Giải Thoát


Tới đây giấc mộng liền kết thúc. Xa xa chỉ nghe thấy một câu cuối cùng

''Kể từ bây giờ, ta Tử Dương liền từ ngươi. Ngươi hôm nay trở đi sẽ không còn
là ta thê tử nữa. Ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ta ta đi đường ngươi ngươi
bước....''

Trở về với thực tại.

''Tử Dương , lẽ ra ta không nên xuất hiện trong cuộc đời của ngươi. Không
nên....không nên.... Ta...nợ ngươi quá nhiều. Tất cả là tại ta....'' Nhược Lan
sớm đã trở thành lệ nhân gian nan lắm mới nói hết câu.

''Kiếp này ta đã không thể làm ngươi nữ nhân nhân sinh cũng chẳng còn gì làm
ta lưu luyến. Nếu có kiếp sau ta....Hahaha.... Ta có tư cách gì mà đòi hỏi cơ
chứ.''

'' Nhân sinh đã không còn gì lưu luyến vậy thì ta còn sống trên đời này làm gì
nữa cơ chứ.'' Nói xong Nhược Lan tay cầm Xích Viêm Kiếm rút ra thật nhanh

Tiếng kiếm ra khỏi vỏ nghe thật bén nhọn, lạnh lẽo như cắt sâu vào tâm can của
hai con người đang đứng nơi đây

Một đạo huyết hoa bắn ra ''phụt ''. Nhược Lan ngã xuống.

'' Không'' Tử Dương nhanh như thoắt ôm lấy Nhược Lan sinh cơ dần mất di mà ngã
xuống

Nằm trong lồng ngực đầy ấm áp của Tử Dương, nhớ lại nụ hôn lúc trước Nhược Lan
khóe miệng treo lên một tia mỉm cười cuối cùng ý thức của nàng dần mơ hồ quang
mang đáy mắt ảm đạm mà ngã xuống.

Cùng lúc đó một đao quang mang ảm đạm bay vào sợi dây chuyền đang đeo trên cổ
Tử Dương, lóe lên nhập vào đó rồi biến mất. Tất cả xảy ra một cách chớp mắt,
ngay cả Tử Dương người đeo đay chuyền cũng không sao phát hiện.

Với Nhược Lan đây có lẽ là một sự giải thoát. GIẢI thoát khỏi tất cả nhớ mong,
tất cả đau khổ mà mỗi ngày Nhược Lan đều phải gánh chịu.

'' Không'' Tiếng Tử Dương khóc rống lên nghe thật bi thảm. Thiên địa dường như
cũng cảm động, vạn vật im ắng không một tiếng động. Lúc này phảng phất chỉ còn
tiếng khóc, sự bi thương vang vọng cả đất trời.

''Tại sao? Tại sao ngươi lại làm như thế? ''

''Tất cả đều tại ta, tại ta mà ngươi chết. Nếu ta có một chút khí khái nam
nhân thì tình huống này đã không thể xảy ra. Tại sao ta lại là phàm nhân cơ
chứ? Tại sao ta không có Linh căn?'' Rất nhiều câu hỏi tại sao đều không thể
trả lời hết vì mi mắt của Tử Dương đã sụp xuống.

Hắn đã kiệt sức. Khóc dưới mưa lâu như thế thì luyện khí tu sĩ cũng ngã xuống
vì kiệt sức chứ đừng nói một phàm nhân như hắn.

Phủ Viện trưởng, Tử Dương tư phòng.

Tử Dương một mặt mất hồn, đôi mắt vô thần đang ngồi bên cửa sổ.

'' Ai...'' đứng bên ngoài là một hoàng bào trung nhân đôi mắt hữu thần chứa
đầy vẻ tang thương năm tháng đó là Tử Dương phụ thân Tử Kính Minh. Nhìn thiếu
niên vô hồn bên cửa sổ mà bất đắc dĩ rời đi.

'' Cha '' mới bước được vài bước trung niên nhân quay lại trên mặt còn lộ rõ
vẻ vui mừng.

'' Dương nhi, ngươi không có chuyện gì đi?''

''Ân, ta không sao. Nhược Lan thi thể đâu rồi?'' hỏi đến đây trong ánh mắt Tử
Dương ánh lên nét đượm buồn.

''Chôn ở gốc mộc liễu gần Vạn lý thâm uyên. Ngươi định đi thăm Nhược Lan? Có
cần hay không ta kêu A Phá bồi ngươi đi?'

" Không cần, ta đi một mình liền có thể.'' Nói xong Tử Dương cất bước thật
nhanh về phía sau học viện.


Tu Chân Chi Ký - Chương #6