11 : Một Quyền


Chương 11 : Một Quyền

Người khác có thể không phát hiện ra tà khí trên người Độc Cô Cửu Tiêu nhưng
Dạ Phàm không tin cao tầng Chiến Thần Điện không có người phát hiện ra.

Bộ giáp trụ trên người Độc Cô Cửu Tiêu có thể che đậy hoàn mỹ khí tức của nàng
nhưng với một số người nó cũng không có cách nào lừa dối, ít nhất Dạ Phàm là
một trong số những người như vậy.

Sự hứng thú của Dạ Phàm dần dần di chuyển, ánh mắt của hắn bắt đầu lướt qua
thân hình Độc Cô Cửu Tiêu sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh mỹ của nàng.

Độc Cô Cửu Tiêu xinh đẹp như thiên tiên khiến bất cứ nam nhân nào cũng không
thể rời mắt nhưng thứ khiến Diệp Phàm thích thú lại là con mắt trái bị che đi
của nàng, một con mắt phi thường đặc biệt.

Độc Cô Cửu Tiêu như cảm nhân được có ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, nàng cũng
lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Dạ Phàm sau đó trong ánh mắt không hề dấu diếm
một tia chán ghét cùng coi thường.

Tất nhiên Độc Cô Cửu Tiêu thân là Tiểu Chiến Thần, nàng cũng biết thân phận
của Dạ Phàm, ánh mắt rất nhanh thu lại sau đó lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống
Bạch Thiên Thu.

“Bạch Thiên Thu, ngươi tốt nhất đừng có thách thức giới hạn của ta, nếu không
ngày chết của ngươi tuyệt đối không còn xa”.

Trái với suy nghĩ của nhiều người, Bạch Thiên Thu dĩ nhiên không tỏ ra sợ hãi,
hắn cười đầy ẩn ý với Độc Cô Cửu Tiêu.

“Tiêu Tiêu a, đừng lạnh lùng như thế nha, dù sao hai chúng ta cũng là thanh
mai trúc mã nha, nếu đại ca sai liền nhận sai là được đừng có suốt ngày đánh
đánh giết giết có điều muội càng như thế . . . càng như thế ca càng thích muội
nha, đây mới là tiểu Độc Cô của Bạch Thiên Thu ta nha”.

Độc Cô Cửu Tiêu triệt để không biết nói gì với kẻ bên dưới, đánh hắn bản thân
nàng đã đánh không biết bao nhiêu lần nhưng chỉ cần không đánh hắn thành tàn
phế hắn liền không sợ.

Tất nhiên Chiến Thần Điện không phải là thiên hạ của Độc Cô gia, là do tứ đại
gia tộc cộng động cai trị, Bạch Thiên Thu là Bạch gia đời này đệ nhất thiên
tài, là một trong Thất Tiểu Thiên Vương, nàng căn bản không thể phế hắn, lại
càng không thể giết hắn.

Cái giá khi giết chết Bạch Thiên Thu bản thân Độc Cô Cửu Tiêu cũng biết.

Độc Cô Cửu Tiêu đang không biết đối phó sao với kẻ dưới kia đột nhiên ánh mắt
của nàng khẽ liếc nhìn Dạ Phàm, kẻ nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn mình không
một chút kiêng nể sau đó chỉ thấy khóe miệng Độc Cô Cửu Tiêu xuất hiện một nụ
cười lạnh lùng.

Ngón tay xinh đẹp chỉ thẳng về phía Dạ Phàm, ánh mắt không hề dấu đi sự khiêu
khích.

“Bạch Thiên Thu, ngươi biết kẻ kia là ai không ?”.

Bạch Thiên Thu nghe vậy liền nhíu mày nhìn về phía Lục Nguyên sau đó liếc mắt
ra sau lưng hắn, ánh mắt chuyển sang nhìn Dạ Phàm.

“Phàm nhân ?, Lục trưởng lão từ bao giờ Chiến Thần Điện chúng ta lại có phàm
nhân thế này ?”.

Lục Nguyên đầu đầy mồ hôi, hắn quay lại nhìn Dạ Phàm ánh mắt có chút không
biết làm sao sau đó lại nhìn Bạch Thiên Thu, khóe miệng run lên đang định trả
lời thì Độc Cô Cửu Tiêu đã chen ngang.

“Vị công tử bên dưới là đệ nhất thiên tài của Tịnh Phạm Thần Điện lần này, hắn
đến đây chính là tranh đoạt danh hiệu Tiểu Chiến Thần, không biết Bạch Thiên
Thu ngươi so với kẻ đó có mấy phần bản lĩnh ?”.

Bạch Thiên Thu nghe vậy ánh mắt lóe lên một tia chiến ý, hắn quay đầu về phía
Dạ Phàm, khóe miệng nhếch lên.

“Thì ra là đệ nhất thiên tài của Tịnh Phạm Thần Điện nghe danh đã lâu giờ mới
có dịp gặp mặt, chỉ là không biết vị huynh đệ này xưng hô thế nào ?”.

Đây tuyệt đối là trần trụi trêu chọc, cái gì mà nghe danh đã lâu ?, nghe danh
đã lâu lại còn phải hỏi xưng hô ?, Bạch Thiên Thu căn bản không muốn bán mặt
mũi cho Dạ Phàm chỉ là hắn cũng không biết Dạ Phàm từ trước đến nay cũng không
bán mặt mũi cho ai.

Dạ Phàm chậm rãi bước lên một bước, khuôn mặt căn bản không có cảm xúc gì, hắn
nhìn Bạch Thiên Thu cùng các đệ tử khác của Chiến Thần Điện căn bản không khác
gì nhau.

Lần này nếu cao tầng Chiến Thần Điện muốn chơi, Dạ Phàm liền chơi cùng bọn họ.

“Tại hạ họ Nam Cung, tên Dạ Phàm, vị Bạch đại ca này cứ gọi ta là Dạ Phàm liền
đủ, chỉ là Dạ Phàm cũng có chút ý kiến với Bạch đại ca, Cửu Tiêu nàng đã là
hoa có chủ, tốt nhất Bạch đại ca vẫn biết khó mà lui”.

Ở giữa quảng trường không biết bao nhiêu người cũng không biết có bao nhiêu
luồng thần thức thần bí đang quan sát nơi này, ở trước mặt Độc Cô Cửu Tiêu
cùng Bạch Thiên Thu bản thân Dạ Phàm ném ra một quả bom tấn như vậy quả thật
là kinh thiên chấn động.

Độc Cô Cửu Tiêu liền triệt để sững người, nàng là hoa đã có chủ ?, buồn cười
bản thân nàng còn chưa từng nghe thấy sao Dạ Phàm có thể biết ?.

Về phần Bạch Thiên Thu lại càng không phải nói, ánh mắt hắn trừng lớn nhìn Dạ
Phàm.

“Ngươi nói lại câu đó lần nữa ?, hoa đã có chủ ?, nam nhân của Tiêu Tiêu là ai
?”.

Lúc này không ai hoài nghi bản thân Bạch Thiên Thu chỉ cần một cái tên, hắn
tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó.

Tiếp theo lại càng làm nhiều người kinh ngạc hơn, Dạ Phàm mỉm cười.

“Lần này tiểu đệ đại diện Tịnh Phạm Thần Điện đến Chiến Thần Điện đương nhiên
là vì hôn sự với Cửu Tiêu, cho dù ta năm nay mới 13 tuổi, kém nàng 5 tuổi thì
hình như cũng không ảnh hưởng cho lắm, quan trọng là tiểu đệ mười phần tự tin
có thể khiến Chiến Thần Điện đồng ý cọc hôn sự này”.

Dạ Phàm vừa nới xong chỉ thấy một bóng đen lao vút về phía hắn, cả người Bạch
Thiên Thu tràn ngập sát ý, ở đây không thiếu kẻ có thể ngăn cản Bạch Thiên Thu
nhưng không một ai kịp phản ứng, ở đây căn bản không có ai kịp bình tĩnh lại
sau thông tin mà Dạ Phàm nói ra.

Bạch Thiên Thu là cao thủ Thần Phách Cảnh trong khi Dạ Phàm chỉ là nhất giới
phàm nhân, thực lực của hắn hơn Dạ Phàm không biết bao nhiêu lần thậm chí một
ngón tay cũng có thể di chết Dạ Phàm chỉ là không ai ngờ khi thân hình Bạch
Thiên Thu chưa kịp lại gần Dạ Phàm liền khựng lại sau đó bắn ngược ra ngoài.

Ở sau lưng Dạ Phàm khóe miệng Tử Mặc cười lạnh, hắn chỉ bước lên một bước lập
tức khiến Bạch Thiên Thu bắn ngược ra ngoài, hộc máu đương trường.

Sau đó sự việc càng không dễ giải quyết, ở trên bầu trời một luồng kinh thiên
khí thế từ trên thiên không đánh thẳng xuống mang theo sát khí cùng uy quyền
vô hạn.

“Cuồng đồ to gán, dám nháo sự ở Chiến Thần Điện ?”.

Không ai thấy chân diện mục của kẻ ra tay chỉ thấy vạn đạo thần quang hiện lên
nơi chân trời, một bàn tay vàng không lồ chiếu sáng cả một mảnh địa đánh thẳng
xuống bên dưới, một chưởng này căn bản không chút nào lưu tình.

Dưới uy áp này cho dù cả Độc Cô Cửu Tiêu cũng không cách nào đứng vững, nàng
trực tiếp bị ép xuống mặt đất lại càng không nói đến đám đệ tử xung quanh của
Chiến Thần Điện.

“Kiến hôi”.

Dưới áp lực khủng khiếp này Dạ Phàm khóe miệng cong lên, hắn không nói gì
nhưng hai từ ‘kiến hôi’ chính là suy nghĩ trong lòng hắn.

“Kiến hôi”.

Câu nói này lại vang lên thành tiếng, rất rõ ràng, nó có thể đi vào tai tất cả
mọi người trên quảng trường, câu nói này liền là của Tử Mặc.

Chỉ thấy Tử Mặc một quyền đánh ra, một quyền không mang theo chút lực đạo nào,
một quyền đơn giản đến cực điểm, không có chư thần quỳ bái, không có đạo pháp
hư không, không có kinh người khí thế, đơn giản chỉ là xuất quyền.

Một quyền tối đơn giản nhưng dưới quyền kia hoàng kim đại thủ ấn lập tức như
gặp phải thứ gì kinh khủng khiếp, lập tức nổ tung trên bầu trời sau đó chỉ
nghe một tiếng gào rú thê lương vang vọng bốn phương trời rồi quảng trường
triệt để trở lại tịch mịch.

Ở đây Lục Nguyên cùng Độc Cô Cửu Tiêu căn bản là hai người sợ hãi nhất, đặc
biệt là Độc Cô Cửu Tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Mặc sau lưng Dạ Phàm,
lần này nàng thực sự tin Dạ Phàm thay mặt Tịnh Phạm Thần Điện đến cầu hôn chứ
không phải một câu nói bâng quơ.

Lão nhân vừa xuất thủ không cần phải nói cũng biết là Bạch Gia một vị lão tổ,
là vị lão tổ nào thì nàng cũng không biết có điều chỉ từ khí thế tuyệt không
dưới Hoang Thánh.

Một quyền có thể đánh tan Hoang Thánh Khí Tượng, một quyền trực tiếp đánh cho
vị Hoang Thánh cường giả rú lên đau đớn, một quyền này mạnh đến mức nào ?.

Là Chí Tôn ?, là Bất Hủ ? hay lại là Thánh Vương ?.


Tử Thần Lộ - Chương #11