí yên ắng.
Độc Cô Siêu Phàm ngồi trên vương tọa của mình, khi bị hỏi hắn liền thở ra một
hơi, ánh mắt như hổ.
“Hung khí cực cường, có điều dám dùng hung khí cảnh cáo chúng ta, kẻ này thực
sự coi Chiến Thần Điện là trốn không người rồi”.
Độc Cô Siêu Phàm thân là Chiến Thần đời này, thân là Thánh Vương tầng thứ cao
ngạo lại là điện chủ Chiến Thần Điện, hắn đương nhiên có cao ngạo của mình hay
nói đúng hơn Độc Cô Siêu Phàm liền mang theo cao ngạo của toàn bộ Chiến Thần
Điện.
Độc Cô Siêu Phàm lên tiếng liền làm ánh mắt rất nhiều Thái Thượng Trưởng Lão
phía dưới hiện lên một tia tinh quang.
Chiến Thần Điện àm một đế phẩm tông môn, thực lực có thể thông thiên, cho dù
là cùng Tịnh Phạm Thần Điện ở Tây Vực xa xôi khai chiến cũng không sợ hãi
chút, Chiến Thần Điện từ trước đến nay còn chưa sợ người nào.
Tử Mặc dùng hung khí trực tiếp đe dọa Chiến Thần Điện cao tầng nhưng đồng thời
cũng làm không ít vị trưởng lão xuất hiện một luồng nhiệt hỏa, trong mắt xuất
hiện một tia lạnh lùng.
Độc Cô Siêu Phàm vừa dứt lời liền có một giọng nói khác vang lên, giọng nói
này dĩ nhiên ngập tràn sát khí.
“13 tuổi, Nhân Tiên Cảnh, tiểu tử này giữ không được”.
Hắn nói rất đơn giản nhưng lại phi thường đúng vào trọng tâm, không phải là
thái độ của Tử Mặc ra sao mà quan trọng liền là thiên phú của Dạ Phàm quá kinh
hãi thế tục.
13 tuổi – Nhân Tiên Cảnh, loại thiên phú cỡ này bọn họ còn chưa nghe qua bao
giờ.
Độc Cô Siêu Phàm liền trầm ngâm, bàn tay của hắn dần dần nắm chặt lại, trong
mắt sát cơ bừng bừng, sát khí của hắn tràn ngập toàn bộ Thiên Điện.
“13 tuổi – Nhân Tiên Cảnh, cho dù là Thần nhi cũng không sánh bằng”.
Nói đến đây Thần Điện lại một lần nữa im lặng.
“Vậy thì giết đi, kẻ nào cản đường Thần nhi liền chết”.
Giọng nói sát ngập tràn sát khí kia lại một lần nữa vang lên.
“Huyết lão, ra tay với hắn chỉ sợ chúng ta cùng Tịnh Phạm Thần Điện liền không
chết không thôi”.
“Ngu xuẩn, chỉ cần không cho kẻ khác biết chúng ta ra tay là được, làm việc
gọn gàng một chút”.
Lão nhân được gọi là Huyết lão hình như phi thường có uy quyền, hắn vừa lên
tiếng lập tức khiến kẻ khác im lặng, hắn liền mang theo ánh mắt trưởng bối
nhìn vãn bối.
Lúc này lại có một dọng nói vang lên, đây là giọng nữ nhân.
“Vậy phải tính kỹ một chút, tính làm sao để Tịnh Phạm Thần Điện không biết là
chúng ta ra tay, hơn nữa tiểu tử này tuyệt đối không được chết trong Nam
Phương địa giới”.
Huyết lão nghe vậy liền trầm ngâm gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Độc Cô
Siêu Phàm.
Độc Cô Siêu Phàm trên vương tọa cũng nhếch miệng cười.
“Thiền muội, theo muội nơi nào phù hợp nhất để ra tay”.
Nữ nhân kia chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nàng liền yên lặng một chút.
“Thật ra cũng không cần phải đợi hắn ra khỏi Nam Phương, đừng quên bên trong
Chiến Thần Thông Thiên Tháp có tồn tại một tôn ma dầu cự vô phách, thả nói ra
là được”.
Ngay lúc nữ nhân kia còn chưa có đáp án dĩ nhiên Huyết lão lên tiếng, ông ta
vừa dứt lời cho dù Độc Cô Siêu Phàm cũng phải lạnh sống lưng.
“Thả nó ra ?, việc này chỉ sợ không ổn”.
Huyết lão trực tiếp cười lạnh.
“Siêu Phàm à Siêu Phàm, làm việc đôi khi phải biết bất chấp thủ đoạn, bí mật
bên trong Thông Thiên Tháp của chúng ta thế gian không người nào biết, vậy sợ
gì ?, kẻ nó có thể biết đầu hung quỷ này do chúng ta thả ra, hơn nữa nếu lần
này chúng ta cũng tổn thất một vị tuyệt đỉnh thiên tài bồi theo thì sao ?, con
bé Cửu Tiêu đó ăn nhiều thiên tài địa bảo như vậy cũng nên thể hiện một chút
giá trị đi”.
Huyết lão làm Độc Cô Siêu Phàm ánh mắt cũng dần dần lạnh lại, sau đó lại tiếp
tục là một sự trầm mặc đến đáng sợ, toàn bộ Thần Điện như tiến vào giấc ngủ
vĩnh hằng.
. . . . . . . . .