Mật Động.


Người đăng: BlueWolf

Lê Hùng tiến sâu hơn vào trong núi, truy tìm nơi phát ra tiếng nổ vừa nãy ,
truyện này cũng không khó như cậu nghĩ vì chỉ mới đi tìm được hơn nửa tiếng
thì Lê Hùng đã phát hiện ra một thân cây bạch đàn to lớn đổ dưới đất, đây
chắc chắn là tiếng cây đổ vừa nãy.

Lê Hùng biết cái cây này, cây bạch đàn này để lại ấn tượng rất lớn cho cậu vì
nó mọc sát ngay vách núi một cái cây to mọc chĩa ra từ vách núi rất là ấn
tượng lên Lê Hùng nhớ rất là kĩ nhưng giờ đây cái cây này đã bị đốn ngã bởi
một nhát, đúng vậy giựa vào vết chặt ở cuối thân cây Lê Hùng có thể khẳng
định thân cây bạch đàn một người ôm này chỉ cần một nhát đã đốn ngã, thật là
kì lạ sông bao nhiêu năm đây là lần đâu tiên Lê Hùng thấy được hiện tượng kì
lạ này, chẳng lẽ một người bình thường có thể làm được điều này ?

Nhưng điều làm cho Lê Hùng bất ngờ hơn là ở ngay vị trí gốc cây, trên vách
núi hiện ra một cái cửa động, đúng vậy một cái cửa động chắc chắn là do người
làm ( vì nó có hình vuông góc cạch ) với đầy dẫy đất đá to nhỏ khác nhau cả
trong và ngoài cửa động.

Lê Hùng hiếu kì nhìn cửa động, chắc chắn là vách núi này bị thuốc nổ tạc phá
lên mới hiện ra một cửa động ẩn, Lê Hùng biết được điều này là vì thoang
thoảng trong không khí nùi thuốc nổ vẫn còn lưu luyến, không phải khoe khoang
chứ nhiều năm sinh tồn trong núi đã làm cho các giác quan của Lê Hùng nhạy bén
hơn rất nhiều người bình thường.

Nhìn xung quanh không thấy thêm được điều gì nữa thì Lê Hùng hiếu kì quyết
định vào trong xem sao nhưng trước khi vào cậu phải làm một cái đuốc đã, dù
sao cái hang này có vẻ làm rất sâu, Lê Hùng cài sẵn tên vào cung để chuẩn bị
bắn bất cứ lúc nào ai biết trong động có cái gì, cậu cúi người cầm đuốc từ từ
đi vào hang.

Đột nhiên từ đâu ra có người đào ra một cái động bị dấu ẩn lâu năm biết được
họ đào ra để làm gì ? Lê Hùng còn chưa ngu đến mức không biết có điều không ổn
ở trong này.

"Có thể là trộm mộ ? "

Trong đầu Lê Hùng đột nhiên nhớ lại những câu truyện của mấy tên đào trộm mộ,
nghe bảo mấy tên vua chúa, quan lại, mấy thằng có tiền rất thích mấy cái
kiểu xây mộ trong lòng núi, biết đâu ở ngọn Liên Sơn này lại có một ngôi mộ
như thế thì sao ?

Mấy cái truyện kiểu này ở trong trấn cũng truyền tai nhau nhiều lắm, Lê Hùng
nghe mấy truyện này suốt, bình thường mấy kẻ đào trộm mộ có hai kết cục chính
một là giầu lên nhanh chóng vì đống bảo vật cất trong mộ, hai là cả nhà chết
thảm vì đống lời nguyền của người chết ... đại loại là như vậy, mặc kệ mấy
câu truyện kia, điều mà ai cũng biết là lũ trộm mộ toàn là lũ độc ác, hung
tàn, đến đồ của người chết nó còn giám lấy chứ nói gì đến giết người lên cứ
cẩn thận là trên hết.

Lê Hùng rón rén, cẩn thận bước vào bên trong hang động, cũng phải công nhận
là hang động này rất lớn, tính từ mặt đất lên trần động cũng phải hơn 2 m ,
chiều rộng cũng phải đủ cho ba người đi, càng đi vào bên trong không khí ngày
càng ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có tiếng giọt nước nhỏ xuống, mà hình như là
đang đi xuống thì phải, đúng vậy càng đi vào sâu trong hang thì càng dốc ,
chắc chắn hang động này được đào sâu xuống lòng đất.

Vẫn phải công nhận là cái động này nó sâu kinh khủng, Lê Hùng phải đi đến gần
500 m mới nhìn thấy được chút ánh sáng phía trước, đến đây thì cậu càng chắc
chắn là đây là một ngôi mộ của vua chúa vì để làm được cái động này cần ít
nhất vài nghìn người đào mời có thể làm được mà ngoài vua chúa ra thì ai có
thể điều động được vài nghìn người làm mộ.

Lê Hùng ngay lập tức dập tắt bó đuốc trên tay đi, lúc này cậu càng cẩn thận
tiếp cận nguồn ánh sáng đó, kể cả đã biết đây là lũ trộm mộ nhưng Lê Hùng vẫn
muốn đi vào vì cậu có cảm tính là nếu không đi chuyến này sẽ hối hận cả đời
lên dù biết nguy hiểm cậu vẫn muốn tiến sâu vào hơn hay biết đâu đây chỉ là
cái tính tò mò của thằng nhóc mới lớn ?

Lê Hùng ngày càng tiếp cận đến nguồn ánh sáng trước mắt, lúc này hiện ra
trước mắt cậu là một cánh cửa đá to đùng đã bị mở một cánh ra và nguồn ánh
sáng chính là tứ đó phát ra và phậm chí Lê Hùng cũng có thể nghe thấy có tiếng
nói từ đấy phát ra, rất rõ ở đằng khác.

- Phải làm sao bây giờ ? Cái lồng sáng này cản bước rồi.

- hư, Trần Hải, ngươi sợ sao ? Cứ thế mà phá thôi, chẳng nhẽ một cái màn
sáng yếu ớt có thể ngăn cản được ba vị võ sư luyện tủy sao ?

- Đừng chủ quan Vũ Tuần, ngươi đừng quên đây chính pháp thuật của thân tiên
đấy ?

- vậy Phạm Giới ngươi có cách nào để phá vỡ cái lồng sáng ngu ngốc này không
, nói lên nghe coi....

..... ( vẫn đang bàn luận )

Lê Hùng nghe thấy hai từ võ sư đã sợ hết hồn muốn rút rồi, đùa gì thế có ít
nhất ba vị võ sư ở bên trong cái động bí ẩn này không phải là thứ mà Lê Hùng
có thể đánh bại được, phải biết là ai được gọi là võ sư đều rất mạnh, ít
phải có trăm cân sức mạnh, chỉ cần mỗi người một đấm thôi là đủ để Lê Hùng
gặp mặt lại tổ tiên rồi nhưng mà vừa lùi được vài bước thì nghe thấy hai chữ
thần tiên thì cậu khựng lại.

" chẳng nẽ đây là mật động của thần tiên "

Một suy nghĩ lóe lên trong đầy Lê Hùng, cậu dẹp bỏ sự sợ hãi quay người lại
lấp vào cánh cửa quan sát vào bên trong.

Thần tiên, hai cái chữ quá quen thuộc với tất cả mọi người, ai ai mà không
muốn chở thành thần tiên, kể cả Lê Hùng, là thần tiên tuổi thọ ngang trời
đất, là thần tiên phá núi dời sông sao dễ vậy ? là thần tiên có thể bay nhảy
giữa dân gian và thiên đàng, là thần tiên có thể ngao du thiên hạ, thưởng
thức tời đất ... ai mà không muốn, từ bé với những câu truyện thần tiên từ mẹ
kể có thể nói Lê Hùng có sự thần tượng không nhỏ đối với hai chữ thần tiên ,
chắc điều này đúng vởi tất cả mọi người, chỉ là chữ đời che lấp chữ tiên mà
thôi.

Hiện vào mắt Lê Hùng lúc này một căn phòng khá lớn có thiết kế hình vuông, ở
mỗi góc phòng có gắn một viên đá to bằng cái đầu người đang phát sáng, chỉ
cần bốn viên đá đó thôi đã có thể chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày rồi ,
thật là lạ.

Ngoài ra thì bên trong còn có ba người đàn ông đang đứng vây quanh một cái
lồng ánh sáng ở giữa phòng, đúng vậy một cái lồng được làm bằng ánh sáng, Lê
Hùng có thể thấy được bên trong cái lồng ánh sáng đó là một bộ xương mặc lên
người một bộ quần áo đạo sĩ chỉ hơi cũ kĩ một chút, xung quanh ông ta là rất
nhiều quyển sách được xếp chồng lên nhau cùng một cái bút, một cái nghiên mực
và một thanh kiếm gỗ.

Ba người đứng xung quanh cái lồng sáng đó cũng đều rất đặc biệt, người đầu
tiên là một người đàn ông cao to lực lưỡng như con trâu đầm, thân cao ít phải
2 m cả người cơ bắp quần quận khuôn mặt hung ác, khí thế ép người, bên hông
ông ta còn đeo lên một cây đao to.

Người thứ hai thì lại như một thứ sinh ẻo lả, cơ thể mảnh khảnh, khuôn mắt
tuấn tú đẹp trai, da thịt trắng muốt khoác trên người bộ quần áo học trò ,
trên tay luôn cầm một cái bút to rất có khí thể thư sinh nhưng lấp lóe đằng
sau ánh mắt của tên đó lại là sự thâm hiểm của loài rắn độc.

Tên thứ ba lại là một lão hòa thường đầu trọc râu thì bạc phơ chứng tỏ lão này
đã già nhưng cơ thể lão to chả kém tên trâu đầm kia, cơ bắp cuồn cuộn cũng
không kém, khuôn mặt thì hung ác, tàn bạo như la hán, tay cầm một cây côn
sắt to, mấy tên này chả tên nào tử tế ra hồn cả làm cho Lê Hùng càng thêm sợ
hãi.

" Hình như là mình nhìn thấy ba người này ở đâu rồi thì phải ... hừm để nhớ
lại coi ... đúng rồi Tưu Vân Lầu, ba gã này là ba gã cao thủ giang hồ mà mình
đã từng gặp ở Tưu Vân Lầu. "

Đột nhiên Lê Hùng chợt nhơ ra đã từng gặp ba tên này ở đâu, cách đây hơn một
tuần cậu có đến Tưu Vân Lâu bán thịt thú, hôm đấy cũng đang vui lên Lê Hùng
liền bỏ tiền ăn một bữa ở đó, chính là ba tên này đã vào ngay sau cậu, nghe
đâu người ta đồn rằng mấy tên này chính là cao thủ võ lâm có tiếng trên giang
hồ, thú vị Lê Hùng liền nghe ké mấy bàn bên nói truyện lên cậu cũng có biết
mang máng về ba người này.

Tên to con như trâu đưc kia tên là Vũ Tuấn là một đao khách cực kì lợi hại
,nghe đâu là tên này học được đao pháp từ một cao thủ nào đó, nhưng mà tên
này cũng chả phải là người tốt lành gì, cậy có tí võ khinh thưởng kẻ yếu
nhưng lại cung kính kẻ mạnh như cha, Hắn ta là người cực kì độc ác giết người
như nghọe, tiếng ác lan xa.

Còn tên thứ hai tên là Trần Hải được mệnh danh là Thư Sinh Biến Chất, tên này
cũng xấu không kém, là người ác độc chuyên dùng mưu hèn kế bẩn để giết người,
thằng này luôn luôn bị người trong gian hồ thù ghét.

Tên cuối cùng thì được gọi là Phạm Giới Đại Sư, là một sư thầy của Chùa Phật
Tích học được võ công của phật gia liên xuống núi xuất gia, bình thường nhìn
hắn nghiêm chỉnh thế này thôi chứ thực chất hắn ta là một tên bỉ ổi, vô liêm
sỉ, độc ác ... giám làm trái lại nội quy của nhà phật, uống rượu, ăn thịt
thậm chí là cả chơi gái, hiếp dâm, giết người, mưu hèn ... nói chung là bọn
này chả có cái tiếng tốt gì trong đời cả, ác còn còn hơn cả hổ, sói.

Lê Hùng nhận ra bọn này thì cậu càng sợ hãi, nói đùa gì vậy lũ này toàn mấy
tên tội phạm bị truy nã, giết người hơn trăm, làm quái gì bọn này ngại giết
thêm một thằng nhóc như cậu mà thằng nhóc này lại còn phát hiện ra được bí mật
của bọn này nữa cơ chứ, giết người diệt khẩu là chuyện đương nhiện.

Lê Hùng run rẩy lấp kĩ sau cánh cửa, nói thật là lúc này cậu thật sự là rất
sợ hãi, rất sợ hãi bị bọn này giết chết đến nỗi trái tim cậu đập liên hồi ,
cơ thể run rẩy không ngừng nhưng có điều lạ là tại sao Lê Hùng lại không rời
đi ? Chính điều này cậu cũng không biết tại sao.

- Vậy quyết định là phá chứ gì.

Trần Hải lên tiếng.

- dĩ nhiên là phá rồi.

Vũ Tuấn rút đao ra.

Phạm Giới không trả nời mà vào huy động cây côn chuẩn bị phá lồng ánh sáng ,
sau một hồi bàn luận bọn này đã quyết định phá lồng, trong khi Lê Hùng vẫn
quan sát ở bên ngoài.

Có điều lạ là không ai trong số ba tên kia phát hiện ra có người âm thầm theo
dõi ngay đằng sau cánh cửa kia, thậm chí phạm vi chưa tới 5 m, nói đùa gì
vậy, lũ này toàn là cao thủ có tiếng trên giang hồ, võ vông cực kì cao cường
, các giác quan cực kì nhạy cảm, kinh nghiệm chém giết cực lão luyện làm sao
có thể không phát hiện ra có người đang theo dõi trong phạm vi 5 m được, hay
là lũ này bị tiên mộ trước mắt che mờ ? Hay Lê Hùng ẩn nấp quá giỏi ? Ai biết,
chỉ là tất cả người ở đây đều không để ý, bốn viên bảo thạch phát sáng kia
đang tỏa ra từng chút làn khói trắng mờ ảo và tất cả mọi người đang hít phải
nó vào người mà không hề hay biết.


Truyện Tu Tiên - Chương #2