Tử Dương từ hư vô mờ mịt tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trên bãi cỏ.
Cây cỏ xanh tốt, trân cầm dị thú nhiều vô số kể.
Tử Dương vội hít một hơi để xác định mình còn sống hay không. Hương hoa cỏkèm
theo linh khí nồng đậm bay vào chóp mũi làm cả người thanh thần khí sảng. Tử
Dương đứng dậy vươn vai xoay mình một cái.
''Răng rắc... ''. Lâu quá không vận động nên xương cốt khẳng định có chút
cứng. Bất quá không sao, chỉ cần vận động một chút liền hảo.
Tử Dương đại hỉ không thôi. Trọng kiếp bất tử ắt có đại phúc.
''Nhược Lan! Ngươi chờ ta, rất mau ta liền sẽ giúp ngươi trọng sinh. Sẽ rất
mau thôi. '' Tử Dương thật mong chờ sư phụ sẽ cứu Nhược Lan như thế nào.
Tử Dương đánh giá cảnh vật xung một lần nữa tấm tắc: '' Đây quả thực là Bồng
lai tiên cảnh a, thật không nghĩ đến sư phó lại ở chỗ này. ''.
Cất bước về phía trước. Tử Dương dừng lại trước một cái cây to. Thân cây xum
xuê tán lá trải rộng chừng trăm trượng, tán cây treo những quả lủng lẳng đỏ
tươi mọng nước.
Hương thơm phiêu phù đến chóp mũi, Tử Dương hít một hơi làm nước miếng trào ra
không thôi.
''Hảo trái cây a, thật thơm nha.''
Là phàm nhân, không biết hôn mê bao lâu Tử Dương bao tử đã không còn gì để
tiêu hóa. Hắn vội leo lên cây hái một trái vội vàng nhai ngấu nghiến.
''Rột rột rột... Ực. '' Tử Dương có một cam giấc mình đã lột xác hoàn toàn.
Không rõ hiệu quả thế nào nhưng khẳng định là trăm lợi mà không có một hai. Tử
Dương hái thêm mười mấy quả bỏ vào trong người.
''Bịch''
Tử Dương từ trên cây nhảy xuống lôi ra mười mấy quả toàn bộ ăn xuống. Một cỗ
cảm giác buồn ngủ ập đến. Mi mắt Tử Dương dần dần khép lại.
Lúc này nếu có người ở đây chắc chắn sẽ cả kinh, dụi dụi mắt mà xem cho rõ
cảnh tuợng đang diễn sinh trước mắt.
Quanh thân Tử Dương ngũ thải quang mang dần đại thịnh soi sáng cả sơn cốc.
Ngân, Lục, Làm, Xích, Hoàng đại biểu Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ ngũ hành thuộc
tính.
Phút chốc có lôi mang lập lòe, hoa tuyết phiêu phù chậm rãi rơi, cuồng phong
gào thét. Tất cả quay quanh một khối hắc cầu to bằng trứng gà, mặt ngoài hắc
cầu chợt thấy không gian vặn vẹo, âm dương ngư vờn nhau nô đùa.
Động tĩnh càng ngày càng lớn. Xung quanh cuồng phong gào thét cát bụi ngập
trời có thể nói hôn thiên ấm địa, ngũ thải quang mang càng là chói mắt cực
điểm.
Một ngày...
Hai ngày...
...
Nửa cái nguyệt sau.
Quang mang yếu bớt động tĩnh dần nhỏ lại. Nhưng không phải là năng lượng hao
hụt mà yếu mà là bị lực lượng nào đó hấp thu.
Ngũ thai quang mang dần thu hẹp phạm vi chiếu sáng. Bị áp súc quang mang ngày
càng vì loá mắt, nếu màn này phát sinh ở ngoại giới liền nhật nguyệt đều phải
ảm đạm. Quang mang bị áp sức ngày càng nhỏ lại, lôi mang, hoa tuyết, cuồng
phong dần bị hắc cầu hấp thu ngày càng ảm đạm mà tiêu thất.
Hắc cầu càng là biến hoá nghiên trời lệch đất.
Vốn dĩ chỉ như quả trứng gà bây giờ đã như đầu người bộ dáng không sai biệt
lắm. Âm Dương Ngư càng là sinh động hơn phảng phất như thực thể bơi theo một
quỹ đạo nhất định xung quanh hắc cầu.
Hắc cầu cũng dần nhỏ lại nhỏ lại đến chừng hạt gạo dùng nhập Tử Dương cơ thể
rồi biến mất.