Lê Hùng.


Người đăng: BlueWolf

Sáng sớm, mặt trời vươn lên khỏi những dãy núi cao cao ở đằng xa kia để có
thể chiếu những tia sáng ban mai dịu dàng sưởi ấm thế gian, xua tan bóng tối
lạnh giá.

Lúc này ở một ngôi nhà tranh được xây trên một ngọn đồi thấp vắng người, thức
chất cả ngọn đồi này chỉ có đúng một căn nhà tranh nho nhỏ đó mà thôi, căn nhà
được xây dựng ở đỉnh đồi, xung quanh nhà được dựng lên một lớp hàng dào tre
thấp làm cảnh là chủ yếu, trong sân có trồng ít rau và một cây bưởi lớn.

Lúc này ở ngoài sân có một chàng thanh niên cao to, thân cao khoảng 1m65 với
những khối cơ bắp chắc nịch mạnh mẽ, gương mắt chàng khá là tuấn tú, góc cạch
dõ dàng, cứng răn của một kẻ bẻ gãy trừng trâu nhưng ở khuôn mặt đó ta vẫn có
thể thấy được những nét trẻ măng nọn dạ của tuổi trẻ, chắc tuổi của chàng
thanh niên này cũng chỉ tầm mười ba mười bốn là cùng nhưng đôi mắt của chàng
lại ánh lên vẻ lành đời và cương nghị cứng rắn không lên có ở một cậu bé đang
tuổi lớn.

Chàng thanh niên đeo lên người một bao tên, vác theo một cái cung tên, cài
con dao găm ở thắt lưng, tiến thẳng về một ngọn núi to cao rộng lớn được bao
phủ bởi một lớp áo xanh tươi.

Chàng thanh niên cao to khỏe mạnh này tên là Lê Hùng là một đứa cô nhi cả cha
lẫn mẹ sống ở ngoài rìa thị trấn Đại Vũ, mưa kế sinh nhai bằng thịt thú rừng
, đừng nhìn Lê Hùng chỉ mười ba mười bốn tuổi mà khinh thường, tài bắn cung
của cậu khá là tuyệt đấy, có thể gọi là nhất cái trấn Đại Vũ này, kể cả những
tay thợ săn lành nghề ở trấn cũng không bằng Lê Hùng, ở trong trấn cậu khá là
có tiếng đấy.

Trước đây Lê Hùng cũng có cha mẹ như bao đứa trẻ khác, cha thì vào rừng săn
thú kiếm ăn qua ngày, mẹ thì thêu thùa mướn kiếm thêm chút tiền, ở nhà có
cuốc một vườn rau cùng một thửa ruộng, gia đình lúc đấy vẫn còn rất hạnh phúc
và dư dả, thậm chí Lê Hùng còn được đi học chữ vài năm nữa cơ.

Nhưng đột nhiên đùng một cái mẹ cậu bị ốm nắng dù có chạy chữa thể nào cũng
không khỏi, không lâu sau bà mất, khi đó Lê Hùng mới bảy tuổi, gắng nặng gia
đình đè nặng lên vai người cha, không lâu sau ông cũng mất vì kiệt sức khi đó
Lê Hùng ở tuổi thứ mười lúc này cậu phải tự chăm lo cho bản thân mình.

Lúc đấy Lê Hùng phải nghỉ học chữ cùng bán đi thửa ruộng để có tiền sống qua
ngày, nhưng tiền rồi cũng hết, giựa vào kiến thức cùng tài bắn cung ( từ bé
Lê Hùng đã học từ cha ), Lê Hùng vác cung đi lên núi săn thú mà sống, tưởng
như một thằng nhóc mười tuổi thì sống sao được trong ngọn núi khắc nghiệt với
đầy dẫy thú dữ đó cơ chứ ?

Nhưng Lê Hùng vẫn gượng qua được thời kì gian khổ đó, khác với những đứa trẻ
mồi côi khác bị người đời khinh bỉ xa lanh, ở trong cái thi trấn Đại Vũ này
không ai dám khinh thường Lê Hùng cả vì cậu là một trong số ít thợ săn ở trấn
có thể săn được hổ núi, lúc đó cậu mới chỉ mười ba tuổi.

Lê Hùng tiến thẳng về ngọn núi có tên là Liên Sơn, một ngọn núi thuộc về dãy
Hoàng Liên Sơn, cái tên Liên Sơn đươc đặt theo một truyền thuyết tiên nhân hạ
phàm hái hoa sen được lưu truyền từ xưa trong thị trấn Đại Vũ ( mặc dù chả có
bông hoa sen nào trên núi cả, theo như những người thợ sặn trên núi nói.)

Ngọn núi Liên Sơn này khá là rộng lớn, trong núi sâu, cấy cỏ rậm rap, sông
suối chằng chịt, ít dấu chân người lên rất nhiều loài thú sinh sống trong đó ,
nhiều đến mức mà Lê Hùng chưa bao giờ vào núi mà phải về tay không cả thậm chí
là cả những ngày đầu đi săn, nhưng mà trong núi càng nhiều thú dữ như hùng ,
beo, hổ, soi ... không thiếu, các thợ săn cũng chỉ giám đi săn ở ria ngoài
nơi ít thú dữ hoạt động chứ không giám vào sâu bên trong kể cả là Lê Hùng.

Mặc dù bảo là Lê Hùng đã từng săn được hổ nhưng mà con hổ đó chỉ là con mới
tách khỏi mẹ chưa lành đời cộng thêm Lê Hùng bố trí bẫy dập tỉ mỉ, dày đặc và
không thể thiếu được chút may măn thì cậu mới có thể săn thành công con hổ đó
mang về trấn tạo uy với mọi người đứng vững gót chân ở thị trấn.

Lê Hùng bước lên núi, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi cẩn thận bước
lên núi, mặc dù nói là thú dữ chỉ ở sâu trong núi ít khi bước ra ngoài, ít
khi bước ra ngoài chứ không phải là không ra, như con hổ mới thành niên bị Lê
Hùng săn cũng là hiếu kì bước ra ngoại vi chơi lên mới bị Lê Hùng săn, bết đâu
lại có con thú dữ nào cũng hiếu kì bước ra ngoài chơi thì sao ? Lên cứ cẩn
thận là hơn hết, biết đâu đột hiên nhảy ra bác gấu hay cậu hổ nào thì lúc đó
thì khóc không ra nước mắt.

Lê Hùng khi vừa vào núi ngay lập tức đi theo một lộ tuyến đã định sắn từ trước
, cậu đang đi kiểm tra bẫy mà chiều hôm qua đặt để xem có bỏ được chút gì vào
bụng hay không.

Mặc dù nói là Lê Hùng đi săn thú nhưng thực chất cậu kiếm thưc ăn chủ yếu là
bằng bẫy chứ săn thú cũng chả được bao nhiêu, chỉ khi nào đặt bẫy không kiếm
đủ số thịt thì cậu mới buộc phải đi săn thú kiếm thêm, bẫy mà Lê Hùng đặt
toàn bộ đều là bẫy thòng lọng loại nhỏ chủ yếu là để bắt mấy loài động vận nhỏ
như sóc hay thỏ, thỉnh thoảng cũng được con gà rừng đổi vị, cậu chỉ bắt ,
săn những loài thú to vào dịp đặc biệt hay lúc cần tiền mà thôi chứ ngày
thường ăn vài con sóc vài con thỏ thêm tí cơm tí rau qua bữa cũng được.

Lang thang khoảng hai tiếng trong rừng, kiểm tra gần hết số bẫy ( hơn 20 cái
) mà vẫn chưa bắt được con vật nào, coi như lần này là lần đặt bẫy thất bại
nhất trong đời đi săn của cậu rồi, Lê Hùng thở dài chỉ đành phải đi săn kiếm
thêm thịt cho bữa cơm thôi.

Lê Hùng đi về chỗ cái bẫy cuối cùng, ' phù ' cậu thở phào một hơi, ít nhất
không phải nhịn đói bữa này rồi trước mắt cậu lúc này là một con thỏ đang bị
treo ngược trên một cái cây cao một hơn mét thân to bằng hai ngón tay đã bị
uống cong, chân sau con thỏ bị buộc vào một cái dây được làm từ dây leo nối
liền với cái cây.

Lê Hung vui vẻ bước lại gần con thỏ, ít nhất vẫn có thịt trong bữa hôm nay.

Lê Hùng bước lại gần con thỏ đang bị treo ngước kia, cảm nhận được có người
đang đến gần con thỏ đang im ắng đột nhiên vũng vẫy dữ dội móng muốn thoát ra
khỏi cái bẫy đáng ghét này nhưng nó không có cơ hội đó, Lê Hùng ngay lập tức
vồ lấy giữ chặt con thỏ, cổ tay xoay mạnh ' cạch cạch cạch ' nhanh chóng và
nhẹ nhành con thỏ ngay lập tức bị vặn cổ chết không một tiếng kêu đau đớn vang
lên, Lê Hùng tháo xác con thỏ xuống treo bên hông, coi như đã có bữa trưa rồi
, cậu chỉnh sửa lại cái bấy rồi tính quay về.

Vừa đi được vài bước thì Lê Hùng khựng lại như có điều nhớ ra.

- có lẽ lên đi săn thêm một con mồi to nữa đổi lấy thêm gạo ăn chứ ở nhà cũng
sắp hết gạo rồi còn đâu.

Nghĩ là làm, Lê Hùng quay lại bước vào sâu trong rừng luôn, cậu không nghĩ
được rằng chính điều này đã làm thay đổi cuộc đời cậu.

Lê Hùng tiến sâu hơn vào trong rừng, truy tìm dấu viết của những loài thú ,
không lâu sau cậu tìm được một dấu vết còn khá mới, dấu chân này là của một
loài vật móng guốc ở ngay gần một vũng nước lớn, sau khi xem xét kĩ càng thì
đây là dấu chân của một con nai mới lớn, nặng khoảng 150 cân khá to đủ để đổi
được 80 cân gạo, Lê Hùng ngay lập tức lần theo dấu chân đến chỗ con nai.

Chưa đầy mười phút lần theo dấu vết để lại Lê Hùng đã tìm ra được con nai đó,
nó vẫn đang vui vẻ ăn cỏ mà không hề hay biết có một con thú săn mồi chỉ cách
nó chưa đầy 60 mét.

Lê Hùng từ từ tiếp cận con lại, bước chân của cậu nhẹ nhàng mà chắc

chắn không rụt rè, gần như mỗi bước chân đều không phát ra tiêng động, hơi
thở thu liễm lại, hít sâu thở dài lấy tinh thần, Lê Hùng từ từ rút ra mũi
tên gắn vào cây cung.

Lúc này Lê Hùng chỉ cách con nai chưa đầy 40 mét như vậy là quá đủ rồi, cậu
đứng thẳng người lên, hai chân dang ra, tay phải giữ chắc cây cung, tay
trái cầm tên kéo dây cung ra chuẩn bị bắn, cây cung dù bị kéo căng ra vẫn rất
chắc chắn, mũi tên không hề run rẩy chút nào, có thể được chình độ bắn cung
của Lê Hùng rất là tốt.

Đột nhiên ' ầm ầm ' một tiếng động lớn vang như tiếng của cây đổ dọa con nai
giật mình chạy đi biết mất vào sâu trong núi, Lê Hùng sững sờ nhìn con mồi
chạy đi mất mà mũi tên còn chưa kịp bắn ra, cậu không nhịn được chửi thề một
cậu.

- m* ki*p, cái quái gì vậy ?

Lê Hung tức giận thu tên, quay người bước đi, con môi đến răng rồi mà không
cắn được thế có tức không cơ chứ ?

Nhưng vừa được vài bước Lê Hùng lại phải dừng lại vì lần này cậu nghe thấy một
tiếng nổ lớn ' ẦM ẦM ' đây không phải là tiếng cây đổ mà càng giống tiếng pháo
trong ngày lễ tết thì đúng hơn.

Ngay sau tiếng nổ đó lại có tiếp một tiếng nổ nữa vang lên, vài phút sau không
nghe thấy tiếng nổ nữa thì Lê Hùng sinh ra lòng hiếu kì muốn tìm hiểu xem có
chuyện gì đang sảy ra, cậu đi về tiếng nổ phát ra.


Truyện Tu Tiên - Chương #1