Người Anh Hùng Vô Danh Nhưng Không Cô Đơn


Tại khu vườn phía nam của Thiên Đường, nơi ở của nữ thần tình yêu và sắc đẹp
Aphrodite khuynh quốc khuynh thành.

Nàng đang đi dạo trong khu vườn xinh đẹp của mình như hằng ngày.

Mỗi bước đi nhẹ của nàng làm lay động vạt váy trắng rung rinh một cách tinh
tế, nàng như một người mẫu đẹp nhất đang đi trên ánh hào quang sàn diễn danh
giá. Dưới ánh dương ban mai, tinh thần phấn chấn của nàng có thể khiến cho
những kẻ tuyệt vọng muốn chết nháy mắt đều có thể khởi tử ham sống.

Ở nàng toát ra khí chất thanh thoát của 1 bậc nữ thần, nhưng đâu đó có không
tầm thường diễm lệ nóng bỏng. Không một nữ giới phàm nhân nào có thể sánh được
với sắc đẹp phong tình vạn chủng của nàng đấy.

Chỉ cần một hơi thở nhẹ, một cái nhìn, hay một cái mỉm cười nhẹ. Bất kể là nam
nhân nào từ thiên giới tới phàm trần đều không thể không cam nguyện trở thành
nô lệ của nàng. Nàng tự có sự mị hoặc của riêng nàng mà ngay cả cha nàng là
thần Zues cũng phải đau đầu.

Nếu không phải nàng từng làm loạn bằng vẻ đẹp thiên sinh lệ chất kia. Vô số
nam thần chịu cam nguyện hầu hạ nàng đã loạn đấu với nhau, Thiên Đường đã
không yếu ớt trước cuộc chiến với Địa Ngục ở trận thánh chiến hơn trăm năm
trước.

Sự việc bị quy cho nàng. Bị đày ải ra khỏi Thiên Đường và phải chịu trách
nhiệm hỗ trợ các quốc gia nhân loại chống lại Địa Ngục. Không thể không nói
đây là công việc nhàm chán nhất đời nàng.

Lẽ ra Athena hoặc là Ares hoặc tệ lắm là đôi chị em song sinh Artemis- Apollo
mới là những kẻ thích hợp làm điều này, mà không phải nàng. Nàng chỉ thích
khoe khoang sắc đẹp của mình mà thôi. Không có gì thú vị hơn là phô bày sắc
đẹp ra trước mặt đàn ông và kiểm tra phẩm cách của họ. Chỉ nghĩ tới đó thôi là
đã đủ phấn khích rồi.

Mặc dù đã có 2 đời chồng và có con, nhưng bản tính của nàng thì vẫn không thể
nào gọi là chính chuyên. Vẫn ham muốn treo ghẹo nam giới cả trên trời dưới đất
và coi đó là lẽ sống của bản thân.

Mặc dù không mấy tình nguyện, nhưng Aphrodite không có khả năng cãi lời cha
mình.

Như hằng ngày nàng dạo chơi vườn là để tâm tình tốt lên. Nhưng hôm nay nàng
cảm thấy tâm tình không khá. Có lẽ nguyên do là từ tên hiệp sĩ của triều đình
nhân loại Lavindor kia, nàng mới gặp ngày hôm qua.

Tên khốn kiếp đó dám không coi trọng sắc đẹp của nàng. Đây là lần đầu nàng cảm
thấy tự tôn bị sỉ nhục như vậy.

Bản thân nàng vốn nóng tính và dễ bị xúc phạm vì lý do không được tích sự gì
khi còn ở Thiên Đường. Nàng cảm thấy tên nhân loại này đáng chết lắm.

" Thưa Công nương! Tên nhân loại đó đã bị Đức Vua xứ Lavindor hãm hại. Tình
hình là … "

Vị nam thần hầu cận đi vào và thưa gửi.

" Cái gì! Hắn bị tử hình sao?!"

Aphrodite giật mình. Nàng vội vàng đi vào vấn đề nàng quan tâm nhất. Chết thì
hết, còn sống tàn thì tính là gì. Còn sống thì dễ nói. Nếu không, Thiên đường
lại trách phạt tội không chu toàn thì mệt mỏi.

Nàng rất là lo lắng tên nhân loại này chết rơi thì hỏng hết công sức vất vả
hôm qua.

" Cái này! Thần chưa rõ … "

Vị nam thần tỏ rõ sự sợ hãi. Anh ta biết chủ nhân mình sẽ bão nổi vì cái tội
không chu toàn bảo vệ. Nhưng nào có thiên thần nào được tự do hạ phàm. Bị
Thiên Đường bắt được thì chỉ có về nhà làm ruộng.

" Ngươi cũng thật rảnh khi về đây tay không! Đi cứu hắn một mạng ngay!"

Quả nhiên Aphrodite không kiềm nén được tâm tình. Thôi hết, hắn mà chết là
thiếu nhân lực, mà thiếu nhân lực đánh sao lại với Quỷ vương.

" Thưa Công nương, đội trưởng Tyrant! Gã phàm nhân đó đã được tha bổng. Hắn
còn sống!"

Một vị nam thần 1 cánh chạy vào khẩn báo.

Vị nam thần 2 cánh Tyrant thở nhẹ ra hơi mà cảm thán thầm : " Hú hồn, may mà
hắn ta phúc lớn. À! Mình phúc lớn."

" … "

Về phần Aphrodite, nàng cũng hơi dãn ra chân mày. Nàng đã lo nghĩ nhiều rồi.
Nàng cũng thầm cảm thấy may mắn khi tên nhân loại kia phúc lớn mạng lớn. Nhưng
nàng quyết không tha cho hắn nếu hắn bị nàng gặp lại. Lần sau phải hành hạ hắn
như mấy trò ngược đãi của nhân loại, nàng mới hả giận đấy.

---

Ở tại nhân gian, lúc này trời đã là về trưa nắng.

Ở gần cổng thành trung cửa bắc môn, ngay trước chân cầu đi vào cửa Bắc thành.
Huy bị 4 tên lính áp giải ra đấy và vất nằm vật ra giữa đường. Vô số người dân
đi qua hiếu kỳ bàn tán. Trong số đó cũng không ít người biết chuyện cũng nhịn
không được chửi rủa ầm ĩ khiên anh hùng của họ.

Đám lính áp giải thì bỏ đi, còn đám lính canh gác thì không quan tâm Huy là
thằng nào.

Sự việc được truyền đi quá nhanh chỉ bởi vì các tờ thông cáo được dán khắp phố
chợ.

< Khiên Hiệp Sĩ kẻ đã phạm tội cưỡng dâm nữ trợ thủ và giết người vô tội khi
cố ngăn trở >

Huy thì không đủ sức để đi lại bình thường nữa. Cậu ta miễn cưỡng lết tới một
góc phố vắng nào đó để nghỉ ngơi và tránh lời đàm tiếu.

" Chủ nhân! Thiếp thân thật xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm. Nếu như
ngay lúc đó khuyên bảo chủ nhân cảnh giác nữ nhân đó."

Vị Lai hiện thân ngay lập tức, cô bé đã không còn dùng xưng hô ' Vị Lai ' nữa.
Cô bé thật sự hối hận về sự vô trách nhiệm của bản thân.

Huy giơ tay xoa đầu chậm chậm cô bé tinh linh trước mặt mình, chỉ là cười nhẹ
mà rất khó khăn : " Đừng tự trách bản thân... Là do anh đánh mất lý trí trước
sắc đẹp mà thôi. Do anh cả thôi."

" Không phải chủ nhân, là Vị Lai tất cả. Nếu Vị Lai cảnh báo chủ nhân đêm hôm
qua thì …"

Vị Lai cảm thấy rất là đáng trách khi mà không thể làm gì hơn cho chủ nhân.
Thiếp thân chỉ cần quan tâm các mối quan hệ cho chủ nhân là đủ. Không cần tâm
tồn bất thiện tình cảm gì đối với chủ nhân.

Thiếp thân thì chỉ là người hầu mà thôi.

Nghĩ như thế, nhưng trong lòng Vị Lai không hiểu sao cũng rất khó chịu. Cô bé
cũng chưa hiểu rõ thứ cảm xúc này là gì. Tại sao khi gặp chủ nhân là nàng lại
có thứ cảm xúc này.

Cũng chính vì mải bận tâm nó, mà chủ nhân suýt chút nữa bị hãm hại. Do nàng
hết.

" … "

Huy không nhanh không chậm lấy tay hứng Vị Lai vào lòng bàn tay, sau đó đưa cô
bé lên đỉnh đầu mình. Bật cười đạo : " Tất cả đã ổn rồi. Không phải anh vẫn
còn sống sau tất cả sao. Em không cần lo lắng."

Vị Lại nhìn lại lớp áo sơ mi trắng sau lưng đã nhuốm thẫm máu tươi của chủ
nhân. Cô bé không nói nên lời : " Nhưng … "

" Suỵt "

" … "

Huy đưa tay ra dấu cho Vị Lai ngừng nói và đôi chủ tớ lâm vào trầm lặng. Cậu
ta cảm thấy trải qua trận bạo hành này cũng tốt, chưa chết thì vẫn có thể làm
lại.

Dù cậu ta chưa biết bị đánh đập tàn tạ xong, không còn xu dính túi nào, thì
còn có thể làm gì?

Đầu cậu ta xoay quanh những dự định đã định làm với Mellyn. À là với Jenny
A’rc Lavindor. Như cày cuốc, đánh quái, bảo tiêu như những dân mạo hiểm giả
thực thụ. Nhưng tất cả đã vỡ vụn theo từng giọt nước mắt mặn chát lại chực
trào.

Cậu ta hối hận khi quá tin người. Thật hận khi ngu xuẩn kiểu gì lại đi tin con
điếm đó.

Cậu ta cứ tưởng xuyên không sang thế giới này sẽ làm được nhiều thứ lắm. Trở
thành anh hùng, gặp mỹ nhân, tiêu dao bốn phương như những nhân vật nam chính
trong các bộ Anime, Manga cơ.

Nhưng cuộc đời đã dội cho cậu ta gáo nước quá lạnh.

Lạnh lắm.

Huy thấy lạnh lắm. Lạnh như kẻ đã chết rồi ấy. Không có ai quan tâm cậu ta ở
thế giới này đâu. Thế giới cũ, đến cả cha mẹ cậu ta còn bỏ rơi cậu ta nữa là.

Bất kể là ở đâu cũng không có ai cần cậu ta đâu. Cậu ta chỉ là kẻ vô danh cô
độc bước trên quãng đời trầm luân không có hạnh phúc. Cậu ta chỉ là sản phẩm
lỗi có cũng được mà không có cũng được do ông trời lỡ tay tạo ra mà thôi.

" … "

Chứng kiến chủ nhân rơi những giọt lệ thống khổ kia, Vị Lai cũng cảm thấy
không sao vui nổi.

Cô bé xoa đầu của chủ nhân và khẽ hát lời bài hát lúc còn trong cung điện.

** …

Đóa hoa đại nở rộ

Làm ơn hãy trả lời cho tôi biết

Tại sao mọi người lại đấu tranh và làm tổn thương nhau

Đóa hoa đại rực rỡ

Bạn nhìn thấy những gì từ khoảng cách của mình?

Tại sao mọi người không thể tha thứ cho nhau

Cơn mưa đi qua và mùa hè mang màu xanh dương trong vắt

Tất cả chỉ còn là cảm giác cô độc lúc này

Bạn khẽ run lên trước mặt tôi

Không nói lời nào

Khi những người bạn tàn héo xung quanh bạn

Liệu bạn sẽ nghĩ gì?

Với những chiếc lá không nói lên lời kia

Làm thế nào để bạn truyền đạt tình yêu của mình?

Đám mây trôi qua che khuất ánh nắng mùa hè, cơn gió thổi qua

Chồng chéo lên nhau

Tôi sẽ hát để chứng minh rằng bạn đang sống

Vì lợi ích của những người vô danh

… . **

" … "

Không biết từ bao giờ, những giọt nước mắt của Huy đã mang theo hơi ấm trở
lại.

Khuôn mặt lạnh lẽo kia phảng phất đã hồng hào hơn và có sinh khí hơn. Nếu so
với lúc nãy, quả thực thây người so với thiếu niên đơn phương được ' Crush '
chấp nhận tỏ tình sau bao nỗ lực.

Cậu ta đang sống trở lại theo đúng nghĩa đen.

Huy biết rằng cậu ta tuy không có điều gì đáng nhắc tới trong cuộc đời này.
Nhưng cậu ta biết một điều, có Vị Lai bên cạnh mình đã là điều hạnh phúc nhất
rồi.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #19