Trảm Hổ Yêu


Người đăng: dieu97tn@

Đoàn 5 người Ngọc Huy bây giờ đã rời khỏi căn cứ và tiến vào 30km trong Man
Hoang.
Man Hoang là vùng đất của yêu thú, ai cũng biết điều đó. Nhưng có mấy ai biết,
yêu thú cũng phân cấp như tu chân giả.
Yêu thú phân làm 3 đại cảnh giới: Hạ yêu: sơ giai yêu binh, trung giai yêu
binh, cao giai yêu binh; trung yêu: yêu tướng, yêu vương, yêu đế; thượng yêu:
yêu tiên. Đối ứng với hạ, trung, thượng cảnh giới của người tu chân. tu vi sơ
giai linh đồ của Ngọc Huy chính là ngang ngửa với sơ giai yêu binh.
Những kiến thức căn bản trong tu chân giới, lúc ở mộng cảnh thì Hoàng đã nói
cho Ngọc Huy gần hết nên hắn cũng không hẳn là kẻ không biết gì như trước nữa.
Qua làm quen sơ bộ, Ngọc Huy cũng biết được xuất thân của các thành viên trong
đoàn. Hai anh em sinh đôi kia là học viên của Lăng Tiêu Học Viện trực thuộc
Lăng Tiêu Tông; người đeo mặt nạ tên Dương giống hắn, cũng chỉ là một tán tu;
còn trung niên nhân chính là đệ tử của Kim Linh Tông.
Tông môn, học viện ở Việt Quốc mọc lên san sát, nhưng chúng cũng được phân cấp
rõ ràng. Có 5 cao giai linh đồ thì là tam lưu tông môn, một linh sư thì là nhị
lưu tông môn, một linh vương thì là nhất lưu tông môn. nếu không đủ thực lực
tam lưu tông môn thì gọi là bất nhập lưu, bất quá nếu không có ít nhất một cao
giai linh đồ thì không thể công nhận là một tông.
Còn Học Viện thì chỉ là tổ chức chuyên đào tạo nhân tài trực thuộc tông môn mà
thôi, muốn mở học viện thì phải là nhị lưu tông môn mới được.
Hiện tại Việt Quốc đang có 6 cái nhất lưu tông môn còn được gọi là lục đại
thánh địa, còn nhị lưu tông môn thì có tới vài chục, tam lưu cùng bất nhập lưu
thì nhiều không kể siết.
Đương nhiên bên cạnh đó còn có vô số nhưng người hoặc yêu thích tự do hoặc tư
chất kém cỏi thì trở thành tán tu.
Với lục đại thánh địa cùng vài chục môn phái nhị lưu, trình độ tu chân ở Việt
Quôc cũng được đánh giá rất cao, so với thế giới cũng phải đứng trong mười
hạng đầu.
“Nhìn kìa!”
Dương trên đường đi không nói tới một câu, bây giờ bỗng lên tiếng, ngón tay
chỉ vào một hướng.
Mọi người nhìn theo thì thấy đó là một con hổ yêu màu trắng, so với hổ thường
thì to hơn gấp rưỡi, yêu khí tỏa ra nồng nặc.
“Bạch Thạch Hổ, trong sơ giai yêu binh cũng là tồn tại hàng đầu, đạo hữu chắc
là lần đầu đối mặt yêu thú, có muốn thử một chút không.”
Hùng nhìn hướng Ngọc Huy cười nói.
“Ha ha, cung kính không bằng tuân mệnh, ta cũng muốn thử xem sao.”
Nói đoạn Ngọc Huy nhẹ nhàng tìm cách tiếp cận hổ yêu, còn 4 người thì ở nguyên
chỗ như đang đứng xem trò vui.
“Grừ...”
Bạch Thạch Hổ như phát hiện gì đó, quay phắt ra sau lưng thì thấy hắn đứng đó.
Lòng bàn tay của Ngọc Huy lóe lên điện quang màu tím, một đạo lôi hồ hướng yêu
hổ đánh tới.
Bạch Thạch Hổ không chậm trễ, một đạo phong trảo rít gào mà ra, va chạm với
lôi hồ. Bất quá uy lực của phong trảo không bằng nên cũng chỉ thoáng ngăn cản
đôi chút rồi nhanh chóng bị đánh tan, lôi hồ vẫn bay thẳng về phía trước.
Nhưng Hổ yêu vẫn nhân lúc Lôi Hồ bị cản lại mà dễ dàng né tránh pháp thuật
này.
Ngay khi nó vừa né được thì một đạo hắc ảnh lao tới đánh thẳng xuống đầu nó.
“Ngao…”
Bạch Thạch Hổ đau đớn gầm lên một tiếng, đầu nó bắn ra những tia máu. Bất quá,
dù có máu thì đó chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi nhưng cũng đủ khiến hổ yêu
phát điên.
“Bạch Thạch Hổ này không chỉ thân thể cứng rắn mà tốc độ cũng cực nhanh, không
hổ là vương giả trong đám sơ giai yêu binh.”
Ngọc Huy thầm nghĩ. Sau đó lại cười lạnh lẩm bẩm:
“Cũng chỉ có như vậy mới xứng làm đá mài dao cho ta.”
Bạch Thạch Hổ lúc này sau khi rít gào một hồi, liền biến thành một cơn cuồng
phong truy thẳng hướng Ngọc Huy.
Dù biết nó nhanh nhưng cũng không ngờ lại tới mức này, Ngọc Huy cả kinh.
Một cơn gió nổi lên, thân hình hắn nhanh chóng mơ hồ. Tới khi hổ yêu đánh tới
thì hắn đã cách đó 4 mét.
“Khinh thường rồi.”
Trên trán hắn toát mồ hôi lạnh, sau đó không nhanh không chậm mà đánh xuống
một chiêu Phi Lôi Thuật.
Khoảng cách quá gần, cộng thêm Bạch Thạch Hổ có vẻ như phải chịu tác dụng phụ
của loại pháp thuật ban nãy nên thân hình có chút cứng đờ.
Lại một tiếng kêu thảm từ hổ yêu vang lên, nửa thân trên của nó cháy đen,
thương thế khá nặng nhưng sức chiến đấu vẫn còn khá sung mãn.
Lúc này khoảng cách quá gần, hổ yêu lần nữa chụp tới Ngọc Huy.
Quy tráo thuật kích hoạt, ánh sáng xanh lục bắn ra hình thành một tầng quang
tráo có hoa văn mai rùa bao phủ thân hình hắn.
“Oanh.”
Quang tráo có chút lung lay, chập chờn nhưng cũng không có bị phá nát. Thế là
cả hai đều bắt đầu một hồi triền đấu.
Một thời gian sau đó, Ngọc Huy phải chịu lấy một số thương tích không nặng
không nhẹ, còn yêu hổ thì thảm hơn rất nhiều, một chân nó hoàn toàn phế, còn
một mắt thì bị phi đao đâm mù.
“Đến lúc rồi!”
Phi đao của Ngọc huy bắn vào trong hốc mắt của Bạch Thạch hổ, đâm thẳng vào
não hải của con yêu thú này, nhanh chóng đem nó chém giết.
“Chúc mừng, chúc mừng. Ngọc Huy Đạo hữu không ngờ thần thông quảng đại tới
vậy, dù là ta và em ta hợp sức cũng không thể giết con yêu vật này nhanh hơn
đạo hữu được.”
Kim tán thưởng, đoàn người nhanh chóng đi tới.
“Ngày xưa lúc ta còn là sơ giai linh đồ, gặp phải còn yêu thú này phần thắng
cũng không vượt quá 5 thành, đạo hữu có thực là tán tu không vậy”
Hùng vỗ tay cười nói
Mọi người không ngừng tán thưởng hắn, chỉ có Dương là vẫn trầm mặc như trước.
“Ha ha, ta cũng chỉ là có chút may mắn.”
Ngọc Huy khách khí đáp, nhưng trên mặt cũng không tránh khỏi xoẹt qua một tia
đắc ý.
“Hừ! Có chút thành tựu mà cũng đã đắc ý rồi.”
Hoàng không kiêng nể mà phê phán.
“Kệ ta!”
Tâm ý tương thông, không cần nói ra miệng, Ngọc Huy quát Hoàng một câu.
“Con yêu này, ngoài răng nanh, móng vuống và yêu đan ra thì cũng không có gì
đáng giá nữa.”
Nói đoạn, Hà liền bắt tay vào công việc mổ xẻ.
Sau một hồi, hắn móc ra yêu đan nằm ở khoang bụng của hổ yêu đưa cho Ngọc Huy.
“Lần này Ngọc Huy đạo hữu một mình xuất lực nên yêu đan này quy đạo hữu, mọi
người không ý kiến gì chứ.”
Mọi người đều không có dị nghị, gật đầu tán thành.
Thứ quý hiếm và đắt giá nhất của yêu thú chính là yêu đan, tu vi của yêu thú
càng cao thì giá trị càng lớn.
“Yêu đan Bạch thạch Hổ có giá trị lớn hơn của sơ giai yêu binh một chút, đại
khái là khoảng 200 hạ phẩm linh thạch.”
Hùng đoán hắn không biết rõ nên giảng giải.


Tu Chân Giới Tại Đô Thị - Chương #10