7 : Sự Trần Trụi Của Hiện Thực


' Lạch cạnh... Lạch cạnh '

' Cộp cộp '

Đức Vua Sebastian vừa ra lệnh, ngoài cửa lớn gian sảnh đường mở ra. Tám người
lính tráng khuôn bê 4 cái rương bằng vàng tiến vào. Ngay sau đó là 1 nhóm
người, đủ nam đủ nữ, có khác biệt độ tuổi, có nhân tộc, có bán nhân, tiên tộc.

' Cạch! '

' Cạch! '

Mấy tay lính tráng đặt nghiêm chỉnh 4 cái rương gỗ trước mặt nhà vua, sau đó
theo thứ tự lui ra.

' … '

Trước mắt nhóm 4 chàng trai trẻ là 4 cái rương được đúc nguyên khối bằng vàng
ròng, dài rộng một mét diện tích. Màu sắc của chúng lấp lánh rực rỡ tiến vào
tầm mắt của Huy. Cậu ta ước được mang cái rương đem bán thì kiếm lời.

Bề ngoài của cái rương được chạm trổ hình hình Điểu Sư Gryphon, có lẽ đây là
quốc kỳ của Lavindor. Ở nơi ổ khóa rương có gắn một viên đá ma thuật màu trắng
đang tỏa ra vụ tinh lờ mờ.

Nhưng mà, giá trị của cái rương không phải ở bề ngoài hoặc cái viên đá kia. Nó
nằm bên trong cái rương.

Cậu thiếu niên cận cảm giác được 1 nguồn áp lực kỳ lạ từ cái rương đối diện
với cậu ta. Nó như khiêu khích, mời gọi cậu ta có bản lĩnh thì mau tới mở nắp
hòm. Cậu ta nuốt nước bọt nén sự tò mò. Cậu ta chờ đợi 3 người còn lại kia.

" Các ngươi tiến tới cái rương trước mặt, đặt bàn tay phải áp vào mặt viên
ngọc trắng. Rương sẽ mở và Thánh Khí là của các ngươi. " Một tay nội quan lên
tiếng ra hiệu cho 4 hiệp sĩ.

" Chúng thần đã rõ! " Nhóm 3 người kia lên tiếng trước, Huy mới sau cùng đáp.

Và rồi cậu ta bình tĩnh tiến tới trước mặt cái rương.

Càng tới gần, cậu ta càng cảm thấy tim mình đập mạnh. Rất mạnh.

Và mồ hôi trên trán bắt đầu chảy nhẹ xuống cằm của cậu trai trẻ.

Cậu ta không phải hồi hộp cái Thánh Khí này đẹp đẽ cỡ nào hoặc hình dạng gì.
Cậu ta quan tâm tới nó giúp cậu ta sinh tồn được tại cái thế giới này không
thôi.

' Công dụng '

" … "

Hơi ngập ngừng chút lát vì mải suy tư. Cậu cận mạnh dạn áp tay phải vào mặt
viên đá ma thuật khóa cái rương và chờ đợi.

' Ù ù '

Viên đá ma thuật bắt đầu đổi sắc xanh…

' Tạch! '

' Cạch! '

Cái rương vàng đã được mở thành công. Và Huy không chần chừ thêm mà mở cái nắp
rương ra.

" … "

Bên trong cái rương vàng, là một kiện Thánh Khí đang nằm yên lặng trong một
tấm gấm đỏ thêu hình Điểu Sư Gryphon.

Kiện Thánh Khí này là một cái thuẫn hoặc gọi là khiên cũng như vậy.

Bất giác cậu ta hơi xuống tâm trạng.

Cái khiên này hình thoi màu bạc sáng, tròn góc cạnh, dài rộng là 50 - 70 phân,
chất liệu chưa rõ. Trước mặt tấm khiên có 1 đường rãnh bao quát cả hình dáng
cái khiên. Dọc theo sống lưng, lại có 1 đường rãnh thẳng, ở giữa đường rãnh
thẳng có gắn một viên đá màu đen không rõ chất liệu rất cứng. Mặt sau cái
khiên có một cái tay cầm rất thoải mái.

Huy thử cầm cái khiên lên ở tay phải và quan sát mấy người còn lại, thì thấy
ai cũng hứng khởi với kiện Thánh Khí của họ.

William Wood nhận một cây thương trắng bạc dài hơn mét tám.

Watanabe Shuichi chọn ra một cây cung vàng và bộ túi chứa vài mũi tên.

Còn Vương Chí Bình thì cầm ra một cây kiếm Tây phương dài hơn mét hai.

Huy cảm giác cậu ta sẽ không làm nên chuyện gì nếu chỉ có một cái khiên. Vậy
là cậu ta hơi cúi đầu nhìn xuống.

Nhưng bất giác cậu ta phát hiện bên trong cái rương, bên cạnh nơi đặt cái
khiên trước đó, có dấu hiệu vải gấm bị hõm xuống. Theo hình dáng dài dài, bản
dẹt thì đó là cái kiếm.

" Thưa, Thần xin hỏi… "

Cậu ta vội quay qua định thưa gửi với Đức Vua Sebastian về sự việc này. Nhưng
còn chưa kịp nói hết, gã nội quan lại lớn giọng truyền : " Các trợ thủ phía
dưới , các ngươi đều là những chiến binh tuyệt vời nhất trên khắp đại lục
Pentagon này. Nay Đức Vua vĩ đại cho các ngươi lựa chọn một trong các hiệp sĩ
đây làm chủ. Các ngươi phải hết lòng vì họ, cũng như báo đáp Đế quốc Lavindor.
Nếu đã hiểu thì mau chóng tới gần người hiệp sĩ mà các ngươi muốn trung
thành."

' Ồn ào '

Nhóm trợ thủ bàn tán to nhỏ chút xíu rồi lục tục tiến tới phía trước.

' Cộp '

' Thịch '

' Cộp cộp '

' Thịch thịch '

' Cộp… '

" … "

" ?! "

Đám trợ thủ tản mát gần hết về nhóm 3 hiệp sĩ còn lại. Huy cảm thấy nơi cổ
họng hơi nghẹn nghẹn.

" Cái đéo gì thế?" Trong tâm cậu ta rất là khó hiểu và bực tức.

Sao chả có ai chọn cậu ta vậy?!

---

Huy đứng chết lặng tại nguyên chỗ khi nghe tên nội quan kiểm kê.

" Nhóm Thương hiệp sĩ có 11 người."

" Nhóm Cung hiệp sĩ có 5 người."

" Nhóm Kiếm hiệp sĩ có 4 người."

" Nhóm Khiên hiệp sĩ có 0 người…"

---

" Không có người trong nhóm thì tao phải làm cái gì đây?! " Cậu thiếu niên cận
rất là khó chịu, cậu ta nắm chặt nắm đấm và rủa thầm trong bụng mà không dám
nói ra.

" Hì hì "

" Khúc khích "

Đám hiệp sĩ, đám trợ thủ bắt đầu cười khẩy cậu thiếu niên, ngay cả đám quý tộc
2 bên và gần lão Sebastian cũng hơi động đậy môi cười.

Hơi mất bình tĩnh, Huy nhìn ngó đám hiệp sĩ và về phía nhà vua nói : " Sao vậy
được. Không có trợ thủ, tôi biết phải làm gì sau đó. Mọi người… "

" Haha, người anh em, cậu xem lại bản thân mình đi. Gầy gò tong teo, mắt mũi
thế kia, ai dám theo hầu cậu chứ hả?" William Wood che miệng mình lại để nín
cười và đạo.

Y cảm thấy vui trên niềm bất hạnh của kẻ khác. Và Huy là nơi mang niềm vui cho
William Wood.

" Nhưng tôi… "

Huy định nói cái gì, nhưng lại bị Watanabe Shuichi cắt ngang : " Bạn này, cậu
có biết lớp nhân vật dùng thuẫn trong các dòng game nhập vai hành động thường
rất phế khi đi một mình không?"

" Cái này tôi không rõ."

" Vậy để anh nói cho chú nghe này. " Watanabe thay đổi giọng ngay lập tức. Y
nhận thấy chơi với cái tay người Việt Nam rơm rơm này không có ích lợi gì, làm
quen với tay người Mỹ thì tốt nhất.

Y tiếp tục giả vờ tốt bụng tuôn ra một tràng : " Lớp nhân vật dùng thuẫn
thường chỉ làm người đỡ đòn cho nhóm, yêu cầu phải to khỏe và có sức lực tốt.
Chú em xem lại mình đi, có đủ tiêu chuẩn đó không?! Nếu đạt thì chắc chắn đã
có người vô nhóm chú rồi. Mà lớp nhân vật đỡ đòn thường có thêm binh khí cận
chiến, gây thêm sát thương cho kẻ thù, mà chú em chỉ có tay không thế kia. Làm
ăn được gì?!"

" Đúng rồi đấy, chú em lại còn cận nặng thế kia, nhỡ rơi kính, thì còn đánh
đấm thế nào?! Phải anh, anh cũng chả vào nhóm với chú đâu. Thực tế tàn nhẫn
lắm. Mạnh được yếu thua mà lại." Lại đến lượt William Wood giễu cợt Huy.

" Đúng là vậy a, Thương hiệp sĩ nói rất đúng."

" Đúng vậy."

Rồi 2 tên Cung và Kiếm hiệp sĩ liên tục vuốt mông ngựa Thương hiệp sĩ.

" … "

Huy tức đến nổ đom đóm mắt. Đã không có đồng đội thì thôi, lại còn bị đám này
xỉ nhục một cách khôn ngoan. Cậu ta chả thể văng tục lại được vì như thế là tự
làm mình mất mặt.

Cậu ta yên lặng suy nghĩ gì đó.

Nhớ ra cái gì, cậu ta nhìn về phía nhà vua Lavindor, quỳ 1 chân và thưa gửi :
" Thưa Đức Vua, thần không có trợ thủ thì thôi. Nhưng theo như thần quan sát
trong rương chứa, còn 1 kiện binh khí nữa, tại sao không có đem ra. Nếu có
binh khí, thần tự mình chiến đấu cũng chả có vấn đề gì."

Ở thế giới cũ, Huy không có quá nhiều mối giao thiệp. Căn bản cậu ta toàn giữ
mình trong thế giới riêng mà không chịu cởi mở với ai. Đến cha mẹ cậu ta còn
chán nản với đứa con trai kỳ dị của mình.

Lâu dần như vậy, Huy tự nhiên nhiễm tính tự kỷ và tự lập. Cậu ta chỉ cần 1
mình bản thân để làm thứ mình muốn mà không cần ai giúp đỡ nếu nó không cần
thiết. Nhất là với những người không đáng tin.

Và tại thế giới mới này, cậu ta biết chả có ai đáng để tin cả. Cậu ta chọn độc
lập.

Khoan, cậu ta còn Vị Lai bên người. Cậu ta không cô đơn, và cậu trai trẻ mỉm
cười thầm vì điều đó.

" Trong trận ' Thánh Chiến Vĩ Đại' của trăm năm trước. Khiên dũng sĩ đời trước
đã bị Quỷ vương đánh cắp gươm thánh. Vậy nên bây giờ chỉ còn lại khiên thánh
mà thôi." Gã nội quan đạo.

" Cái gì?! Nhưng…"

Huy không phục, nếu không có cả trợ thủ lẫn vũ khí thì cái khiên để làm cảnh
à?! Cậu ta cố vớt vát.

" Im lặng!"

Vua Sebastian Delavindor trầm giọng cắt ngang.

" Đây không phải tình huống mong muốn, ngươi có kêu nài nữa cũng vô dụng. Giờ
thì mang tiền vàng ban thưởng cho các hiệp sĩ. Riêng Khiên hiệp sĩ, thêm gấp
đôi số vàng thưởng để hắn chiêu mộ thêm trợ thủ cho mình."

Tâm trí của Huy hơi lấp lóe. Cậu ta biết có tiền mua tiên cũng được nên không
từ chối khoản thưởng thêm. Cậu ta nhanh chóng cảm tạ thánh ý : " Đa tạ Đức Vua
ban ơn. Thần dù chết cũng trung thành với Lavindor."

Cậu ta nhanh trí phục tùng. Đôi khi ' Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt'. Không thể
không hạ mình với kẻ bề trên khi bạn còn muốn sống.

---

Sau một lát, hơn 2000 đồng vàng được mang tới tận tay Huy, còn 3 người kia thì
chỉ có 1000 đồng mà thôi.

Dù chưa biết số tiền này đủ mua những cái gì, nhưng Huy cảm thấy đồng tiền vẫn
đáng tin hơn nhân phẩm con người.

Chả thế mà tiền có thể mua được tiên, chứ con người tính là gì. Cậu ta chỉ tin
Vị Lai, vì Vị Lai đã hứa sẽ không phản bội cậu.

" Hahaha, anh thèm vào lũ trợ thủ nhé." Huy đắc chí cười thầm trong bụng.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #7