Sơn Dương! Lão Sư!


Người đăng: ♚๖ۣۜKabigon♌♔

Tạ Đồng nhìn trong bóng tối một đôi mắt sang to kia, ngồi ở trên sàn nhà không
biết làm sao.

Ánh mắt chỗ trong bóng tối phát ra tiếng người.

“Đập phá võ đường phải bồi thường nga…” một thanh âm già nua chậm rãi truyền
tới, đang nói chuyện lão nhân đã thấp sáng một ngọn đèn chúc ở bàn tay.

Tạ Đồng lúc này thấy rõ một lão đầu quần áo rách nát gầy lùn còng lưng chống
trượng, đỉnh đầu chỉ còn le que mấy cây tóc trắng, cái trán hai bên lỗ tai
ngược lại tươi tốt dài và nhiều tóc trắng điển hình địa trung hải, có một bộ
râu dê màu trắng, cặp mắt kiếng lớn chứa một đôi mắt ti hí mà mới vừa rồi nhìn
chắc là cái mắt kiếng này đi.

“ Làm ta sợ muốn chết, lão đầu nhi, ngươi đi đường nào vậy không chút âm thanh
có biết hay không sẽ hù chết người à!” Tạ Đồng đứng dậy vỗ cái mông nói.

“ Tiểu tử mới vừa rồi vẫn ở nơi này là ngươi không thấy… không lễ phép.
Ách..”lão đầu không đáng kính nói,còn đánh cái rắm.

“ Ta đi…thật là lớn mùi rượu, lão đầu nhi, ta xem ngươi giải rượu lại nói
tiếp.” Tạ Đồng che lỗ mũi khoát tay nói.

“ Này… ta không có uống nhiều… tiểu tử ngươi tới chỗ ta làm gì?” lão đầu lắc
lư ánh đèn hỏi.

“ Ta đến báo danh, học sinh mới năm nay.” Tạ Đồng trả lời.

“ Mới… học sinh mới? ngược lại mới mẻ, cái này cũng mấy năm… “ lão đầu lộ ra
vẻ tươi cười.

“ Nói nhảm, ngươi nhanh đi tìm địa phương tỉnh giải rượu đi, nói cho ta biết
người phụ trách nơi này là ai, ta đi tìm hắn là được.” Tạ Đồng không nhịn được
nói.

“ Nói cho ngươi biết, ta không có… không có say… ta chính là Rách Đường người
phụ trách.” Lão đầu sờ râu ria nói.

“ Phá Hư Đường…” Tạ Đồng đính chính.

“ Còn không chính là cá danh tiếng, ách… cho ta xem chút văn thư, ta tự xem
đi.” Lão đầu đang nói chuyện đã xuất thủ.

Ba ba ba! Mấy tiếng thanh thúy vang lên, lão đầu một cái chớp mắt liền vòng
qua phía sau lưng Tạ Đồng lại quay về địa phương ban đầu tiếp tục lảo đảo lắc
lư bất quá trên tay them mấy tờ văn kiện chính là thư thông báo.

“ Yêu a, không nhìn ra a… lão đầu tử lại có tài a.” Tạ Đồng ngạc nhiên nói,
căn bản không phát hiện lão đầu nhi động thủ thế nào.

Lão đầu cũng không quản hắn, đem chúc đèn thả một bên trên cây cột mượn ánh
đèn nhìn xem văn thư “ Long thành người, Tạ gia … ha ha, Tạ Nam Thiên, lão
bất tử cùng ngươi quan hệ thế nào, để cho ngươi báo ta đây cá hệ … mị… ha ha…”
lão đầu cười nói.

“ Ngươi biết ông nội ta? Tại sao ngươi cười có chút…” Tạ Đồng nghe lão đầu
cười có chút hoảng.

“ Âm hiểm sao?” lão đầu mắt kiếng sáng lên một cái.

“ Có chút…”

“ Tiểu tử, ngươi học sinh này, ta nhận lấy rồi… ách…” lão đầu đánh rượu cách
nói, hướng về Tạ Đồng gật đầu một cái.

“ Gì?” Tạ Đồng cả kinh nói.

“ Gì gì gì? Ta chính là Phá Hư Đường chính khóa lão sư… ngươi có thể gọi ta…”

“ Lão dê già !” lão đầu nhi đang muốn giới thiệu mình lúc này một tiếng phá
cửa đẩy mạnh, một phụ nữ tức giận tiếng hô truyền tới.

“ Người nào à? Ai là lão… già dê?” lão đầu nhi quay đầu lại hỏi lý.

“ Ngươi cái lão sắc quỷ! Ngươi hôm nay lại uống trộm rượu nữa? Ngươi thiếu
tiền rượu khi nào trả!” ngoài cửa xông tới một phụ nữ nắm lấy cổ áo lão đầu,
phụ nhân mập ngoại hạng, người đứng đó sàn nhà giống như lập tức bẻ ra lưỡng
đoạn.

“ Chớ bạo lực như vậy, ngươi xem, ta hôm nay bắt được học phí có thể trả ngươi
tiền rượu rồi… ách…” lão đầu nói.

“ Phi! Miệng đầy mùi rượu, liền ngươi, còn thu học sinh? Ngươi cái rách đường
thành lập mấy năm không có học sinh đi. Ai? Thật là có?” Mập phụ nhân nghiêng
đầu nhìn Tạ Đồng một bên ngây ngốc nhìn hai người, liền buông lão đầu ra, sửa
sang lại đầu tóc giọng chuyển ngọt đối với Tạ Đồng: “ Tiểu ca, ngươi làm sao
báo cái học hệ này, xem ngươi nhất biểu nhân tài, nếu là đi Hợp Khí Tông, còn
không có ngày bị mỹ nữ vây quanh, a a~~ ta là trong học viện lớn nhất sang
trọng nhất nhất thân phận chủ quán rượu ‘ Cẩm Ngọc Phường’, lão bản Miêu Miêu
nương, tiểu ca, hoan nghênh ủng hộ nga,a a.”

Nhìn mập phụ nhân khuôn mặt cười mị, Tạ Đồng cũng giả lả mỉm cười nói: “
Miêu… Miêu nương, ngày khỏe, ta tên là Tạ Đồng, nhất định sẽ đi, nhất định sẽ
đi a. a.”

“ Chờ ngươi nga, gặp lại sau nga.” Miêu Miêu nương chuyển một cái mặt hung tợn
nhìn chằm chằm lão đầu nhi nói: “ ngày mai nga! Nếu không…” nói xong làm động
tác hai quả đấm đụng vào nhau, phá cửa đi.

Nhìn Miêu Miêu nương rời đi, lão đầu nhi thở phào nhẹ nhỏm, cũng tỉnh rượu
hơn phân nữa.

“ Tiểu tử, Tạ Đồng đúng không, tối hôm nay, ngày mai ta cho ngươi làm thủ tục
nhập học. Ngươi xem, chúng ta thầy trò lần đầu tiên gặp mặt có phải hay không
nên…” lão đầu long mày nhảy nhảy “ ý tứ ý tứ … ừ à?” sờ sờ râu ria.

Lão già dê… Tạ Đồng há mồm, suy nghĩ có nên hay không lặp tức rời nơi này.

“ Ngươi có phải hay không từ nhỏ liền bị huấn luyện, mặc dù thân thể tư chất
bị đoán luyện rất tốt, nhưng là… bây giờ mười lăm tuổi, còn một mực luyện
không ra đấu khí a?” lão già đê hề hề hỏi.

“ Làm sao ngươi biết?” Tạ Đồng nghe lão đầu một lời vạch trần tình trạng của
mình, không khỏi hỏi.

“ Không có tài, làm gì được làm lão sư a, mới vừa rồi đã dò xét qua thân thể
ngươi.” Lão đầu đắc ý sờ râu ria nói.

“ Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?” Tạ Đồng lo lắng hỏi.

“ Đương nhiên là có, kinh mạch của ngươi tắc nghẽn, tầm thường luyện pháp
không ra đấu khí, Tạ Thiên Nam lão đầu biết ta có biện pháp, cho ta ra vấn đề
khó khan đây.”

“ Lão sư, ngươi dạy ta đi.” Tạ Đồng vội la lên.

“ Việc này không nên chậm trễ! Chúng ta cái này… đi uống hai chén, ngày mai
nhất định dạy ngươi.” Lão đầu cười nói “thuận tiện, ngươi đem học phí nộp đi…”

“ Cái này, không phải là trúng tuyển Thiên đấu học viện luật miễn học phí
sao…” Tạ Đồng nhỏ giọng nói.

“ Ta không có lừa ngươi, huấn luyện của ta phương thức rất phí tiền…” Lão đầu
nghiêm trang nói.

“ Được rồi….” Tạ Đồng sỉ sỉ sách sách móc túi tiền, đưa tay lấy tiền.

“ Đưa đây đi..” lão dê già đọa lấy túi tiền lục lọi một lúc cả giận nói: “ Tạ
Nam Thiên là nhất phương hào kiệt, thế nào xuất thủ hẹp hòi như vậy, mới 1000
long đấu tiền, ngươi không phải là cháu trai ruột sao?”

Tạ Đồng không vui nói: “ Có nhiêu đó thôi, đây là một năm sinh hoạt phí đấy,
chừa lại một chút à…”

Lão đầu bắt túi tiền cho vào ngực, sờ râu chánh ngôn nói: “ Miễn cưỡng đủ rồi,
còn lại ta tạm bảo quản”

“ Uy, ngươi không muốn cũng cầm đi à, ta sống thế nào đây.” Tạ Đồng vội la
lên.
Lão đầu không để ý đến hắn bắt đầu chuyển đề tai nói: “ mới vừa rồi bị bà mật
kia quấy rầy còn không tự giới thiệu mình, ta là Phá Hư Đường tông chủ kiêm
giáo viên kiêm cuộc sống lão sư kiêm..”

“ Nói thẳng chỉ một mình ngươi không phải sao..” Tạ Đồng xấu hổ.

“ Bây giờ là hai người, hắc hắc.” lão đầu vỗ nhẹ Tạ Đồng bả vai, cười âm hiểm
như cũ “ Ta tên là Dương Kính Sơn, ngươi có thể gọi ta Dương lão sư, trực tiếp
xưng ta Dương lão cũng được, khụ…”

Dương Kính Sơn… Còn không phải lão Sơn Dương già dê… Tạ Đồng thầm nghĩ.
“Không được kêu ta là Sơn Dương!” lão đầu chợt quay đầu lạnh lùnh nói.

Ta đi.. nghĩ trong lòng cũng nghe được.Tạ Đồng vội vàng nói tiếp:” Dương lão
sư, Dương lão… ngươi xem có thể hay không cho ta chừa chút sinh hoạt phí…”
Đi uống rượu … đi…” Lão Sơn Dương một tay ôm Tạ Đồng, tiền gì đó không bàn
tới đẩy cửa đi.

Sắc trời đã không còn sớm, cũng may mới vừa rồi ở trong phòng đã quen ánh sáng
lắc lư đãng đãng bị lão Sơn Dương lôi qua học đường lớn, đi tới trường học khu
bên trên chỗ kiến trúc bên ngoài ngẫng đầu nhìn lên chính là lúc trước mập nữ
nhân Miêu Miêu nương nói ‘ Cẩm Ngọc Phường’.

Cái Cẩm Ngọc Phường xây dựng vô cùng cấp bậc, kích thước có thể so với Hợp Khí
Tông tông môn không nhỏ, cao lớn của chính hai cây bạch ngọc cột trên nóc treo
bảng hiệu vàng, ngoài cửa lớn càng là đồng loạt mặc trang phục truyền thống
Long đấu đế quốc—kỳ bào cô gái trẻ, hai bên lộ ra một đọa bạch chân đều tươi
cười đón khách.

Tạ Đồng đi ở phía sau lão Sơn Dương, đẫu có chết cũng không đứng cùng hàng.
Bởi vì, hắn thấy được những nghênh tân tiểu thư từng cái nhìn lão Sơn Dương
ánh mắt tràn đầy oán độc, hận không xé xác lão đầu này.

Lão Sơn Dương chống trượng không một tia lo lắng đi thẳng đến cửa lớn.

“ Sắc lão đầu, lão bản nương nói, sau này không cho ngươi vào tửu điếm chúng
ta, ngươi phải trả hết nợ” một nghênh tân tiểu thư chặn lão Sơn Dương.

“ ai nha, mỹ nữ, đừng hẹp hòi vậy… nhìn, hôm nay không phải mang tiền tới.”
lão Sơn Dương vừa móc ra Tạ Đồng túi tiền quơ quơ.

“ Hừ, ai biết từ nơi nào lừa gạt tới… ai nha! Chết Sơn Dương… ngươi làm gì!”
nghênh tân tiểu thư che cái mông kêu to, đỏ mặt chỉ lão Sơ Dương trực giơ
chân.

“ Hắc hắc hắc… cô nàng cái mông nhỏ nhỏ điểm, nên rèn luyện nhiều à…” lão Sơn
Dương nụ cười rạo rực, như một làn khói chạy vào đại sảnh.

Tạ Đồn ở phía sau nhìn toát mồ hôi, mới vừa rồi lão Sơn Dương rõ rang là đem
tay đưa vào kỳ bào bên trong sờ soạng một cái…

Tiểu thư bị lão đầu tập kích nhìn lão chạy xa, cũng không có đuổi, phi một
cái, đỏ mặt xoay người lại “ Các người đi cùng nhau sao?”

“ Không phải! tuyệt đối không phải! lão thất phu kia, người người phải giết!”
Tạ Đồng vỗ ngực nói.

“ Đúng đấy, bắt được nên đánh chết! đúng rồi, tiểu suất ca, trước kia chưa
từng thấy qua, học siinh mới năm nay à, học sinh mới ưu đãi tám phần tram nha,
tỷ tỷ dẫn ngươi vào.” Nghênh tân tiểu thư khôn mặt tươi cười nói.

“ Không cần, không cần, ta có bằng hữu bên trong chờ, ta tự đi là được, cảm ơn
mỹ nữ…” Tạ Đồng khoát tay, cũng vào đại sảnh.

Đèn đuốc sáng choang đại sảnh chỉnh tền hơn năm mươi cái bàn tròn ngồi đầy
người, dù vậy cũng không cảm giác chật chội. thực khách ra ra vào vào, phục vụ
viên bận rộn, có thể thấy ‘ Cẩm Ngọc Phường’ làm ăn phát hỏa.

“Tiểu tử, nơi này…” khoảng cách Tạ Đồng không xa, Sơn Dương lão đầu ngồi trên
bàn vẫy tay kêu lên.

Tạ Đồng nhìn chung quanh không ai chú ý cúi đầu không lên tiếng ngồi đối diễn
lão Sơn Dương lấy tay kép hờ mặt, cùng lão Sơn Dương ăn cơm, thật mất mặt a…
lui tới phục vụ viên mỗi người đều đối với lão Sơn Dương lạnh lùng dáng vẻ,
căn bản không ai để ý hắn.

“ Tới tới tới…” lão sơn dươn cứng rắn kéo một phục vụ viên kêu điểm món ăn ,
rượu, bất quá phục vụ viên lấy chết ép cũng phải tính tiền trước.

200 long đấu tiền à, Tạ Đồn trơ mắt nhìn lão Sơn Dương lấy tiền của mình bỏ
tiền ra trả lại còn 50 tiểu phí…

Lão Sơn Dương vừa ăn uống vừa khoác lác. Tạ Đồng vốn trên đường đây tìm một
ngày phòng học đã đói bụng cũng như lang như hổ ăn căn bản không nghe lão Sơn
Dương khoác lác.

“ Tiểu tử, một tuần lễ để cho ngươi luyện ra đấu khí! Có tin hay không!” lão
Sơn Dương mùi rượu ngất trời nói.

“ Thật?!” Tạ Đồng ngậm một cái đùi gà ngẩng đầu hỏi, đây mới là cái hắn quan
tâm.

“ Nếu không thành ta đem tiền trả lại cho ngươi!” Lão Sơn Dương đoạt lấy Tạ
Đồng trong miệng đùi gà gặm nói.


Tu La Chiến Hoàng - Chương #2