Chương 1 : Vô Đề
“Gia gia, đây là ai ạ”.
Một giọng nói hồn nhiên vang lên, cô gái thắt bím tóc đuôi ngựa có khuôn mặt
của thiên sứ, bàn tay nhỏ nhắn nhè nhẹ kéo vạt áo gia gia của mình một tay
liên tục chỉ về phía bức ảnh ở giữa đại điện.
Lão nhân gia cười hiền từ xoa đầu cô bé, ánh mắt lóe lên một tia tự hào.
“Tiểu Ly , cháu nhất định không được quên nha, người đó chính là lão tổ tông
Dạ Vĩnh”.
Tiểu Ly nghe vậy ánh mắt liền chớp động.
“Gia gia, lão tổ tông có phải rất lợi hại không “.
Lão nhân nghe vậy liền bật cười, sau đó nhè nhẹ nắm tay tiểu Ly rồi đưa cô bé
xoay người về phía sau, một tay ông ta chỉ thẳng về phía bầu trời vút tầm mắt.
“Cơ nghiệp vài vạn năm của Dạ gia chính là một mình lão tổ tông mang lại, lão
tổ tông liền là một đời đại đế được xưng tụng Vĩnh Dạ Ma Đế , năm đó lão tổ
tông đánh đông dẹp bắc không địch thủ, chỉ bằng sức một người liền đánh ra cơ
nghiệp muôn đời cho Dạ gia chúng ta”.
Cô bé nghe vậy liền há hốc miệng sau đó ánh mắt chớp chớp, nàng lại cố gắng
xoay đầu nhìn về bức ảnh treo tường một lần nữa.
Lão nhân cũng không để ý đến sự tò mò của đứa cháu yêu, ông ta nhẹ nhàng nắm
lấy bàn tay nhỏ kia ra khỏi đại điện, khuôn mặt thủy chung vẫn tràn ngập tự
hào.
Bất kể thế nào chỉ cần là con cháu Dạ gia khi nhắc đến Vĩnh Dạ Đế Vương liền
tràn ngập tự hào.
Tiểu Ly bị gia gia dẫn đi liền ngoan ngoãn bước theo có điều ánh mắt của nàng
như có như không bị một hình ảnh hấp dẫn, nàng nhìn thấy trên bức ảnh Dạ gia
tổ tông kia, không ngờ trên vai lão tổ tông tồn tại một con hồ điệp, một con
hồ điệp màu đen nhánh như chính y phục của lão tổ tông vậy.
. . . . . . . .
“Sao vậy ?, tự nhiên lại thấy muội ủ rũ như vậy, rốt cuộc là ai bắt nạt muội
muội ta”.
Ở một nơi khác cách thật xa thật xa Dạ gia, ở một nơi bốn phương tám hướng bị
băng tuyết bao phủ. Dường như cả mảnh không gian này đều là băng tuyết, ở nơi
này cho dù phóng hết tầm mắt có lẽ cũng chỉ có thể nhìn thấy màu trắng của
tuyết cùng cái lạnh thấu xương của băng mà thôi.
Ở nơi đó một nữ tử toàn thân bạch y, khí chất của nàng như cửu thiên tiên nữ,
gót sen nhẹ nhàng đạp không mà đi, bước chân cực kỳ chậm rãi toát lên vẻ cao
quý vô hạn, băng thanh ngọc khiết.
Ở gần nàng là một tiểu nữ hài, cơ thể còn chưa phát dục hết trên người cũng
mặc một kiện bạch y, lúc này tiểu nữ hài không ngờ lại bĩu đôi môi nhỏ xinh
biểu hiện cực kỳ bắt mãn.
“Tỷ tỷ, ta thật sự không thích hợp tu luyện Băng Tâm Ngọc Cốt thần công sao
?”.
Nữ nhân kia nghe vậy liền thở dài một hơn, nàng nhè nhẹ ngồi cạnh muội muội
của mình, bàn tay khẽ xoa mái tóc đen nhánh mềm mại.
“U Lan, chúng ta Băng Hà Cốc cũng không thiếu công pháp, muội không thể tu
luyện Băng Tâm Ngọc Cốt thần công liền có thể tu luyện thứ khác sau này thành
tựu chưa chắc đã thua kém tỷ tỷ dù sao Băng Tâm Ngọc Cốt thần công bao nhiêu
năm nay cũng chưa có người có thể vượt qua tầng chín , tỷ tỷ . . . tỷ tỷ có lẽ
cũng làm không được”.
