39 : Nàng Hầu Thất Sủng ( Hạ )


" Chủ nhân không cần phải có trách nhiệm với thiếp thân. Dẫu sao thiếp thân
cũng chỉ mang thân phận nàng hầu."

Thanh âm không mang chút tình cảm gì của Sona vẫn vang lên từ phía sau đều
đều. Nhưng Huy cảm thấy càng khó chịu trong lòng.

Lý do tại sao Huy cảm thấy như vậy, chính cậu ta còn không giải ra được. Chỉ
là cậu ta cảm thấy đã ủy khuất Sona. Cậu ta muốn làm chút gì đó cho nàng.

Đại khái xoay đi xoay lại. Huy vẫn cảm thấy cậu ta có trách nhiệm trong chuyện
này.

" Chủ nhân không cần chịu trách nhiệm gì. Thật sự."

" Chị không cảm thấy ủy khuất hay oan uổng khi bị nhốt tại cái không gian này
sao? Đáng lẽ chị mới là …"

Sona nhẹ nhàng ngồi dựa lưng vào lưng Huy, bàn tay phải ôn nhu chạm vào bàn
tay trái của Huy. Huy hơi giật mình định quay lại, nhưng lại thôi. Cậu ta lên
tiếng trò chuyện để phá tan sự tĩnh lặng. Không có cách, hồng hoang chi lực
trong cậu ta lại cục cựa và tiểu Huy lại chuẩn bị tạo phản.

" Không hề, thưa Chủ nhân. Trái lại thiếp thân cảm thấy hạnh phúc khi được
mang một hình hài thật sự. Không phải hiện hữu thông qua vi tính, tranh ảnh,
…"

Sona nói năng vẫn lạnh nhạt không mang theo chút dư vị tạp. Huy lại càng xúc
động dữ dội.

Huy từng nói chuyện và giải quá Sơ Âm Vị Lai ý nghĩ. Cái gì là niềm hạnh phúc
khi có hình hài thật sự như con người. Cái gì là mang theo hơi thở, nhịp đập
con tim, cảm nhận ngũ cảm như con người.

Nhiều lắm.

Mỗi lần nhìn thấy cô bé cười hay nghe cô bé nói chuyện, hát hò lại khiến Huy
cảm thấy hạnh phúc cực kỳ. Có cảm giác chỉ cần nhìn cô bé cười nói cả ngày,
nhiêu đó cũng là động lực để Huy phấn đấu. Điều mà ở hiện thế Huy chưa từng có
mà chỉ mơ mộng tưởng tượng.

Nhưng chỉ những lúc cô bé hiện thân và trò chuyện với Huy, Vị Lai mới có thể
tươi cười vui vẻ. Vậy Sona không được như thế thì sao? Có thể vui vẻ tươi cười
được ư?

Không thể.

" Bả vai của Chủ nhân rộng thật."

" … "

" Bàn tay của Chủ nhân ấm thật."

" ?! "

" Được tiếp xúc với Chủ nhân gần như vậy thật hạnh phúc."

" ! "

Ngay lúc này đây, Huy nhận ra Sona cũng như Vị Lai vậy. Các nàng sinh ra đã
không phải con người như cậu ta, các nàng không tồn tại theo quan điểm của rất
nhiều người, Huy cũng không thể phản bác.

Chính vì không phải con người, các nàng mới khát khao một cơ thể sống thật sự,
muốn được sống là chính mình chứ không phải chỉ là qua vi tính, tranh ảnh.
Cũng muốn được trò chuyện vui vẻ với ai đó và người đó là Huy. Là chủ nhân của
nàng, cậu ta có trách nhiệm bầu bạn với các nàng.

Nhưng chính vì mơ hồ cảm giác được mình và Sona không thể đến gần với nhau,
như Sao Mai và Sao Hôm không bao giờ có thể cùng gặp mặt tại cùng một địa điểm
thời không. Vậy nên Huy càng cảm thấy lực bất tòng tâm hơn bao giờ hết. Huy
cũng chỉ là con người và có giới hạn khả năng.

' Siết '

" Chị Sona này. Tôi có thể làm gì giúp chị sao? Dù chỉ làm chị vui vẻ tôi cũng
không từ chối, miễn sao trong khả năng tôi làm được."

Trong cơn xúc động Huy siết chặt bàn tay nhỏ bé của Sona lại, sợ hơi buông
lỏng bàn tay kia, nàng sẽ thương tâm hay đại loại thế. Cậu ta đã hoàn toàn vứt
bỏ những tự ti mặc cảm để chủ động gần gũi với Sona, để bù đắp chút gì đó cho
nàng, để nàng không quá thiệt thòi với Vị Lai.

Cậu ta tin tưởng Sona cũng như Vị Lai hai nàng, một cách vô điều kiện. Hỏi tại
sao, chính cậu ta còn không thể trả lời được.

" Chủ nhân không cần lo lắng. Thiếp thân sẽ mãi ở nơi đây ngắm nhìn Chủ nhân
và thủ hộ Chủ nhân cho tới khi tan biến mất …"

Sona khẽ đáp, giọng nói mang theo vài sợi thương cảm. Có lẽ nàng đang khai tâm
chăng?

" Xin đừng tự làm khó bản thân mình, Sona ... Tôi biết em đã chịu thiệt thòi
rồi. Bây giờ tôi đang ở ngay đây để bù đắp phần nào đó cho em ... Tôi biết tôi
chưa chết, tôi sẽ rời khỏi đây một lúc nào đó ... Nhưng trước đó, hãy nói ra
ước nguyện mà em mong muốn tôi hoàn thành, tôi sẽ cố hết sức."

Huy đã thay đổi cách xưng hô với Sona, có lẽ Sona cũng không hơn tuổi của cậu
ta là mấy. Với lại cách xưng hô thân mật cũng dễ khiến đối phương mở lòng ra
hơn. Huy nói nhiều như vậy, cũng chỉ làm cho Sona khai tâm hơn thôi, cậu ta
còn chưa nghĩ tới sẽ đền bù cái gì nữa.

Mặc dù câu chữ lủng củng, không kịp sắp xếp. Nhưng Huy hoàn toàn chân thành.

" … "

" Chủ nhân có thể cung cấp năng lượng cho thiếp thân được không?"

Cả hai ngập ngừng một chút, sau đó Sona khẽ nói ra một câu như thế. Huy không
nhìn thấy khuôn mặt bấy giờ của Sona đã đỏ một vành, có lẽ còn đỏ hơn tình
huống ngượng ngùng ban nãy.

" Cung cấp năng lượng là?"

Huy hỏi lại một lần nữa. Cậu ta không hiểu ý của Sona là gì.

" Thiếp thân muốn thứ tinh thủy quý giá của Chủ nhân để đạt thành mối liên kết
giữa quan hệ Chủ- tớ ..."

Càng nói về cuối câu, Sona càng nhỏ tiếng, đến độ tiếng muỗi vằn như thế.
Nhưng Huy vẫn nghe được hết câu. Cậu ta hơi ngượng ngùng khi mơ hồ suy luận
cái thứ ' Tinh thủy quý giá ' kia là cái thứ nước gì.

" Nói sao đây … Như vậy cũng có hơi hơi … "

Huy cảm thấy quá nhanh đi. Dù sao thì cũng không nên vượt rào sớm quá.

Nghĩ một đằng, làm một nẻo. Khi trước cậu chàng chỉ mong được thoát kiếp trai
tân, nhưng giờ có cơ hội thì lại không dám làm. Người đời gọi kẻ như cậu ta là
' Yếu sinh lý ' cũng không sai.

Quá yếu đi.

" Xin lỗi vì đã làm phiền Chủ nhân. Thiếp thân gặp được Ngài đã hạnh phúc lắm
rồi. Dù rất muốn đồng hành với Chủ nhân, nhưng có lẽ không thể … Chủ nhân hãy
đợi một chút, Vị Lai sẽ phá vỡ phong ấn của không gian này ra sớm thôi. Thiếp
thân xin được đi trước, hẹn có thể gặp lại ở kiếp sau nếu thiếp thân có thể
làm kiếp người …"

Giọng nói của Sona phảng phất như không còn mạch lạc nữa, đứt quãng mà mang
theo sự gấp gáp, khẩn trương trao gửi hết những nỗi niềm chưa thể bộc bạch
hết. Bàn tay nhỏ bé của Sona đã rời khỏi lòng bàn tay siết chặt của Huy, cậu
ta cảm thấy không ổn và quay lại ngoái nhìn đằng sau.

Không biết Sona đã đứng dậy và mỉm cười nhìn chăm chú Huy tự bao giờ. Nàng
lặng lẽ ôm ấp cây cổ cầm vào lòng và lệ nhoen ướt khóe mi rơi nhìn Huy, tỏ vẻ
mãn nguyện.

Thân thể của Sona đang từ từ tiêu tán như những cồn cát trước gió lớn thổi
qua, dần phong hóa. Hình hài nữ tử đẹp đẽ ầm ầm sóng dậy ấy đang ảm đạm sinh
khí và từ từ tán ra những luồng cát mịn phiêu phù ra xung quanh và biến mất ở
màn đêm vô tận.

Những giọt nước mắt mới vừa mới rơi rớt khỏi cái cằm nhỏ của nàng, chưa kịp
chạm đất đã bốc hơi không còn tăm tích.

" Nàng sẽ biến mất?!" Huy chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh đó mà chưa kịp
hiểu chuyện gì xảy ra.

" Sona em bị làm sao vậy?! Đừng tan biến! Làm ơn hãy ở lại với tôi và Vị Lai!"

Định thần lại, Huy vội vàng nhào tới ôm gắt gao Sona vào lòng và hét lớn lên
cầu khẩn, nước mắt giàn giụa khổ sở. Đây là lần đầu tiên cậu ta cầu khẩn với
một ai đó. Điều mà trước đó cậu ta chưa từng làm với bất kỳ ai. Không có cách,
cậu ta coi trọng tình trạng của Sona còn hơn danh dự của cậu ta. Cậu ta sợ lại
buông lỏng, Sona thật sự sẽ rời bỏ cậu ta.

Dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng Huy như cảm thấy hận khi quen biết nàng quá
muộn. Dù quen biết và trò chuyện chưa lâu, nhưng Huy đã dành một góc nào đó
con tim tình hữu nghị cho nàng. Hắn tin tưởng nàng như chính tin tưởng hắn. Vì
nàng cũng như Vị Lai, hắn sẵn sàng trả giá hết thảy để thủ hộ các nàng.

" Thiếp thân hạnh phúc lắm. Được chủ nhân quan tâm như vậy … thiếp thân ra đi
cũng mãn nguyện … "

Sona vùi đầu vào ngực chủ nhân của nàng và khóc thương tâm càng thương tâm.
Nàng hận tại sao nàng không được như Vị Lai, không được chủ nhân quan tâm chăm
sóc. Hay chí ít là được tiếp xúc gần gũi hơn với ngài nhiều hơn nữa, chỉ nhìn
ngắm ngài từ xa thôi chưa đủ.

Không bao giờ đủ.

Tại sao lại làm vậy?

Nàng hận nữ thần xinh đẹp kia đã đặt lời nguyền rủa lên nàng.

" Ngươi sẽ vẫn tồn tại trong không gian riêng biệt này cho đến khi chủ nhân
của ngươi chết, ngươi sẽ chết theo hắn. Không bao giờ được gặp mặt chủ nhân
của ngươi, nếu không ngươi sẽ tan biến vĩnh viễn ngay lập tức."

Chính vì điều này mà Sona có thể biết tới Huy và Vị Lai, ngược lại hai người
kia thì không biết tới sự tồn tại vô hình của nàng.

Có thể gọi nàng là ' NÀNG HẦU THẤT SỦNG ' cũng không sai biệt lắm.

