Thanh Phong Điện, Truyền Tống


Người đăng: dieu97tn@

Vào một buổi sáng tinh mơ.
Đứng trong đại sảnh của một tòa cung điện mang khí chất cổ xưa, vẻ mặt Ngọc
Huy mang theo vui mừng lẫn lo lắng hai loại cảm xúc trái ngược, nhưng cũng
không ai thấy bởi trên mặt hắn đang đeo một chiếc mặt nạ quỷ.
Ngọc Huy trong nội tâm cảm thấy có chút tội lỗi do hắn đã nói dối mẹ mình để
đi tới đây, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Nơi đây chính là Thanh Phong Điện, là Phân điện của Cung Phụng Điện Việt Quốc
tọa hạ ở thành phố Thanh phong, đồng thời cũng là nơi sở hữu truyền tống trận
có thể di chuyển ra man hoang cũng như các thành phố khác. Tại đây cũng nhận
giao dịch các loại thiên tài địa bảo.
Cung Phụng Điện là tổ chức của những tu sĩ nhận cung phụng của chính phủ, làm
việc cho chính phủ. Không ít quốc gia sở hữu một bộ phận, tổ chức tương tự như
vậy chứ không riêng gì Việt Quốc. Muốn trở thành một thành viên chính thức của
Cung Phụng Điện của Việt Quốc phải có tu vi ít nhất là trung giai linh đồ mới
được. Lương bổng, cung phụng ở đây so với các tông môn tầm trung ở Việt Quốc
thì cao hơn không ít, nhưng cũng không được nhàn nhã như họ.
Thấy hắn đi vào thì một mỹ phụ mặc một bộ váy theo phong cách cổ điển tiến
tới, ân cần hỏi:
“Vị quan khách này muốn sử dụng truyền tống trận hay tới để giao dịch?”
Ngọc Huy thấy mỹ phụ này không chút pháp lực dao động, xem ra chỉ là người
thường mà thôi.
Nghe vậy hắn nói:
“Ta muốn sử dụng truyền tống trận ra Man Hoang.”
Vị mỹ phụ có chút kinh ngạc lại nói tiếp:
“Ngài đi một mình?”
Man Hoang chi địa thập phần hung hiểm với tu vi của hắn sao dám xông loạn.
Trầm ngâm một lúc hắn đáp:
“Đương nhiên là không, nếu có thể kết tổ đội với người khác thì quá tốt.”
Mỹ phụ kia cười cười hiểu ý sau đó dẫn hắn tới một quảng trường, bên trong có
vài trăm người đang tụm năm tụm ba.
Ngọc Huy kinh ngạc, dù sao đây là lần đầu hắn thấy có nhiều tu chân giả ở một
chỗ đến như vậy.
“Là nơi này, quý khách còn có gì chỉ bảo”
Mỹ Phụ lễ phép nói.
“Không có gì, cảm ơn cô”
Ngọc Huy vuốt cằm đáp.
Một nhóm tu tiên giả có 4 người gần đó vừa thấy hắn liền đi tới.
“Vị đạo hữu này có muốn gia nhập cùng bọn ta không?”
Một người đàn ông trung niên cao to nói. Lúc này Ngọc Huy bắt đầu đánh giá bọn
họ.
3 tên sơ giai linh đồ gồm một kẻ đeo mặt nạ như hắn, một đôi song sinh nam,
ngoài ra còn có một trung giai linh đồ là người đàn ông kia. Đây xem ra cũng
chỉ là một tổ đội tầm trung mà thôi.
“Vậy thì còn gì bằng, mong đạo hữu chỉ giáo thêm.”
“Ha Ha, chỉ giáo thì không dám. ta tên Hùng, hai vị đạo hữu sinh đôi này tên
Kim, Hà, còn vị này là Dương.”
Gã giới thiệu hết một lượt cho hắn.
“Ta tên Ngọc Huy, chào mọi người.”
Thấy vậy Ngọc Huy cũng không chậm chễ mà chào hỏi từng người.
Sau một hồi nói chuyện phiếm.
“Ta là lần đầu tiến vào Man Hoang, nếu có gì sai sót mong các vị bỏ qua.”
Ngọc Huy từ tốn nói.
Ngu thì cứ nhận là ngu, nếu còn giả cao nhân, tới khi người khác nhận ra thì
còn nhục hơn. Hắn thầm nghĩ.
Một trong hai tên sinh đôi là Kim nghe vậy thì nhíu mày, ngón tay búng ra một
vệt sáng màu vàng kim nhằm vào ngực Ngọc Huy.
Ngọc Huy có chút kinh nghi nhưng cũng không chậm trễ thi triển Phong Bộ dễ
dàng né tránh.
Giờ lại đến Hà, một đạo phong nhận từ hướng hắn bắn ra.
Quy Tráo Thuật của Ngọc Huy lập tức kích hoạt. Đạo phong nhận kia va chạm với
nó thì nhanh chóng tan biến.
“Hai vị đạo hữu là có ý gì.”
Ngọc Huy trầm mặt xuống.
Đôi song sinh kia thấy hắn dễ dàng hóa giải đòn tấn công của bản thân từ
khoảng cách gần một cách dễ dàng như thế thì có chút kính nể nói:
“Xin lỗi. hai ta chỉ muốn thử đạo hữu một chút thôi, nhóm chúng ta cũng không
muốn có thêm một cái của nợ!”
“Với thực lực của đạo hữu, ra nhập chúng ta tự nhiên không có vấn đề.”
Trung niên nhân tên Hùng tiếp lời.
“Vậy thì chuyện này cứ như vậy thôi đi.”
Ngọc Huy nhàn nhạt nói. Hắn có chút bất mãn nhưng cũng biết họ không sai hơn
nữa vừa rồi ra tay bọn họ cũng không có dùng toàn lực.
“Nếu không có gì thì chúng ta cũng nên khởi hành thôi.”
Hùng nhìn đồng hồ và nói.
Vậy là bọn họ đi theo người tiếp dẫn đến một căn phòng khác.
Căn phòng không bằng quảng trường kia nhưng cũng cực kỳ rộng lớn, ở chính giữa
có một tòa truyền tống trận quy mô lớn, bên trên nó có một bia đá có khảm mấy
viên linh thạch.
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Một lão già áo đỏ đi tới hỏi, giọng hắn có chút kiêu căng. Tu vi của lão không
ngờ lại là trung giai linh đồ.
“Chúng ta muốn tới Man Hoang.”
“50 hạ phẩm linh thạch một người.”
Lão già nhàn nhạt đáp.
Bọn hắn có tất cả 5 người, như vậy là 250 hạ phẩm linh thạch.
Cầm linh thạch của mọi người, Hùng lại đưa tới cho lão già.
Sau khi trả phí truyền tống, bọn hắn bắt đầu xếp hàng đợi.
Qua 15 phút đồng hồ, cuối cùng cũng tới lượt bọn hắn. Ngọc Huy cùng một đám
vài chục người liền tiến vào trung tâm truyền tống trận.
“Bắt đầu truyền tống!”
Lão giả la lớn.
Ngay sau đó, truyền tống trận phát ra ánh sáng nhiếp người, chỉ trong vài hô
hấp đã không còn ai trong đó.
Ngọc Huy cảm thấy trước mắt tối xầm, cơ thể bỗng nhiên như mất đi trọng lượng,
một cơn đau nhức truyền tới.
Ngọc huy mở mắt thì thấy bản thân vẫn đứng trong truyền tống trận nhưng cảnh
vật đã thay đổi, bọn họ đã ở trong một căn phòng khác.
Cơ thể hắn có chút đau nhức, đầu óc thì quay cuồng, thực không nghĩ truyền
tống lại khó chịu đến vậy.
“Mau đi ra nhanh lên.”
Một trung niên nhân cao gầy nói.
Ngọc Huy ngơ ngác một hồi thì cũng theo mọi người rời khỏi truyền tống trận,
đi tới phía đồng bạn.
“Ha Ha truyền tống lần đầu, mùi vị thế nào”
Hùng nhìn hắn cười nói.
“Để cho mọi người chê cười rồi.”
Ngọc Huy cười khổ đáp.
“Thứ này đúng là thần kỳ, không biết tác giả của nó là ai.”
Ngọc Huy hiếu kỳ hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói không phải nhân tộc chúng ta phát minh
ra nó mà là một chủng tộc khác truyền lại cho chúng ta phương pháp chế tạo.”
Kim nghe vậy liền đáp.
“Như này cũng chưa là gì, ta nghe nói còn có truyền tống trận có thể truyền
tống sang các tinh cầu khác.”
Hùng cười nói.
Ngọc Huy gật gật, thầm kêu thần kỳ.
“Man Hoang! Ta cuối cùng cũng tới.”
Ngọc Huy trong tâm phấn chấn.


Tu Chân Giới Tại Đô Thị - Chương #9