Bạch y nữ nhân thở dài, nàng chính là đến đây dỗ muội muội của mình nhưng
không ngờ chính mình cũng bị cuốn theo, Băng Tâm Ngọc Cốt thần công là đệ nhất
công pháp của Băng Hà Cốc nhưng bao đời này không có ai có thể một lần nữa làm
môn công pháp này dương danh thiên hạ, thân là Băng Hà Cốc cốc chủ chính nàng
cũng cảm thấy áp lực thật lớn.
U Lan cảm nhận được nỗi lòng của tỷ tỷ, cô bé liền mím môi, bàn tay nhỏ nhắn
dơ lên trong hư không.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng lo người nhất định có thể như lão tổ năm đó, nhất định có
thể mang Băng Hà Cốc đi đến đỉnh cao của đại lục”.
Bạch y nữ nhân nghe vậy chỉ cười nhạt rồi hiền từ nhìn U Lan, tâm trí của nàng
lại nhớ về hình cảnh của lão tổ, cho dù nàng chưa bao giờ được chứng kiến
phong thái của lão tổ nhưng bức thần phù trong đại điện thì nàng đã quan sát
rất nhiều lần.
Băng Hà Cốc lão tổ - Băng Hà Nữ Đế một thân Băng Tâm Ngọc Cốt thần công luyện
đến tầng 12, một ngón tay có thể phong ấn cả thiên địa.
Một Đời Băng Hà – Không Thua Với Người.
Nữ nhân có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp của sức mạnh sao có thể tầm thường
?.
Bạch y nữ tử liên tưởng đến hình ảnh của Băng Hà Nữ Đế rồi lại tự so sánh với
bản thân mình, nàng liền biết cả đời này chỉ sợ cũng không có cách nào theo
kịp thân ảnh kia.
Nàng rất nhanh đứng lên nắm lấy tay nhỏ của muội muội, thân hình rất nhanh trở
về Băng Hà Điện.
Không biết có phải trùng hợp hay không, trong bức thần phù của Băng Hà Nữ Đế
không ngờ cũng xuất hiện một con hồ điệp, hồ điệp toàn thân màu đen thoạt nhìn
rất tầm thường nhưng đặt cạnh một thân bạch y như tuyết của Nữ Đế lại khiến nó
trở nên đặc biệt.
. . . . . . . . .
“Các vị, chúng ta rốt cuộc đã đến lúc được chứng kiến vật đấu giá cuối cùng,
có thể làm vật áp trục của Thần Hành Thương Hội năm nay tuyệt đối không phải
phàm vật, vật này tất nhiên cũng không phải của Thần Hành Thương Hội chúng ta
mà là của một vị thần bí khách nhân nhờ đấu giá”.
Đấu giá sư trên bục thao thao bất tuyệt, khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt tràn
ngập tinh quang minh mẫn vô cùng.
“Gia Cát Khắc, vật đó là cái gì mang luôn ra đi, đừng có úp úp mở mở nữa”.
Nhìn thấy lão đầu không chịu vào vấn đề chính, một âm thanh mang theo vài phần
bực mình truyền đến.
Khắc lão ánh mắt khẽ liếc về gian phòng thiên cấp số 3, khóe miệng xuất hiện
một nụ cười khổ.
“Khách nhân đã không chờ được thì lão phu cũng liền mang vật đó lên sàn, không
làm mất hứng mọi người nữa”.
“Huyết Sác Các- Huyết Sát Lệnh. Chỉ dùng vật đổi vật, người nào có bảo vật đủ
để sánh ngang cùng Huyết Sát Lệnh, đủ để làm vị khách nhân kia động tâm liền
có tư cách nắm được Huyết Sát Lệnh này”.
“Thật là Huyết Sát Lệnh ?”
“Trời ại, dĩ nhiên là Huyết Sát Lệnh”.
“Sát Thiên Sát Địa Sát Quỷ Thần, Một Lệnh Nơi Tay Thần Tiên Cũng Tử ?, là
Huyết Sát Lệnh trong truyền thuyết”.
Toàn bộ phòng đấu giá như nổ tung, không ai tin được Huyết Sát Lệnh lại có thể
xuất hiện ở đây.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, mặt sau của Huyết Sát Lệnh không
ngờ tồn tại một đôi cánh mơ hồ như có như không, một đôi cánh hồ điệp thật
đẹp, cũng thật tà dị.
. . . . . . . . . . .
Thế gian trải qua trăm vạn năm, trải qua không biết bao nhiêu cái thời đại,
không biết bao nhiêu nhân vật xuất hiện trên vòm trời cũng không biết bao
nhiêu nhân vật như ngôi sao băng lướt qua rồi vụt tắt.
Một đời vô địch nhân vật xuất hiện liền đại biểu một đời vô địch nhân vật khác
ngã xuống, chỉ là có ai biết đằng sau lưng rất nhiều nhân vật kia đều có một
đôi cánh hư vô mờ mịt ?, đều có một cánh bướm màu đen luôn khe khẽ vỗ ?.
. . . . . . . . . . . . . .
Luân Hồi Như Gió, Gió Khởi Đạo Tiêu.
Luân Hồi bao gồm rất nhiều thứ.
Trong Luân Hồi có Nhân Quả, có Sinh Tử, có Âm Dương.
Trong Luân Hồi có nhân sinh, có ngũ hành, có đạo vận lại có phép tắc.
Trong Luân Hồi cũng bao gồm thời gian, bao gồm không gian thậm chí . . . bao
gồm cả Thiên Đạo.
Sinh lão bệnh tử, thế gian này liệu có trường sinh ?, có kẻ nào thắng được
thời gian
Vĩnh Dạ Ma Đế liền mang theo Địa Ngục Ám Thể, đi theo chí âm con đường nghịch
thiên cường hoành đánh vỡ vô số phép tắc, lấy chí âm hóa dương tạo nên một
đoạn truyền kỳ trong lịch sử dài đằng đẵng nhưng rốt cuộc vĩ Vĩnh Dạ Ma Đế này
vẫn ngã xuống, hắn không đấu lại được thời gian.
Băng Tâm Ngọc Cốt thần công tầng 12, một ngón tay băng phong thiên lý, một
thức thần thông phong ấn chư thiên, một thân thực lực đến thần linh còn sợ
hãi, mấy ai dám đứng trước mặt Băng Hà Nữ Đế ?. Một Đời Băng Hà – Không Thua
Với Người nhưng rốt cuộc nàng thua trong tay thời gian, nàng không thắng được
luân hồi.
Huyết Sát Ma Đế, một lệnh nơi tay thiên hạ đồ than, Sát Nhân Sát Địa Sát Quỷ
Thần – Một Lệnh Tay Ta Thần Linh Vẫn, trên đời có mấy ai dám lấy Thần Linh làm
con mồi ?, trên đời có mấy ai dám kiếm chỉ thương thiên, lấy sát khí bao phủ
thiên hạ ?, đại ma đầu cùng hung cực ác giết người không chớp mắt nhưng mấy ai
dám đối mặt với hắn ?, dám vì thiên hạ tru ma ? nhưng cuối cùng Huyết Sát Ma
Đế cũng không thắng nổi luân hồi, hắn rốt cuộc cũng vẫn phải ngã xuống chỉ để
lại Huyết Sát Lệnh danh dương thiên cổ.
. . . . . . . . .
Luân Hồi là hoãn mỹ vô khuyết cũng như thiên đạo vốn là chí cao vô thượng.
Không ai biết Luân Hồi bao gồm Thiên Đạo hay Thiên Đạo đứng trên Luân Hồi, chỉ
là thế gian này vạn vật ai có thể vượt qua chúng nó ?.
Nhân Tộc làm không được, Ma Tộc cũng làm không nổi.
Yêu Tộc bất lực, Tu La Tộc ?, Cổ Tộc ? toàn bộ đều không.
Thất giới bên trong chưa từng có ai thắng nổi Luân Hồi, chưa từng có ai tránh
thoát Thiên Đạo ngoại trừ . . . ngoại trừ một con phàm điệp.
Trong dòng chảy thời gian, trong dòng lịch sử không biết từ bao giờ đã không
thể xóa đi hình bóng đôi cánh bướm nhỏ bé đó, một con phàm điệp đứng trên chư
thiên.
. . . . . . . . . .