Nàng có thể phá giải lời nguyền nếu có thể uống máu của chủ nhân, để đạt thành
khế ước Chủ- tớ. Nhưng điều đó sẽ làm ảnh hưởng tới Vị Lai và cả chủ nhân. Nói
đơn giản ra Huy sẽ phải chia sẻ kinh nghiệm cho ba người.

' Xoẹt ~ '

Không biết từ lúc nào, Huy đã đẩy ngã Sona nằm ngửa trên mặt đất. Cậu ta đang
bỏ qua mặt mũi và lúng túng tự tay xé bỏ áo sống của Sona.

" … "

Sona còn chưa hết bàng hoàng thì Huy ngước nhìn nàng và trầm giọng xin lỗi : "
Tôi sẽ làm hết thảy vì em. Hãy cùng tôi ký kết quan hệ Chủ- tớ!"

Nhìn thấy cả đôi anh em trên rất khổ sở lo lắng, dưới thì hừng hực chiến ý.
Sona biết chủ nhân đang định làm gì và có vẻ ngài đã hiểu lầm. Nàng vội vàng
đẩy chủ nhân ra và lấy tay che lấp bộ ngực sữa cao ngất và thân thể phong tình
quyến rũ đã bại lộ của mình.

" Chủ nhân hiểu lầm. Thiếp thân chỉ cần máu của Ngài để hoàn thành ký kết …"

Sona cúi gằm gương mặt đỏ ửng xuống. Giọng nói cũng không còn thục nữ ngày
nào, thay vào đó là thanh âm ngượng ngùng thiếu nữ mới lớn. Khó trách lần đầu
nhận biết, Huy mặc định Sona là hơn tuổi cậu ta. Thất trách.

' Xoẹt! '

' Lách tách '

Huy nhanh chóng dùng cạnh sắc của cây đàn cầm Sona luôn mang theo, tự rạch một
vệt dài động mạch cổ tay trái. Những giọt máu đỏ nóng hổi cứ lã chã rơi xuống
mặt đất và sinh ra âm thanh va chạm.

" Sona! Chủ nhân ra lệnh cho em … phải tiếp tục sống vì hắn … Hiểu không?"

Huy ngồi chồm hổm đối diện Sona, nâng cổ tay đầy máu hướng về đôi môi nhỏ
quyến rũ kia, giọng điệu ra lệnh không cho phép chối từ làm một dạng.

" Tại sao Chủ nhân lại tin tưởng thiếp thân đến thế? Có đáng … "

Nhìn cái nhăn mặt, nghiến răng đau đớn của chủ nhân. Sona ngây ngốc trong làn
nước mắt hỏi. Nàng cảm thấy như có lưỡi dao cứa vào cơ thể nàng đau đớn. " Vì
cái gì mà chủ nhân làm vậy? Vì nàng? Không đáng giá đâu."

Nhưng còn không hết câu, khóe môi nàng đã bị ngón trỏ tay phải Huy chặn lời.
Cậu ta mỉm cười sáng lạn và chân thành đáp : " Anh không cần lý do để tin
tưởng Vị Lai và Sona. Chỉ cần ngày nào còn sống, ngày đó anh không hết tin
tưởng hai em."

Nhìn cổ tay chủ nhân đang ròng ròng dòng máu vẫn chảy. Sona nhắm đôi mắt vẫn
còn vương lệ và nở nụ cười mỉm đẹp đẽ khẽ gật đầu đáp ứng : " Thiếp thân đáp
ứng."

Và một đôi Chủ- tớ nữa lại ra đời giữa sự tin tưởng, chấp nhận lẫn nhau, bao
bọc lẫn nhau. Không mang theo chút dối gian, mưu đồ hay quy tắc ngầm. Họ chân
thành tới với nhau.

Và đôi chủ tớ ngốc nghếch này ngày sau sẽ còn phát sinh những câu chuyện tình
lãng mạn hay không? Tương lai sẽ trả lời hết thảy.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #39