Đệ Tử - Về Nhà (1).


Ba ngày sau.

Sau khi kỳ thi kết thúc, đội của Quân Vũ quả nhiên là được mãn điểm, nhẹ nhàng
lấy được đệ nhất danh và tất nhiên, món mà hắn cần - Bạch Ngân châu cũng đã
tới tay, vì vậy hiện tại, hắn đang đi tìm tung tích của hai món còn lại. Đối
với Tinh Vẫn thiết, hắn có thể đi giao dịch, bởi vì tuy hiếm, nhưng vẫn còn có
thể tìm được, chứ còn Hoàng Kim thạch thì đành phải dò hỏi vì nó cực kỳ hiếm,
đến mức mà chỉ một mẩu nhỏ cũng có thể đưa đến chiến tranh. Nhưng may mắn
rằng, Lam Ngạn có sẵn một viên, vì vậy hắn cũng nhẹ nhàng hơn trong việc tìm
kiếm.

- Xém chút là quên mất, hôm nay phải đi gặp Tiếu.

Quân Vũ vừa nói vừa đi, hắn biết rằng ngày hôm nay hắn phải đi gặp đại đệ tử
Đông Tiếu như đã hẹn, vì vậy lấy tốc độ bình thường, hắn đi đến Vũ Văn rừng
rậm, chờ đợi y xuất hiện.

Vũ Văn rừng rậm, ban đêm.

- Lại đến trễ.

Thừa biết rằng đại đệ tử nhà mình là chuyên gia đến trễ, nhưng không hiểu sao
dù Quân Vũ đã nhắc bao nhiêu lần, Đông Tiếu vẫn cứ mèo lại hoàn mèo. Nhưng có
vẻ rằng cứ mỗi lần mà hắn nói câu lại đến trễ, vậy thì chắc chắn một điều,
Đông Tiếu sẽ xuất hiện và lần này cũng vậy, bởi vì đôi song đồng, cùng với màu
da đặc trưng đã xuất hiện trước mặt hắn:

- Sư phụ, con đến rồi này.

- Tiếu, tính luôn kiếp trước thì đây là lần thứ mấy con đi trễ rồi?

Quân Vũ ngồi trên cây nhàn nhạt hỏi, lúc này Đông Tiếu le lưỡi và nói:

- Thưa sư phụ, đây là lần thứ n+1 ạ. Nhưng mà hôm nay con có lý do đặc biệt.

- Lý do?

Có lẽ số lần đi trễ của Đông Tiếu, Quân Vũ không nhớ, nhưng số lần y biện minh
vì đi trễ, hắn nhớ rõ ràng là chưa có, vì vậy hắn cũng để cho y nói. Lúc này,
sau lưng y xuất hiện hai người, một ngân mâu, một xích mâu, thế là hắn liền
nhận ra họ là ai:

- Đằng Vân và Mộ Băng, thì ra là hai con.

Đúng vậy, hai người này chính là Đằng Vân và Mộ Băng, cùng với Đông Tiếu,
chính là đệ tử của Quân Vũ lúc trước. Nhìn thấy ba đệ tử đứng trước mặt mình,
Quân Vũ khẽ nhếch môi, tạo thành một đường cong:

- Xem ra mấy đứa còn chưa có quên ta.

- Làm sao bọn con quên sư phụ được?

Mộ Băng thản nhiên nói, ký ức kiếp trước của y vẫn còn nguyên đây, làm sao mà
y có thể quên được người đã giúp y khi y khó khăn nhất, giống như là phục sinh
cho y vậy. Lúc này, Đằng Vân và Đông Tiếu cũng gật đầu, sau đó thì nói:

- Đúng vậy, sư phụ.

Quân Vũ lúc này không trả lời mà chỉ mỉm cười, một nụ cười thật sự, chứ không
phải là cái nhếch mép khi đối đầu với kẻ thù, khiến cho bọn chúng sợ hãi. Lúc
này, Đông Tiếu nhìn thấy thì biết rằng hắn đang rất vui, vì vậy ba người đều
im lặng, không nói tiếng nào cả. Một lúc sau, hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không
khí:

- Tiếu, con có định đến học viện học không?

- Có chứ, sư phụ.

Đông Tiếu gật đầu nói, lúc này Quân Vũ đưa cho y một cái lam sắc giới chỉ và
nói:

- Đeo nó vào.

- Dạ.

Không hề do dự, Đông Tiếu đeo ngay chiếc nhẫn vào trong tay, ngay lập tức màu
da đã giống như người thường, còn mắt thì đã đổi sang màu nâu đặc trưng của
thổ hệ. Lúc này, Mộ Băng nhìn sang và nói, giọng có chút kinh ngạc:

- Sư phụ, đây là... che giấu giới chỉ?

- Ừ. Ta vừa mới làm.

Quân Vũ gật đầu, ngày hôm qua, hắn đã không tu luyện mà đi mua một cái không
gian giới chỉ, sau đó thì bắt đầu viết phù văn lên trên. Là một phù tôn, kèm
thêm truyền thừa của Thiên Diễn, trong đầu hắn có vô số tri thức về phù, vì
vậy nên hắn rất dễ dàng dùng ẩn phù để viết lên giới chỉ, giúp cho Đông Tiếu
che giấu được thân phận dị tộc. Lúc này, Đằng Vân lên tiếng:

- Sư phụ, sau khi nghỉ hè thì sư phụ định làm gì?

- Ta định hoàn thành Nguyên Tử Tâm Pháp và đi tìm Tinh Vẫn thiết.

Quân Vũ nói, hiện tại sau khi qua tầng ba, hắn đã nhanh chóng nắm bắt được các
nguyên tố còn lại, chỉ còn thiếu cơ hội thực hành thôi, vì vậy trong vòng hai
tháng hoàn thành tâm pháp, cũng không phải là chuyện không tưởng. Về phần Tinh
Vẫn thiết, hắn sẽ đi đến khu bán đấu giá để hỏi thăm xem. Lúc này, Mộ Băng lên
tiếng, giọng nói nghiêm túc:

- Thế bọn con đi chung với sư phụ được không?

Quân Vũ mỉm cười, hắn vốn đang định rủ ba vị đệ tử này đi chung để còn huấn
luyện cho bọn chúng, nhưng nếu đã tình nguyện, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Lúc này, hắn nhảy xuống và nói:

- Được, vậy thì chúng ta về nhà.

- Đã rõ!

Vừa nghe đến về nhà, cả ba người đều phấn khởi hẳn lên. Nhà ở đây không phải
là nhà của Quân Vũ, mà là nơi mà họ đã cùng sống với nhau trong một khoảng
thời gian dài và rất dài vào lúc trước, là nơi lưu giữ mọi kỷ niệm của họ -
Nguyệt Lạc sơn lâm.

Để đến được Nguyệt Lạc sơn lâm, họ phải đi qua Nguyệt trấn, một nơi vô cùng kỳ
lạ mà ít ai dám đặt chân vào, bởi vì người vào đây, khi đi ra, không chết cũng
trọng thương. Qua được Nguyệt trấn, vậy thì kế tiếp còn phải đối đầu với một
đống cạm bẫy trước khi vào sơn lâm. Đến được sơn lâm thì mừng? Đừng mừng vội,
bởi vì bẫy ở trong sơn lâm còn nhiều hơn thế cơ, kèm thêm các linh thú và linh
khí, khiến cho kẻ đến được trung tâm sơn lâm, ít đến mức đếm trên đầu ngón tay
là đủ.

Tuy rằng nguy hiểm như thế, nhưng mà đối với bốn người họ, vượt qua nơi này
không có khó đến mức độ đó, bởi vì họ biết rõ những gì đang xảy ra ở đây. Thứ
nhất, Nguyệt trấn là nơi mà tà khí tụ hội tại đây, rút dần sinh lực của những
người ở đây, kèm thêm nơi đây là nơi sinh sống của lũ tà linh sư, bởi vì đây
là địa phương tu luyện thích hợp của chúng, thế nên người dám bén mảng tới
đây, ít đến thảm thương.

Thứ hai, sau khi đã qua được Nguyệt trấn, kế tiếp sẽ là một đoạn đường đi
thẳng tới Nguyệt Lạc sơn lâm, vô cùng trống trải, êm đềm và ngắn, nhưng trăm
nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một hành (hành động), phải đi
mới biết đường đi ngắn mà sao dài thế, toàn là cạm bẫy mà cái nào cũng chết
người không thì đi thế nào đây.

Thứ ba, khi đã đến được bìa sơn lâm, đừng vội mừng, bởi vì nơi này còn nguy
hiểm hơn hai nơi trước. Các thể loại cạm bẫy, linh sư, linh thú, linh khí gì
gì đó có hết, nên đã bước vào đây là phải tuyệt đối cảnh giác nến như còn chưa
muốn chết. Chỉ khi nào đến được trung tâm khu rừng, lúc đó hẵng mừng rỡ vì đã
thoát chết.

Hiện tại thì nhóm Quân Vũ đang ở Đế Vân thành, nếu muốn đi đến đó thì thời
gian sẽ dài hơn, bởi vì Nguyệt trấn cách nơi này xa hơn thôn Ban Mai rất
nhiều. Tuy nhiên, nếu xuất phát từ đây thì đi đường sẽ an toàn hơn, bởi vì
không có ai dám cả gan làm loạn ở nơi đây cả, với lại, sau hôm nay là hắn sẽ
nghỉ hè hai tháng, vì vậy hắn cũng không quá lo lắng gì cả. Lúc này, hắn quay
lại dặn dò ba tên tiểu tử khi đang chơi trò rượt bắt, sau đó thì quay về ký
túc xá, dọn dẹp và nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

- Chính thức nghỉ hè!

Đó là câu nói mà tất cả học viên của học viện đều hét lên, bởi vì sau một năm
học tập đấu tranh, cuối cùng thì họ cũng được nghỉ ngơi. Tất nhiên rằng Quân
Vũ và Đằng Vân không tham gia vào chuyện này, bởi vì từ sáng sớm, hai người đã
cùng với Đông Tiếu và Mộ Băng, bắt đầu chuyến đi đến Nguyệt Lạc sơn lâm và tất
nhiên là đi bộ, bởi vì Quân Vũ đã đưa ra kế hoạch huấn luyện cho họ.

- Sư phụ, chừng nào thì chúng ta đến Nguyệt trấn?

- Tam đệ, đệ hỏi câu này mấy lần rồi?

Mộ Băng nhìn Đằng Vân đang than ngắn thở dài thì lên tiếng, thật sự là y đã
không thể nào chịu nổi được nữa rồi. Lúc này, Đằng Vân quay sang nói, giọng có
chút bất mãn:

- Vấn đề là đệ đói quá đi.

- Chậc, ăn một chút lương khô cũng không chết đâu, chịu đựng đi.

Mộ Băng nói, Đằng Vân trong mắt y, chân chính là một con hồ ly đang tìm cách
vòi Quân Vũ nấu ăn cho bằng được. Mà cũng phải thôi, tài nấu ăn của sư phụ, y
quả là không thể nào chê được, ngon tới nỗi ăn một lần là nhớ mãi luôn. Lúc
này, Đông Tiếu lên tiếng, đồng ý với Đằng Vân, bởi vì năm ngày nuốt lương khô,
hắn thật sự không chịu nổi nữa rồi:

- Nhị đệ, tam đệ nói đúng đấy.

- Còn mười dặm nữa là tới Nguyệt trấn.

Ngay lúc mà một vụ cãi nhau sắp xảy ra và sẽ dẫn đến đánh nhau khốc liệt, Quân
Vũ đã kịp thời ngăn chặn mọi thứ lại bằng một câu nói. Mệnh lệnh của sư phụ là
tối cao, thế nên ba người không còn cách nào khác ngoài việc đến Nguyệt trấn
thật nhanh để còn được thưởng thức đồ ăn do hắn làm nữa.

Nguyệt trấn.

- Cuối cùng cũng tới nơi.

Đằng Vân và Đông Tiếu đồng thanh, sau khi đến đây, thuê được cái phòng trọ thì
cả hai đã nằm vật ra giường, tỏ vẻ mệt mỏi hết chỗ chê. Về phần Quân Vũ và Mộ
Băng, hai người đã mượn nhà bếp phòng trọ để nấu ăn rồi.

- Đại ca, tam đệ, đồ ăn đến rồi.

Mộ Băng lời vừa dứt, hai người đã nhanh chóng chạy xuống dưới và ngồi vào bàn
một cách trật tự, chỉ chờ Quân Vũ ngồi xuống là ăn liền. Nhìn thấy cảnh này,
hắn liền vơ lấy đôi đũa, gắp những món cần gắp vào, sau đó mới ngồi xuống và
nói:

- Mời mấy đứa.

- Mời sư phụ!

Gió cuốn mây tan, chỉ trong vòng một khắc, toàn bộ đồ ăn đều biến mất hết thảy
và chui vào bụng của bốn người rồi. Sau khi ăn xong, cả bốn lên trên phòng
nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai đi tiếp và họ không hề biết rằng, bản thân đã
bị theo dõi bởi một tiểu tử miệng còn hôi sữa, với một mục đích duy nhất./.


Tự Do Đạo - Chương #9