Luyện Thể Cửu Trọng liền là chuẩn bị cho con đường tu luyện phía sau, là bước
đệm cho tu đạo giả.
Tu đạo bước thứ hai liền gọi là Bát Bộ Đạp Không, đạp không mà đứng chưởng ngự
phong vân, chỉ có Đạp Không Cảnh cường giả mới có thể xưng là cường giả mới có
thể nắm được bước đầu tiên của hai chữ ‘thực lực’.
Tu đạo bước thứ ba là Trường Sinh Cảnh, Trường Sinh Cửu Chuyển, trường sinh
bất tử, vĩnh thế trường tồn.
Trường Sinh Cảnh cường giả tên như ý nghĩa, nếu có thể đi đến cuối cửu chuyển
liền có thể đạt được trường sinh.
Trường Sinh Cửu Chuyển chia làm chín cấp bậc, đầu tiên là Nhân Tiên , Địa
Tiên, Kim Tiên, Cổ Thánh, Hoang Thánh, Thủy Thánh, Chí Tôn, Bất Hủ, Trường
Sinh Thánh Vương.
Bạch gia một vị lão tổ thực lực ít nhất cũng phải là Hoang Thánh siêu cấp
cường nhân nhưng đến cả một quyền của Tử Mặc còn chịu không nổi, thực lực của
Tử Mặc là kinh khủng đến bực nào ?.
Tu đạo bước thứ ba chỉ cần đạt đến Cổ Thánh cảnh giới liền là một phương bá
chủ thậm chí là lão tổ của một tứ phẩm thế lực, cho dù là Chiến Thần Điện thì
Cổ Thánh cường giả cũng là Thiên Tôn.
Hoang Thánh lại càng không phải nói, cho dù không phải là chí cường nhân của
Chiến Thần Điện thì tuyệt đối cũng ở lớp trung thượng, có thể một quyền đánh
bại hắn ngoại trừ Chiến Thần ra có lẽ chỉ có vài vị bất tử nhân vật ngụ tại
Chiến Thần Cung.
Tử Mặc lần này đi theo Dạ Phàm đến Chiến Thần Điện, Tịnh Phạm Thần Điện chịu
phái một cao thủ như Tử Mặc tiến đến Chiến Thần Điện liền nói lên hai điều.
Điều đầu tiên chính là thân phận của Dạ Phàm tuyệt không bình thường, hắn xứng
đáng có một vị ít nhất là Chí Tôn Cảnh bảo hộ.
Điều thứ hai, rất có khả năng Dạ Phàm đến đây quả thực là muốn bàn hôn sự với
Độc Cô Cửu Tiêu, chỉ có việc này mới đáng để một Chí Tôn Cảnh cường giả đi
theo hộ vệ.
Dạ Phàm nếu thực sự đại diện Nam Cung thế gia thì hôn sự của hắn với Độc Cô
đại tiểu thư Độc Cô Cửu Tiêu có thể coi là liên minh thế lực, liên minh thế
lực giữa Tịnh Phạm Thần Điện cùng Chiến Thần Điện chỉ sợ có thể làm cả Nhân
Hoàng Giới rung động.
Dạ Phàm thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Độc Cô Cửu Tiêu, khuôn mặt
mang theo một tia nhợt nhạt mà mỉm cười, nụ cười của hắn đi vào mắt Độc Cô Cửu
Tiêu lại cho nàng một cảm giác cực kỳ tà dị, đây là lần đầu tiên nàng có cảm
giác bất an, bất an với một thiên tài cùng lứa tuổi.
Dạ Phàm tất nhiên không phải là một đứa bé 13 tuổi mà không thể hiểu cái gì
mình làm, Độc Cô Cửu Tiêu cùng Bạch Thiên Thu căn bản chỉ là diễn một vở kịch
cho Dạ Phàm xem mà thôi, một vở kịch do cao tầng Chiến Thần Điện làm đạo diễn.
Bạch Thiên Thu thân mang song hệ dị đấu khí, loại thể chất này nếu không phải
xuất thân từ siêu cấp thế lực chỉ sợ nửa bước khó đi, Bạch Thiên Thu mang theo
thủy hỏa song hệ đấu khí, nếu hai loại đấu khí này có thể kết hợp với nhau
tuyệt đối không phải là 1 + 1 = 2 có điều muốn nó kết hợp lại cũng không phải
là dễ dàng.
Bạch Thiên Thu kẻ này ít nhất cũng phải có nghị lực hơn người, trí tuệ cùng
ngộ tĩnh cũng hơn người, loại thiên tài này còn chưa đến mức não tàn như vậy.
Dạ Phàm cũng không lạ gì loại thể chất này, ít nhất hắn còn từng nhìn thấy
nhiều trường hợp nghe rợn cả người, thủy hỏa dung hợp căn bản chỉ là loại dung
hợp đơn giản nhất trong những loại dị đấu khí.
Cuối cùng là màn biểu diễn của Độc Cô Cửu Tiêu, nàng thân là Tiểu Chiến Thần
một đời, loại địa vị này không chỉ dựa trên thiên phú, dù sao chủ nhân tương
lai của Chiến Thần Điện sao có thể là loại não tàn.
Vì trốn tránh một Bạch Thiên Thu lại đẩy mục tiêu sang Dạ Phàm một kẻ xuất
thân từ Nam Cung thế gia Tịnh Phạm Thần Điện, điều này ai cũng không tin, nếu
Độc Cô Cửu Tiêu là loại nữ nhân chỉ có thể nghĩ đến vậy thì tương lai Chiến
Thần Điện không có cũng được.
Một tay nhè nhẹ vỗ lên vai Lục Nguyên đang không biết nói gì, Dạ Phàm nhẹ mỉm
cười, hai tay chắp sau lưng.
“Lục trưởng lão, ta có chút mệt mỏi, ta liền trở về trước, cảm ơn Lục trưởng
lão dù sao hôm nay chơi rất vui”.
‘Chơi rất vui’ ba chữ này Dạ Phàm nhấn rất mạnh, sau đó liền cùng Tử Mặc trở
lại tòa nhà của mình, việc ở đây coi như đã làm xong một nửa, hậu quả do Chiến
Thần Điện gây ra tốt nhất để đám bọn họ đi dọn.
. . . . . . . .
Trái với vẻ thản nhiên của Dạ Phàm cùng Tử Mặc thì trong Thiên Điện của Chiến
Thần Điện lại là một tình trạng hoàn toàn khác.
Chiến Thần Điện chia làm Nhân Điện, Địa Điện cùng Thiên Điện, bên trong Thiên
Điện là nơi cao tầng của Chiến Thần Điện tập hợp cũng như đưa ra nghị quyết
chung cho toàn bộ Chiến Thần Điện.
Rất nhiều người đều nói chỉ cần một lệnh từ bên trong Thiên Điện đi ra liền
khiến sinh linh của một mảnh nam vực lầm than nhưng ít người biết bên trong
Thiên Điện còn tồn tại một cái Thần Điện.
Không phải ai cũng có tư cách tiến vào Thần Điện, ít nhất các Thiên Lão của
Chiến Thần Điện không có cái tư cách này.
Bên trong Thần Điện từ trước đến nay luôn luôn chỉ tồn tại mười ba người, một
người là Chiến Thần của Chiến Thần Điện còn mười hai người còn lại chia đều
cho Tứ Đại Gia Tộc cũng là mười hai vị Thái Thượng Trưởng Lão của Chiến Thần
Điện.
Lúc này bên trong Thần Điện lấy Chiến Thần Độc Cô Siêu Phàm ngồi ở trên đỉnh
cao nhất, bên dưới là 12 tòa huyết sen đang lặng lẽ xoay tròn có điều chủ nhân
của 12 tòa huyết sen này không một ai có một tia khí thế, không đạo vận xoay
quanh, không hề có bất cứ cảm giác gì của cường giả.
Ngồi trên ngai vàng cao nhất ngự giữa hư không, khuôn mặt của Độc Cô Siêu Phàm
đầy nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Một quyền phế đi một cánh tay của Bạch Hỷ, loại thực lực này chỉ sợ không kém
ai ở trong các vị”.
Cả Thần Điện yên lặng một chút sau đó một giọng nói già nua vang lên.
“Phản phác quy chân, nhất quyền hoành thiên hơn nữa huyết khí cực cường, đáng
sợ. Lão hủ nghĩ vị Tử Mặc này chỉ sợ không phải Chí Tôn, không phải Bất Hủ, ít
nhất cũng là nửa bước Thánh Vương”.
“Nửa bước Thánh Vương ?, lại còn là ít nhất ?, Tịnh Phạm Thần Điện từ khi nào
có vị cường giả này ?”.
Một giọng nói khác vang lên, lần này không giống với giọng nói già nua, thoạt
nghe qua giống với một trung niên nam tử hùng hồn vô cùng.
“Chính xác, không cần đột phá Thánh Vương, chỉ cần là nửa bước Thánh Vương đã
là siêu cấp cường nhân, không thể vô danh như vậy, hay là cử sứ giả đến Tịnh
Phạm Thần Điện”.
Giọng nói này cũng là một giọng lão nhân khác.
“Cho dù hắn là người Tịnh Phạm Thần Điện thì sao ?, hắn không phải là người
Tịnh Phạm Thần Điện thì sao ?, khác biệt cái gì ?, thực lực của hắn đã ở đó,
hắn đã lật bài với Chiến Thần Điện, cường giả cấp bậc này đã không cần thế lực
sau lưng, dù sao đám lão bất tử các người ra ngoài cũng không cần đến danh
tiếng Chiến Thần Điện sau lưng nâng đỡ đúng không ”.
Giọng nói này dĩ nhiên là của nữ tử, hơn nữa giọng nói của nữ tử này còn rất
trẻ.
Nữ nhân này lên tiếng liền làm Thần Điện một lần nữa yên tĩnh, rốt cuộc Độc Cô
Siêu Phàm vẫn phải lên tiếng.
“Tố Y, theo ngươi chúng ta lần này nên làm thế nào ?”.
Nữ nhân được gọi là Tố Y kia không suy nghĩ quá lâu liền đáp.
“Có hai cách, đầu tiên là hạ sách, nếu là hạ sách thì giết quách hai kẻ này
đi, không cần phải suy nghĩ nhiều dù sao Chiến Thần Điện từ trước đến nay
không sợ ai”.
“Về phần thượng sách, đợi đến ngày mai, đợi tiểu tử Diệp Phàm kia tham gia
Chiến Thần thí luyện, sau đó đợi xem bọn chúng muốn làm gì, nếu thực sự muốn
tiểu Độc Cô cũng chưa chắc chúng ta không thể đồng ý”.
Nói đến đây Tố Y im lặng, ánh mắt nhẹ nhàng xoay lại nhìn Độc Cô Siêu Phàm.
Độc Cô Siêu Phàm trầm ngâm một chút rồi lạnh giọng.
“Muốn mang con gái rượu của lão phu ra khỏi Chiến Thần Điện, việc này không
dễ, phải xem bọn chúng có thể thuyết phục lão phu không”.
“Theo lời Tố Y, làm theo thượng sách, ta muốn xem bọn chúng thực sự muốn làm
gì, thực sự có thể nháo tận trời hay không”.
. . . . . . . . .
“Nam Cung công tử, mời người một ly”.
Trong đêm trăng cao, giữa tòa đại viện lúc này có hai thân ảnh một nam một nữ
ngồi đối mặt với nhau.
Nam tử đương nhiên là Dạ Phàm, nữ tử không ngờ lại là Độc Cô Cửu Tiêu.
Đến chính Dạ Phàm còn có chút không ngờ Độc Cô Cửu Tiêu nữ nhân này lại tiến
đến đại viện của mình giữa ban đêm, có điều mỹ nhân đến thăm không thể không
gặp.
Bàn tay Dạ Phàm nhẹ đưa lên ngăn cản tay của Độc Cô Cửu Tiêu, khóe miệng xuất
hiện một nụ cười nhẹ.
“Cửu Tiêu tiểu thư, người cứ gọi ta là Dạ Phàm được rồi, có điều không phải ta
không nể mặt Chiến Thần Điện chỉ là Dạ Phàm không uống rượu”.
Đây là lần hiếm hoi Độc Cô Cửu Tiêu kính rượu kẻ khác nhưng không ngờ lại có
kẻ không cho nàng mặt mũi chỉ là Độc Cô Cửu Tiêu cũng mỉm cười, nàng chậm rãi
đặt tay xuống.
“Vậy ta gọi ngươi là Phàm đệ được không ?, Phàm đệ còn nhỏ không uống rượu
cũng không phải cái gì lạ, là tỷ tỷ không đúng”.
Dạ Phàm cũng mỉm cười với nàng, nụ cười rất thản nhiên.
“Cửu Tiêu, thật ra bản công tử đúng là nhỏ tuổi nhưng không phải cái gì cũng
nhỏ”.
Ánh mắt hắn đầy khiêu khích nhìn về phía Độc Cô Cửu Tiêu trước mặt, câu nói
này làm hai hàng lông mày của nàng khẽ nhíu lại.
“Ta không hiểu ý của Phàm đệ “.
Dạ Phàm thản nhiên dùng ngón tay gõ xuống bàn đá, khóe miệng cong lên.
“Ta cứ tưởng Cửu Tiêu nàng nhìn thấy bản công tư ngọc thụ lâm phong liền hâm
mộ mà đến, dù sao mỹ nhân như nàng nửa đêm đến đây không phải làm việc đó còn
có thể làm việc nào khác ?”.
‘Rầm’, một tay của Độc Cô Cửu Tiêu trực tiếp đập nát tấm bàn đá, cả người nàng
bị sát khí bao phủ.
“Ngươi muốn chết ?”.
Dạ Phàm không kinh không sợ nhìn Độc Cô Cửu Tiêu.
“Thế này mới giống một Tiểu Chiến Thần, mới có phong phạm Tiểu Chiến Thần chỉ
là đến Bạch Thiên Thu ngươi cũng không dám hạ sát thủ thì liệu ngươi có giám
giết ta ?”.
Nói xong Dạ Phàm đứng lên, thân hình hắn chỉ đứng đến ngực của Độc Cô Cửu
Tiêu, thoạt nhìn thấp bé lạ thường có điều khi tay hắn xuất thủ lại làm ánh
mắt Độc Cô Cửu Tiêu trừng lớn.
“Vòng ba rất tốt, cảm xúc không tệ, Độc Cô tiểu thư bản công tử mệt rồi, liền
trở về ngủ trước”.
Bờ mông bị kẻ kia tập kích mà bản thân căn bản không kịp phản ứng, Độc Cô Cửu
Tiêu lập tức đỏ mặt, đây là lần đầu tiên bộ vị đó bị kẻ khác đụng vào, nhưng
rất nhanh sự xấu hổ biến thành tức giận, nàng nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia
đang đi ra xa lập tức lạnh giọng.
“Độc Cô Cửu Tiêu ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng nếu ngươi thực sự
dám đề xuất hôn sự với ta, ta không ngại tiễn ngươi đi một đoạn”.