18 : Thức Thì Vụ Giả Vi Tuấn Kiệt


Ngay lập tức có 4 tên lính đè nghiến Huy nằm ra sàn nhà. Sau khi tháo bỏ dây
thừng, rồi thì giữ chắc chân tay Huy lại cố định. Có 2 tên lính mang theo hai
cây côn gỗ cỡ cổ tay người và thay phiên nhau vụt gậy lên người Huy.

' Bộp … bộp '

' Bộp … '

' … '

" … "

Huy dù rất đau đớn, nhưng cố cắn chặt hàm răng để không phát ra tiếng kêu rên
nào. Nước mắt nước mũi, mồ hôi và máu từ khóe miệng, trên miệng vết thương đều
rỉ ra mỗi lúc một nhiều.

Cả đời Huy, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta phải chịu cảnh đánh đập tàn nhẫn
kiểu này.

Dù vậy đây cũng lần đầu tiên bị ăn hành ' SML ' ra, nhưng cậu ta quyết không
cầu xin tha thứ hay tỏ ra yếu đuối để nhận lòng thương hại từ đối phương.
Trong Huy đang kiên trì chỉ có 1 dòng ý niệm.

' Chuyện gì rồi cũng qua mà thôi '

Huy chấp nhận lãnh đòn chứ quyết không nhận vào mấy cái tội danh bị gán kia.
Nhận vào thì có thiên đường mới biết lão vua thất đức kia và đứa con gái khốn
nạn của lão lại giở thêm hình phạt gì. Tuyệt không thể nhận vào.

Vô hình chung, có lẽ đâu đó. Huy đã nhiễm ảnh hưởng của những nhân vật nam
chính chính diện trong các bộ Anime hay Manga của Nhật Bản mà cậu ta đã từng
xem khi còn ở hiện thế.

Khi rơi vào tình huống hiểm cảnh, hay cả cận kề cái chết. Họ vẫn đứng vững và
chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Đó là những gì Huy cảm nhận được từ họ. Những
cậu thiếu niên có bằng tuổi Huy, kém tuổi hoặc hơn chục tuổi. Dù rằng họ có
chết cũng không liên quan gì tới Huy, chả ảnh hưởng nồi cơm Huy ăn. Nhưng vô
hình chung họ đã tiếp thêm dũng khí cho Huy. Mà ngay lúc này, cậu cũng muốn có
1 khoảng khắc nổi bật nhất trong kiếp nhân sinh của mình.

Huy muốn được rực sáng lên như ánh dương ngày ban mai dù chỉ chốc lát. Còn hơn
le lói như ánh nến cô độc giữa đêm trường không có hy vọng.

Dù nước mắt vẫn rơi càng lúc càng nhiều. Nhưng cậu ta coi đó như minh chứng
cho việc không cam lòng. Đã không cam lòng thì đại biểu cho không phục và
không chịu khuất nhục. Và dù có chết dưới đòn gậy này. Cậu ta vẫn cảm thấy
mình đã làm được 1 việc gì đó rất đáng tự hào. Cậu ta có thể ưỡn ngực tự hào
như cái ngày cậu ta thi đạt 10/10 bằng lái xe máy.

Sự tuyệt vọng dần càng lúc càng ảm đạm đối với Huy. Cậu ta không còn cảm giác
kinh sợ trước đòn gậy nữa, mà thay vào đó là sự nhiệt huyết trong cậu ta đang
được kích phát để làm giảm nỗi đau thể xác.

Có người nói : " Vượt lên trên nỗi đau thể xác, bạn là kẻ chiến thắng."

Trong trường hợp của Huy. Cậu ta lần đầu tiên được trải nghiệm sự thực đau đớn
này và cũng rất dũng cảm vượt qua nó đấy.

---

Đòn gậy hành quyết càng lúc càng nặng tay hơn. Với hình thể gầy nhom của cậu
sinh viên Việt Nam đặc trưng, không thể không nói Huy đã chết đi sống lại 3
lần đã là gian nan với cậu ta. Cứ mỗi lần cậu ta ngất xỉu là lại có 1 tên lính
dùng nước làm cậu ta tỉnh lại và đòn hành quyết lại tiếp tục. Và chỉ mới hơn
50 gậy mà thôi.

" … "

" … "

" Thưa Đức Vua đáng kính! Khiên Hiệp sĩ bị đòn là thích đáng. Y suy nghĩ ngây
thơ cho rằng không nhận tội thì sẽ vô tội. Điều đó không chấp nhận được. Nhưng
y đã nhận được bài học từ sự việc lần này. Dù sao Tam công chúa vẫn chưa bị
làm nhục, vẫn còn có thể châm trước. Kính xin Đức Vua rộng lượng mà khoan thứ
cho hắn lập công chuộc tội."

Watanabe Shuichi lên tiếng xin tha cho Huy. Cậu ta cũng không đành nhìn Huy
chịu oan uổng như vậy. Dù sao cậu ta vẫn còn tính người.

" … "

" Cứ đánh tiếp đi! Thằng này xứng bị xử tội chết vì dám cưỡng hiếp công chúa
triều đình."

Vương Chí Bình còn chưa nói gì, nhưng William Wood thì không thể nhịn được mà
phản đối. Là người thông minh có thể nhìn ra là y cố ý nhắm vào Huy, chứ không
phải là y không có tính nhân đạo.

" Nếu đánh thêm, cậu ta có thể chết mất."

Watanabe Shuichi không cho đó là ý hay.

" Chết thì kệ mẹ nó. Thằng dân xứ mọi."

William Wood thể hiện rõ tâm ý của mình.

" Thôi đủ rồi! Lôi nó dậy nghe tiếp tuyên cáo!"

Đức Vua cũng không tiếp tục nghe mấy tay hiệp sĩ tranh luận. Lão đã thỏa mãn
khi chia rẽ sự đoàn kết nơi tứ hiệp sĩ ngoại lai này. Chỉ cần nắm lấy chúng
như công cụ, lão ta không lo không thống nhất được toàn đại lục Pentagon này.
Có khi là cả các đại lục lân cận nữa là.

Đánh thừa sống thiếu chết vật hiến tế liền đủ, không cần giết đi. Còn vật hiến
tế hoặc 3 tên còn lại có mưu đồ tạo phản hay không, lão cũng không cần lo.
Tước bớt sức mạnh và đàn áp chúng là được.

Vua sư tử há sợ mưu mẹo của chuột nhắt. Không đời nào.

Huy đã từ từ thanh tỉnh như bình thường. Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh (
theo như cậu ta nghĩ như thế), cậu ta trông nát không thể nát thêm. Máu me đầm
đìa khắp vùng lưng với những vết thâm và bầm tím chằng chịt. Dù vậy, trong đôi
mắt đang ngập nước mắt của cậu ta vẫn còn lóe lên những tia căm hận bất phục.

Mẹ kiếp! Phải công nhận 2 thanh niên thi án làm việc rất có tâm. Gậy nào cũng
rất có uy lực. Mà nửa sau lại càng uy lực hơn.

Huy đã không còn lời nào có thể dành cho sự tận tụy đó. Cậu ta yếu ớt hơi thở
mà chỉ có thể hài hước như vậy suy nghĩ để cho tinh thần thoải mái, không bộc
phát ra nộ khí. Chả may lại văng tục câu nào, lại phải thêm vài gậy nữa. Cũng
may mà được xin miễn trước hạn, nếu không thì ...

Nghĩ như thế. Huy cũng không khỏi liếc qua cung hiệp sĩ Watanabe Shuichi và
thầm cảm ơn y. Còn 2 gã còn lại, Huy chả để tâm nữa rồi.

" Khiên hiệp sĩ! Nhà ngươi đã phạm tội ác không thể dung thứ. Nhưng xét theo
mức độ nào đó, Ta vẫn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ngươi."

Lão Sebastian Delavindor tỏ vẻ ra là rất khoan dung độ lượng. Nhưng thực chất
là lão đã ban xong cây gậy cho Huy, giờ lão sẽ chỉ cần tỏ thương hại mà ban
nốt cây củ cải. Làm vậy là để triệt tâm làm phản trong Huy, kể cả có tâm làm
phản, lão cũng có cách đối phó.

Lão đã là lão thủ rồi, còn mấy tên ranh con chơi trò hiệp sĩ kia chỉ là con
cừu chờ lão lấy lông và sữa thôi. Không hơn không kém.

" Ngươi sẽ vẫn là khiên hiệp sĩ của triều đình Lavindor này. Nhưng chỉ với tư
cách như 1 kẻ hạ nhân mà thôi. Nói đúng hơn ngươi chỉ bằng lũ phạm nhân, nông
nô. Không hơn không kém. Ngươi sẽ chiến đấu cả đời ngươi cho Lavindor mà không
có quyền đòi hỏi bất kỳ thứ gì và không từ bất kỳ nhiệm vụ gì. Ngươi không có
quyền từ chối."

Đức Vua chém đinh chặt sắt không cho Huy có thể phản kháng. Lão làm tất cả
cũng chỉ để cô lập từng người trong nhóm tứ hiệp sĩ ra mà thôi. Hôm nay là
Huy, ngày sau sẽ là 1 trong 3 người Wood, Bình và Watanabe. Chia ra để mà trị
là phương sách dễ dàng nhất mà lão tâm đắc.

" … "

Huy cũng rất khó quyết trăm bề. Chọn ở lại thì phải phục tùng vô điều kiện cho
lão già khốn kiếp này cùng với triều đình của lão. Mà trở về thì không có cách
nào cả.

" !!! "

Rất nhanh Huy đoán được vì lý do gì lão hồ ly này chỉ bày mưu lừa gạt, gán tội
tầy trời cho mình, rồi cuối cùng tỏ vẻ độ lượng dung nạp, mà không tức giận xử
tử.

Thứ nhất là không có khả năng trở về nếu như không đáp ứng điều kiện của nữ
thần Aphrodite < Bảo vệ đất nước Lavindor trước Thời Khắc Định Đoạt >. Chỉ ý
chí của Đức Vua Lavindor là không đủ để đưa Huy trở về thực tại. Bằng chứng là
lúc nãy lão không hề đả động tới việc gửi trả Huy về để lấy lại Thánh Khí. Có
thể giết cậu ta để lấy lại Thánh Khí, nhưng …

Thứ hai là lão không có ý giết mình. Lão chỉ làm thế để rung cây dọa khỉ với
đám Wood mà thôi. Lão làm cho mình mang ơn để sống chết phục vụ lão. Hoặc là
cũng để mình vướng bóng ma mà không dám phản kháng lão và triều đình của lão.
Kiểu như Hạ Mã Uy mà thôi ( hạ uy phong của Huy xuống để dễ sai khiến hơn là
để Huy phách lối ).

Chỉ nhiêu đó, Huy không khỏi khâm phục độ ‘ Cáo già ‘ của Đức Vua Lavindor.
Cậu ta so với lão cũng chỉ như học sinh tiểu học với sinh viên học viện
Harvard mà thôi. Không đáng để nhắc tới.

Bầu không khí cũng trầm mặc đi theo sự im lặng của Huy. Không ai dám nói gì
nếu không có Đức Vua ra lệnh.

" Thần xin nhận mệnh … "

Huy hổn hển đồng ý thần phục. Đã đến nước này, phản kháng hay chửi bới như mấy
thanh niên nhân vật chính cá biệt lại hơi ngáo ngáo trong Anime hay Manga. Thì
chết là cái chắc.

Đây không phải là thế giới tưởng tượng của Huy, chết là hết. Cậu ta không ngu
xuẩn gì mà đâm đầu vào cái chết vô nghĩa. Cậu ta nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội của
mình. Mà không phải lúc này vội vàng.

Và đó cũng là một quyết định chính xác nhất trong đời cậu ta.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt là như vậy.

" Quân bay! Lôi hắn ra ngoại thành để hắn tự sinh tự diệt. Không có lệnh của
triều đình, cấm hắn đi vào trung và nội thành! Nhớ chú ý tới hắn đừng để hắn
bị ' giết chết' là được!"

Đức Vua lạnh lùng đạo và lão quay người rời đi với một nụ cười mỉm mãn nguyện.
Cũng vì vậy mà kết thúc phiên tòa không nói lý ( hoặc là đã được an bài sẵn)
có một không hai này.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #18