46 : Sợi Dây Định Mệnh


Huy đã tranh thủ thay một bộ quần áo mới trong số vài bộ đồ nam mà Lux chọn
cho cậu ta, vì lý do không tiện đi dạo trang phục cũ đã nát bươm và máu tươi
thấm đẫm. Áo vải trắng không cổ, quần vải đen dài cùng thắt lưng da thú thô
giản, giày lười vải đen đế bằng giản tiện. Cậu ta trông chả khác nào một người
nam nhân bình thường của thế giới này.

Còn bộ quần áo cũ. Huy đã cho nó vào một nhẫn không gian rồi. Cậu ta cũng
không có quen vứt bỏ đồ đạc cũ của mình. Dù chúng không còn giá trị nữa ...

Sắc trời đã tối hẳn, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn lặn về phía tây. Dẫu vậy, Huy
và Lux vẫn chưa kết thúc chuyến đi dạo khắp khu bắc ngoại thành. Họ không
những không có dấu hiệu chán nản mà có vẻ càng thêm vui vẻ hưởng thụ việc đi
dạo và thăm thú thành phố về tối. Đơn giản mà nói thì cả hai rất có biết hưởng
thụ.

Nếu khi cả hai có đầu nhập vào một câu chuyện nào đó, thì hơn phân nửa là Huy.
Huy không phải miễn cưỡng mà làm vậy, kể cả hắn không mở lời, Lux cũng có
chuyện để nói, bầu không khí giữa hai người vẫn rất tốt. Chỉ là hắn thấy thoải
mái với Lux mà thôi.

Cũng may mắn là Lux rất hiểu chuyện và vui tính. Nàng không để ý nhiều mà
thường nhập theo câu chuyện của Huy. Chính vì thế bầu không khí giữa hai người
lúc nào cũng rất dễ chịu. Huy rất là hưởng thụ nó và thầm ước ao thời gian
chậm lại hết mức có thể.

" Lux tiểu thư món này trông có vẻ rất ngon. Tôi mời tiểu thư được chứ?"

" Tiểu nữ không khách sáo rồi."

" Lux tiểu thư. Khu phố đó sao lại có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp tập trung
thế?!"

“ Huy Hiệp sĩ … Đó là phố đèn đỏ. Họ toàn là điếm … "

" … "

" Các khu phố về đêm rất đẹp đẽ đấy! Huy Hiệp sĩ ... Bên kia là khu trung tâm
bắc ngoại thành ..." Đó là những lời Lux đã nói khi đi qua khu phố đèn đỏ.
Nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng chuyện mới nãy nhưng nhanh chóng di dời đề tài.

" Đúng là vậy ..." Huy đã đáp lại gấp gáp như vậy đấy.

Tối qua Huy đã đi dạo vài con phố để tìm nhà trọ, cũng đã không lạ gì cảnh sắc
nơi đây nữa. Nhưng nghe nàng nói vậy, Huy cũng không ngại đi cùng nàng đến khi
nào nàng chán mới thôi. Cậu ta đã hoàn toàn không cần thiết mua sắm gì nữa. Vì
không biết làm gì thêm, nên vẫn tranh thủ vừa bồi nàng đi dạo vừa hỏi thêm
những chuyện mới vừa nghĩ ra. Một công đôi việc.

Huy vẫn không quên mục tiêu của mình khi đi với Lux.

" Huy Hiệp sĩ thấy tòa tháp canh này đồ sộ không? Lên trên đó mà ngắm cảnh phố
xá về đêm thì rất tuyệt đấy." Lux chỉ tay về phía một tòa tháp canh cao chừng
hơn 10 mét, bán kính khoảng 5 mét và được đắp bằng đá hộc cực kỳ vững chãi. Có
một cửa dưới chân tháp và có hai người lính tráng canh gác. Nó sừng sững giữa
lòng những khu phố nghèo nàn và các khu chợ sầm uất.

Đi cả chiều, nhiều lần Huy đã để ý thấy nó nhưng không có hỏi. Nay cả hai đã
tới ngay dưới chân tháp, nàng mới giới thiệu nó với niềm hứng thú vui vẻ không
hề che giấu hoặc miễn cưỡng.

" Vậy tôi xin được hộ tống Lux tiểu thư lên trên ngắm cảnh." Huy cũng không
ngán gì, ngược lại cậu ta khá là háo hức một chút.

" Vậy phiền Huy Hiệp sĩ rồi." Công lao cả ngày trời gần gũi thân mật. Lux cũng
tỏ ra thoải mái thân thiện hơn nhiều đối với Huy. Huy cảm nhận rõ ràng. Cũng
chính vì điều đó mà nhịp tim của Huy tăng lên một chút. Không nói ra, Huy hiểu
rất rõ bệnh trạng của hắn đấy.

Sau đó Huy và Lux cùng trèo lên tòa tháp canh cao nhất trong khu vực. Nó được
mở ra tự do cho người dân. Xung quanh tòa tháp canh đã từng là thao trường
luyện binh của thủ đô God’s Landing, nhưng bây giờ đã bị bỏ ngỏ. Vì vậy mà
được dùng vào mục đích phi mục đích khi khu bắc ngoại thành tập trung quá
nhiều dân nghèo và di dân.

Nghe Lux bảo nơi đây thích hợp để đôi lứa hẹn hò. Không cần quá giải thích thì
Huy cũng thấy nhiều cặp đang đi dạo nắm tay có, tựa vào lan can pháo đài ngắm
cảnh trò chuyện có, có cả người bán hàng rong. Vẫn còn sớm nên chỉ có hơn 20-
30 người trên đỉnh tháp thôi.

Nhưng một vài ánh mắt nam nhân xung quanh không tự ý được chuyển từ bạn gái
của mình sang Lux. Trong mắt hiện rõ sự ước ao.

" … "

Huy biết Lux rất xinh đẹp.

" Nàng rủ mình lên đây, có phải là hẹn hò chăng?!" Một cảm giác hãnh diện và
lâng lâng trong Huy bất giác nảy nở. Huy không tự chủ được mà nhìn thật lâu
gương mặt của Lux như thể muốn tìm ra suy nghĩ chân thật của nàng.

Còn Lux, nàng hơi nghiêng đầu nhìn thẳng Huy mà mỉm cười. Nàng không biểu lộ
thì thôi, nàng nhìn Huy như vậy làm hắn càng cảm thấy mình quá tự mình đa tình
rồi.

Nói chung Huy biết Lux không có ý nghĩ gì hơn ngoài việc đơn thuần đồng ý dạo
phố cùng hắn.Chấm hết.

Nhưng Huy cũng không cảm thấy mất mát hay gì gì đó hết …

---

" Anh ơi! Anh mua cho chị chút đồ trang sức đi."

Tiếng nói của một cô bé tuổi có lẽ chỉ tầm 11- 12 tả hữu vang lên ngay đằng
sau Huy và Lux.

Huy và Lux nhìn lại thì thấy một cô bé mặt mũi bình thường lấm lem bẩn thỉu,
tóc đen cắt ngắn, cơ thể nhỏ gầy thiếu ăn uống và vá chằng vá đụp quần áo cũ.
Trên hai đôi tay nhỏ bé mà gầy gò đang nắm mấy chục sợi dây chuyền đủ kiểu và
hình dáng, không biết có phải là nhựa màu hay không, nhưng rất đẹp chế tác kỹ
nghệ. Ít nhất là Huy nghĩ vậy.

Cô bé ngước đôi mắt đen tròn thanh thuần nổi bật nhất trong bộ dáng tàn tạ của
mình ngước nhìn Huy và Lux.

" Cái này … "

Huy còn chưa biết đối đáp ra sao. Nhưng cậu ta hơi cảm thấy tội nghiệp cô bé
từ sâu thẳm trong tấm lòng.

" Chị không mua đâu. Em đi đi."

Lux nhẹ nhàng lắc đầu nói, có lẽ nàng không có hứng thú với chỗ vật phẩm trên
tay cô bé chứ không phải là do khinh ghét cô bé.

" Anh ơi ~ Mua chút gì giúp em đi … Ở nhà em còn em nhỏ đang bệnh nặng cần
tiền chữa trị …"

Giọng điệu cô bé khẽ run lên và ngập ngừng với Huy. Từ khóe mắt của cô bé, Huy
có thể thấy có đang trực trào những hạt đậu nước mắt. Lại nhìn kỹ nữa, Huy
nhận ra gương mặt cô bé có những vệt lau quệt gần khóe mắt. Chứng tỏ cô bé hay
lau khóe mắt, còn lý do gì thì Huy hơi ngờ ngợ rằng có uẩn khúc đấy.

" Chị không mua đâu. Em tìm người khác … "

" Cô bé! Bán cho anh sợi dây hình mặt trăng kia được không?"

Dù có hơi nghi ngờ, nhưng Huy lên tiếng cắt ngang câu nói của Lux. Cậu ta thật
sự muốn mua một món quà tặng cho Lux chứ không phải chỉ là thương cảm cô bé. "
Phải nói cô bé kia rất may mắn khi chào hàng với mình." Huy thầm mỉm cười và
lựa ra sợi dây bạc đẹp nhất trong số đó.

" Hai đồng vàng của anh ..."

Cô bé đưa sợi dây xong xuôi và chìa hai tay rất là lễ phép, giọng điệu cực kỳ
nhỏ và yếu. Như thể sợ Huy nghe ra giá của sợi dây.

" Huy Hiệp sĩ! Không nên mua cái đó … "

Lại một lần Lux nhẹ nhàng nói, nhưng lần này pha chút gấp gáp và không vui vẻ
gì. Nàng biết sợi dây chuyền này chỉ khoảng 2 bạc và cô bé kia có hoàn cảnh
đáng thương hay không thì có thiên đường mới biết.

" Không sao đâu Lux tiểu thư."

Huy quay qua nhìn Lux mỉm cười nhẹ, sau đó lấy tiền đưa cho cô bé bán rong. Cô
bé kia lễ phép cúi đầu nhận tiền rồi nhanh chóng mất hút trong tầm mắt.

" … "

Lux không nói câu nào nữa, nàng cứ thế nhìn Huy như thể muốn nhìn kỹ Huy nghĩ
cái gì trong đầu. Nhưng có vẻ không có hiệu quả là mấy.

" Tôi mua nó là có mục đích. Là quà cảm ơn Lux tiểu thư đã dành cả ngày hôm
nay giúp đỡ tôi đấy."

Huy chìa lòng bàn tay phải ra và hướng sợi dây nằm gọn về phía Lux. Khuôn mặt
cậu ta rất bình thản không có chút ngượng ngùng hay lúng túng thần sắc. Đơn
giản vì Huy không mang theo cảm xúc ngầm gì với nàng. Nhưng thâm tâm Huy lại
rất cao hứng.

Cậu ta cảm thấy mình đã không còn quá tệ như hồi còn ở hiện thế. Nói chuyện
được với con gái lưu loát như vậy đã khó, tặng quà càng là một cửa ải nan kham
cao cấp. Nay cậu ta làm được cả hai. Không khỏi tự cao hứng thầm.

Đây mới là lý do khiến Huy cao hứng. Thật là quái dị lý do đi.

" Vậy thì cảm ơn Huy Hiệp sĩ vì món quà ..."

Còn Lux thì hơi lúng túng khi nghe Huy nói vậy.

Lý do cực đơn giản thôi. Huy là người con trai đầu tiên ( không phải cha của
nàng, lại trừ Gerrard Vorn Lambert có ý đồ không tốt ) tặng quà cho nàng mà
rất chân thành tấm lòng.

Khuôn mặt Lux từ hồng nhuận phơn phớt rồi chuyển sang ửng đỏ như một đóa hoa
hải đường rực rỡ. Nàng bất giác né đi ánh mắt chân thành của Huy, nhưng sau đó
lại quay đầu lại nhìn Huy một chút và rồi hơi cúi thấp đầu, rồi từ từ hướng
hai bàn tay về phía trước để nhận món quà. Điệu bộ nàng rất e lệ tự nhiên
không miễn cưỡng giả tạo, cái cổ cao của nàng trắng nõn không tì vết đang như
mời gọi Huy. Không hiểu sao lúc đó đầu óc Huy hơi nóng lên một chút, cổ họng
nuốt ngược một ngụm nước trở vào, mặt mũi cậu ta cũng ửng đỏ theo và hắn có
một suy nghĩ táo bạo từ đó mà xuất sinh.

" X … Xin hãy để tôi được đeo sợi dây lên hộ tiểu thư … Được vậy là vinh hạnh
của tôi lắm."

Huy mím môi hồi hộp và lo âu sẽ bị từ chối, khuôn mặt của cậu ta lúc đó lại
càng đỏ khiến cậu ta cà lăm câu chữ. Phản ứng như vậy cũng là tự nhiên mà
thôi.

" Vâng."

Những điều đó rơi vào ánh mắt của Lux, khiến nàng cảm thấy rất buồn cười.
Không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng nàng hoàn toàn ngẩng khuôn mặt lên nhìn
Huy và đáp ứng với hắn.

Huy kịp thấy nàng mỉm cười tươi tắn xinh đẹp như một đóa hoa hàm tiếu nở rộ
rực rỡ dưới ánh trăng đêm, vừa lúc ấy ngay sau nàng là ánh trăng tròn sáng
vằng vặc trên nền trời tối. Đôi mắt đen tròn khẽ khép lại và để lộ hàng lông
mi đều đẹp có thể sánh ngang với những vì tinh tú cao xa kia vẫn đang lấp lánh
kia, nhưng lại lộng lẫy kiều lệ hơn hẳn.

Nàng xoay nhẹ người, mặt hướng ra phía lan can pháo đài, khẽ lấy hai tay nhỏ
trắng mềm tách ra đuôi tóc sang hai bên và gạt tới phía trước ngực để lộ ra
phần sau của cái cổ đẹp đẽ trắng ngần cùng với phần gáy quyến rũ của thiếu nữ
tuổi trăng tròn. Động tác ấy tinh tế và nhẹ nhàng nhưng không kém phần sang
trọng quý phái lại thanh khiết. Nàng hoàn toàn xoay người với Huy.

Huy lại được phen mà rung động trước nàng. Hắn không nỡ dời mắt trước từng cử
chỉ của nàng. Không nỡ chớp lấy mắt dù chỉ một khắc.

Không thể trách Huy thay đổi như chong chóng như thế, Lux quả thực đẹp từ
trong tủy cốt đi ra ngoài. Diện mạo, thân hình, cử chỉ, tâm tính đều không thể
chê trách. Nếu mà Huy băng lãnh cảm xúc được trước nàng, có lẽ cậu ta chỉ là '
Thái giám' không hơn. Dù rằng có muốn không để ý tới nàng, nhưng ý chí kháng
cự của Huy đối với nàng là không bền bỉ lâu dài nổi đấy.

Rõ ràng là không giữ chữ tín với chính bản thân nhân phẩm. Nhưng Huy cũng
không có cảm giác sai trái với lương tâm. Cậu ta ảo tưởng rằng đó là chừng mực
giới hạn chưa bị vượt qua.

Nhưng Huy không ngờ rằng sau này đấy, sợi dây chuyền hình mặt trăng bạc ấy
cũng chính là kỷ vật duy nhất còn tồn tại để chứng minh giữa hắn và nàng từng
có cảm giác với nhau. Nàng chính là cô gái đầu tiên ( tuy không phải duy nhất
) tại thế giới này mà cậu ta yêu hận tha thiết. Hắn vì nàng mà sẵn sàng đội
mưa đội gió triều kiến, vì nàng lao vào chiến trường vào sinh ra tử không sờn
lòng, vì nàng mà phải băng hoại quy tắc lương tâm.

Chỉ vì hai chữ : ' Báo thù '

Nhưng đó vẫn là chuyện tương lai xa xăm.

" Trước là mỹ nữ, sau cũng càng là mỹ nhân!"

Huy lặng nguyên tại chỗ và bất giác thốt ra câu nói thật tâm suy nghĩ đó.
Không phải do nói bừa nhất thời đấy. Nhưng mà dựa vào những tiêu chí gì để
khen như thế, thì chỉ mình cậu ta biết được khi nhìn toàn cảnh sau lưng một
người con gái mà thôi.

Hoặc giả là thiên đường cũng biết chăng?!

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #46