42 : Đánh Chó Nể Mặt Chủ


" … "

Một bên quan sát trận chiến càng lúc càng điên cuồng mà lòng rất lo lắng. Lux
không hiểu tại sao mình lại rất quan tâm tới vị Hiệp sĩ đế đô kia. Cứ mỗi lần
thấy hắn bị thương tổn là nàng cảm thấy thấp thỏm lo âu vô cùng. Nàng sợ lần
thương tổn tiếp theo hắn sẽ ngã gục.

Với nàng, thì ấn tượng đầu tiên với hắn cũng không tính quá xấu. Nói chung là
một cảm giác rất mới mẻ chưa bao giờ cảm thụ qua.

Hắn dễ tính, tốt bụng, ăn nói hơi vụng nhưng thành thật, không nói tục tĩu,
lại không trêu hoa ghẹo nguyệt, không chiếm tiện nghi của nữ giới. Không xấu
mà cũng không đẹp trai, diện mạo bình thường không mấy xuất sắc, dáng người
gầy nhỏ không phù hợp với người luyện võ, nhưng lại có võ lực hơn hẳn nhiều
người cùng trang lứa. Ở hắn lại toát ra một ý chí kiên cường và bản lĩnh đàn
ông mạnh hơn hẳn so với đám đàn ông ngay tại công hội lúc này, hoặc cả những
nam thanh niên mà Lux đã gặp qua.

Hắn đặc biệt hơn hẳn trong suy nghĩ của Lux.

Mặc dù nhìn hắn yếu đuối bề ngoài và không đáng tin hành động cử chỉ. Nhưng
nàng cảm giác hắn có phong phạm chiến binh như cha mình. Nàng tin mình không
nhìn sai nhân cách của hắn. Dẫu có nghe qua những tội danh ác liệt mà hắn phạm
phải trước đó, nhưng nàng tin hắn đang sửa đổi để chuộc lỗi.

Đàn ông như vậy mới đáng quý.

Thật ra Lux Vaninuya hoàn toàn không hiểu rõ bản chất thật của Huy. Nàng đã đề
cao hắn đôi chỗ, nhưng đại thể hắn vẫn là người nam nhân tốt và đáng quý. Ở
hiện thế hắn không có động lực để phấn đấu và ỷ lại để lười biếng sống qua
ngày. Nhưng ở thế giới mới này, hắn phải dùng hai bàn tay trắng và tính mạng
của hắn để tiếp tục sinh tồn.

Nghe có vẻ hơi thái quá, nhưng cuộc sống là vậy. Khi hoàn cảnh thay đổi, con
người bắt buộc phải thay đổi theo.

Hắn trở nên đặc biệt như vậy cũng là do điều kiện bắt buộc mà thôi.

" Giữa làn mưa đổ, những đứa bé không ô chỉ có thể nhắm mắt tiến về phía
trước. –Sưu tầm- "

Nhưng có lẽ Lux còn không biết. Tương lai hắn sẽ là người đàn ông yêu thương
của đời nàng. Và định mệnh sắp xếp nàng gặp hắn không phải chỉ là ngẫu nhiên.

Hai chữ là " Duyên phận "

Còn bây giờ Lux còn chưa có tình cảm yêu thương gì với hắn, chỉ hy vọng không
nhìn thấy hắn thua mà thôi. Nàng còn thầm cầu khấn thần linh ban phước cho hắn
may mắn. Nàng vốn là một cô gái tốt bụng như thế đấy.

---

Trận chiến kể lể thì dài dòng nhưng thực chất cũng chưa tới năm phút đồng hồ …

" Ha ~ Hộc hộc … "

Cả hai bên đều đã xuống sức và thở hồng hộc, nhưng chưa có bên nào gục xuống.
Cả hai vẫn đánh nhau rất hăng.

Kẻ liên tục huy kiếm chém giết, người thủ vững sau tấm khiên kiên cố. Không
phân thắng bại.

" Thằng chó chết!!! Mày là cái giống gì thế?!"

Còn về phần Brander thì đã phát điên. Nào có thằng nào còn thấp Sinh lực như
vậy mà vẫn tỉnh táo như không có việc gì. Chém mãi cũng chưa chết là không thể
nào.

Dù đã ngờ ngợ có huyền cơ nhưng Brander không khỏi căm giận khi phát sinh tình
cảnh thế này.

Brander đang phân vân không biết nên tiếp tục thế nào. Hắn rất muốn đánh bại
Huy, nhưng hình như không có đơn giản như vậy. Vậy là Brander không còn ham
chém giết nữa, gã thỉnh thoảng mới xuất ra một đao mà thôi.

" Mẹ mày!!! Mày thách tao à?! Có giỏi thì chiến đấu đàng hoàng như một thằng
đàn ông xem nào!"

Huy không nói không rằng thì đã rất chướng mắt, chỉ mãi phòng thủ càng làm
Brander nóng tiết. Nay lại chứng kiến cử chỉ khiêu khích từ Huy, Brander quyết
định vứt bỏ tất cả suy nghĩ vớ vẩn để tập trung xử đẹp đối thủ.

** …

Khi những người bạn tàn héo xung quanh bạn

Liệu bạn sẽ nghĩ gì?

Với những chiếc là không nói lên lời kia

Làm thế nào để bạn truyền đạt tình yêu của mình?

Đám mây trôi qua che khuất ánh nắng mùa hè, cơn gió thổi qua

Chồng chéo lên nhau …

**

Lời ca và nhạc nền bỗng da diết và liên tục. Sự cô đơn buồn bã nhuốm màu hắc
ám, tịch mịch càng lúc càng manh nha ẩn hiện rõ ràng. Cũng là lúc thể xác Huy
nhận thương tích đã nhiều không thể nhận thêm. Máu me đã nhuốm đỏ cả phía
trước và phía sau cậu ta. Bởi vì Brander ra tay không hề nhẹ trong cơn tức
giận.

Nhưng quá khó hiểu là Huy còn chưa gục ngã. Đây là điều bất khả thi với con
người bình thường, kể cả có là Anh Hùng Khiên huyền thoại với Thánh Khí nơi
tay.

Mà cũng lạ là Huy chưa tấn công lần nào mà chỉ thủ vững vàng cái Thánh Khí
trước những mưa lưỡi đao vô tình của Brander. Tay trái cầm kiếm đã thu vào mặt
sau tấm khiên và kiên trì đỡ đòn.

Không ai biết Huy nghĩ cái gì trong đầu.

" Thằng này không phải người bình thường rồi." Đó là suy nghĩ chung của đa
phần người đang có mặt tại đây.

...

" Ha ~ Hộc hộc … "

" Thằng súc sinh!!! Đánh tay đôi với tao này!!! Mày chỉ biết trốn tránh như
đàn bà thế sao?!"

Brander đã rống hận lên thật to, điều này đã là không thể chấp nhận được. Hắn
không ngu khi biết đối phương đang chờ hắn hao hết thể lực để ra đòn kết liễu
đây mà. Ghê tởm.

Đây không phải là lần đầu tiên Brander đánh nhau kiểu khổ chiến thế này. Tất
nhiên trong trường hợp này phải bình tĩnh mới giành được chiến thắng, nhưng
Brander không thể chịu nổi áp lực lần này. Gã đã không có tâm tình lại còn
nghe được thứ âm thanh não lòng kia, càng làm cho người người chán ghét.

Brander hận không thể vứt bỏ đao kiếm xuống để bịt tai thật kín. Gã rất không
muốn nghe cái thứ âm nhạc ma quỷ kia, nhưng nó cứ xuyên suốt vào tâm can gã.
Nghe rất là khó chịu sâu thẳm trong nội tâm.

Và Brander lại trầm mê trong những suy nghĩ miên man, hắn không tức vì Huy
chơi ' Nhây ' mà là vì tiếng hát của Vị Lai quá ' Khó cảm thụ ' với hắn.

**

… Tôi sẽ hát để chứng minh rằng bạn đang sống …

**

Lời nhạc lại càng chậm báo hiệu bài hát sắp đến đoạn kết và cũng dự báo trận
khiêu chiến đang vào giai đoạn cuối.

Brander đã chém đến mức chùn tay, kết quả vẫn không hạ gục được Huy. Đã khiêu
khích, chửi bới các kiểu, kết quả Huy vẫn giữ vững phòng ngự. Brander đã xuống
sức là bình thường, còn Huy thì đã không còn là con người bình thường theo
đúng nghĩa bóng.

Lúc này cậu ta không khác nào một ác quỷ đang tra tấn tinh thần đối phương. Ai
ai nhìn thấy cơ thể te tua của hắn cũng phải e ngại lắc đầu cảm thán.

**

… Vì lợi ích của những người vô danh

… **

' Keng!!!'

' Cạch ~'

' Xoẹt!'

Trong một giây ngắn ngủi thoáng qua, Brander vô tình lộ ra sơ hở. Hay đúng hơn
là lúc Vị Lai chậm rãi kết thúc bài hát, thì Brander hơi thở ra một hơi nhẹ
nhõm.

Trong mắt Huy thoáng qua một vệt thiểm điện, cậu ta vung lưỡi kiếm mang theo
những luồng hào quang màu xanh lam và tất cả sức lực còn lại tập kích hướng
đầu của đối phương.

Nhưng Brander đã nhanh chóng phản ứng giơ kiếm chống chế một cách chật vật và
đầy bất ngờ. Gã không nghĩ Huy lại tập kích hắn vào lúc này.

Và khoảng khắc hai mũi kiếm gặp nhau thì thanh kiếm nhật đã mẻ không thể mẻ
thêm của Brander đã gãy làm đôi. Đường kiếm uy lực mà thiếu kỹ năng của Huy
vẫn tiếp tục tiến bước và cắt sượt qua gương mặt của Brander đang cố né tránh.

Một vệt cắt dài trên mặt Brander.

" … "

Mọi người đang quan chiến trong khu nhà đều kinh ngạc không thôi. Ngay cả
Brander cũng không ngoại lệ.

" Mày chết nhé thằng khốn!!! Nhận thua đi"

' Rầm!!!' " Gư!"

Nhưng cũng không đợi Brander kịp phản ứng lại, Huy tăng tốc rồi dùng Thánh Khí
hất ngã đối phương xuống sàn nhà. Sau đó cậu ta chỉ kiếm vào mặt đối phương mà
tuyên cáo nặng nề.

Trận chiến đến đó được xem như kết thúc với Huy, cậu ta cũng thở ra một hơi
vui vẻ. Nếu không có Vị Lai và Sona hỗ trợ, có lẽ cậu ta đã ngỏm từ lâu rồi.

" … "

Mọi người quan chiến lại được phen kinh ngạc không thôi lần hai. Có diễn biến
này à? Có phải là mơ không thế? Sao Huy lại là người chiến thắng. Dẫu nhiều
người biết ý định của Huy khi chọn phòng thủ, nhưng họ không tin Brander thua
dễ dàng như vậy.

Lại còn suýt chút nữa bị chém vào mặt?!

Đa phần mọi người đều không ngờ tới tình huống này. Diễn biến cũng quá nhanh
đi, có khi nào đã cắt lược phần nào đó không?

" Mẹ nó! Thằng này là ác quỷ à? Mới là cấp bậc tân thủ đấy ư?"

" Quá biến thái đi. Với cái Thánh Khí đó và tinh linh kia, ai thắng được hắn
chứ?"

" … "

" Dừng lại! Cậu đang đi quá giới hạn rồi đấy!"

Mọi người quan chiến mỗi người một ý kiến bàn luận. Nhưng tất cả đều đều im
lặng xuống khi một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Một gã thanh niên tầm ba mươi khí tức trầm ổn mà soái ca đã đứng trước mặt Huy
và che chắn cho Brander. Gã chính là kẻ dẫn đầu nhóm Young Heroes mới nãy tiến
vào.

Ánh mắt như sao mà lạnh lùng coi thường của hắn đã bán rẻ suy nghĩ ngạo mạn
khinh người của hắn. Dù hắn ăn nói lịch sự, nhưng ai biết hắn nghĩ gì khi đứng
trước mặt hắn chỉ là một thằng nhóc đánh đấm không ra sao và rất bẩn thỉu.

Gã biết Brander đã coi thường đối thủ mà thua cuộc. Nếu nghiêm túc từ đầu, dù
Huy có là tinh linh hỗ trợ cũng không có phần thắng. Thôi thì đây là bài học
cho cả nhóm.

Gã có mái tóc vàng buộc đuôi ngựa, gương mặt soái ca cao lạnh, ngũ quan tuấn
kiệt đặc trưng của nam giới phương Tây. Mày kiếm dài mà sắc ánh vàng, mắt to
màu xanh lam đẹp như sao trời, sống mũi cao thẳng và có hồn, miệng nhỏ mà tinh
xảo so với nam nhân cùng độ tuổi.

Nếu không biết, còn tưởng hắn là trai bao cao cấp cho quý phụ nào đó.

Dáng người cao mét tám, cơ bắp có đủ, nhìn qua là biết dân luyện võ chứ không
chỉ được cái mã ngoài. Gã ăn mặc một bộ áo giáp Châu Âu trung cổ rất tinh tế
chế tác, sáng loáng ánh ngân, cộng thêm giày sắt, bao tay sắt, hai thanh
trường kiếm tỏa ra khí tức không bình thường. Chỉ nhìn qua trang bị thì biết
thân phận chủ nhân của chúng không tầm thường.

Không chỉ được về diện mạo bề ngoài và trang phục tùy thân, khốn nỗi ở gã có
một loại khí chất uy nghiêm không phải Huy có thể đối mặt trực diện, trực tiếp
áp đảo cậu ta. Brander không tuổi gì so với gã này. Phút chốc Huy cảm thấy
mình thật không đáng so sánh cả về tinh thần lẫn sức mạnh với đối phương.

Cậu ta biết đối phương đang dằn mặt mình để bảo vệ Brander đây mà.

" Đánh chó nể mặt chủ." Huy bỗng nhớ tới câu danh ngôn này của quê nhà. Và cậu
ta thấy rất đúng trong trường hợp này.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #42