" … "
" … "
Một bên là tiếng lão Sebastian Delavindor than trời trách đất vì sao lại có 1
tên hiệp sĩ phế thải như thế hàng lâm. Bên khác là tiếng xì xào của đám quý
tộc, tướng quân.
Họ lật ra những cái nhìn khinh bỉ, coi rẻ dành cho vị anh hùng đang bị bắt
trói và quỳ dưới sàn kia. Thậm chí họ còn không tiếc lời xỉ vả cậu ta một cách
phẫn nộ.
Nào có ai hay. Sự thật của tất cả mọi chuyện chỉ là kết quả của sự bày mưu
tính kế của nhà vua đáng kính của họ dành cho nhóm hiệp sĩ dị giới. Điều này
mãi đến sau này mới vỡ lẽ. Còn hiện giờ thì chưa.
…
Còn Huy. Cậu ta không còn đủ bình tĩnh để mà cho ra những câu thoại để đối đáp
với nhà vua nữa. Trong đầu cậu ta bây giờ chỉ đang xoay quanh những câu hỏi
rất là bức thiết mà chỉ xoay quanh 1 vấn đề.
" Mình sẽ chết phải không?!"
" Hãm hiếp công chúa con vua thì hình phạt là gì?"
" Giết người vô tội thì tội gì? Xử phạt như thế nào?"
Trán Huy đã bắt đầu đổ mồ hôi vì lo sợ. Toàn thân cậu ta bỗng trắng nhợt nhạt
đi và nhịp tim cũng đập mạnh hơn bình thường.
Chỉ cần có cơn gió lạnh mà thổi vào cậu ta, chắc cậu ta có thể đủ ngất xỉu
vậy. Chả khác gì tên trộm mới vào nghề lại bị bắt quả tang ngay lần đầu phạm
pháp. Vì sợ đầu sợ đuôi mà quên mất bản thân mình vô tội.
Lòng Huy như chết lặng khi nhớ lại những câu chữ mà mới nãy nhà vua nói. Nó
chả khác nào lời tuyên án tử dành cho mọi sự cố gắng nãy giờ của cậu. Cố gắng
kiểu gì cũng chết cả thôi.
Tai Huy ù đặc lại và nghe tiếng nọ xọ tiếng kia. Nước mắt cậu ta không kìm
được mà lem nhem ra mắt kính. Cậu ta biết mình sắp phải chết. Cậu ta còn có
quá nhiều thứ chưa làm được.
Rất nhiều thứ. Tỉ như còn phải trở về nhà với …
---
Bên trong hình dạng cái kính. Sơ Âm Vị Lai biết chủ nhân đang gặp khó khăn
nguy cơ. Nàng hận bản thân đã không cảnh cáo chủ nhân trước sự xuất hiện của
Jenny A’rc Lavindor, dù chỉ là cảm giác rất nhỏ. Nàng đã hy vọng mọi chuyện
đều là màu hồng cho chủ nhân của mình, mà không nghĩ tất cả chỉ là gian dối.
Nếu lúc trước, nàng đứng về phía cái đầu lý trí thì có lẽ đã không có chuyện
ngày hôm nay. Nàng đã thờ ơ mà đứng trung lập.
Tất cả là do nàng mà chủ nhân phải đón nhận tình huống này.
Một bên cố gắng cứu vãn tình thế, một bên khác. Sâu thẳm trong trái tim nàng,
Vị Lai đang tự phong bế 1 thứ tình cảm khác thường chỉ dành cho chủ nhân của
nàng. Nàng tự hứa sẽ chỉ làm tròn nghĩa vụ người hầu với chủ nhân, không mang
thêm thứ tình cảm riêng tư nào khác. Đến khi chủ nhân thành công nhiệm vụ thì
thôi.
" … "
Cái đầu lý trí của Huy như nhận được sự hiệp trợ từ Sơ Âm Vị Lai. Nó lột xác
và trở nên lợi hại hơn với tinh thần phẫn nộ : " Lũ khốn nạn đó đang vu khống
cho mày, sao mày lại yếu nhược như thế. Khóc khóc cái ' ĐM ' mày, thằng đàn
bà!!! Đứng dậy và cho tụi súc sinh đó biết mày nghĩ gì. Không làm được Hiệp sĩ
thì về, có cái đéo gì mà phải khuất nhục chúng nó thế!"
Trái tim tình cảm cảm giác mình đã làm sai. Nhưng bản thân của nó vốn là đón
nhận tình yêu và tạo ra lòng nhân ái của nhân loại, còn cái đầu là nơi nhận
quyết định từ chủ nhân và phát ra tín hiệu cho cơ thể thực hiện. Đôi khi chúng
nó chính là kẻ làm ra hành động mà không phải chủ nhân của tụi nó.
Trong tình huống đã sai 1 lần, trái tim không còn hùng hổ được như cái đầu khi
thì dã tính, khi thì yếu nhợt hèn yếu kia. Trên bản chất, chúng nó là 2 mặt
thái cực trái ngược của 1 cá thể con người. Chúng không thể thiếu nhau cũng
như con người cần cả 2 chúng nó để hoàn thiện nhân phẩm là người.
Trái tim lí nhí can gián : " Đừng làm thế. ' Người dưới mái nhà thì cúi đầu'.
Nếu làm căng thì chết hết đấy."
Đến phiên trái tim trở thành ' Thụ' và cái đầu thành 'Công'. Đôi khi chúng đổi
vai cho nhau như vậy, con người mới hoàn thiện được.
Nhưng cái đầu đang nộ khí trùng thiên nào chịu nghe. Nó rất là khó chịu vì
trái tim lúc nào cũng đối lập với nó : " Mày nói cái đéo gì thế thằng hèn?!
Nếu không phải mày thì tụi này có dính phải ' Thính' của con điếm kia không?
Hả???"
Trái tim tỏ ra bình tĩnh hơn trong tình huống dầu sôi lửa bỏng này : " Là tao
sai. Được chưa. Nhưng nếu như bây giờ mày mà sai tiếp. Thì sẽ không có cơ hội
làm lại đâu."
Cái đầu nheo mắt lạnh lùng đạo : " Ý mày bảo thằng Huy nhận 2 cái tội trạng mà
nó không làm?"
Trái tim ú ớ : " Không … không phải. Ý tao là nên tìm cách giải quyết khác nhẹ
nhàng hơn."
Cái đầu bão nổi : " Nhẹ nhàng cái ' ĐM ' mày. Chết đến nơi rồi mà còn ở đó suy
nghĩ."
" … "
Trái tim không còn lời nói thêm. Nó cũng rất lo sợ là Huy phải chết. Huy chết,
tụi nó cũng không sống được.
" Xin hãy khuyên chủ nhân bình tĩnh lại tâm tình. Chắc chắn ngài ấy sẽ tìm ra
được lối thoát cho tình huống này. Chúng ta chỉ cần tin tưởng ngài ấy."
Vị Lai chưa có khả năng Thần giao cách cảm, nhưng nàng có khả năng giao lưu
với cái đầu và trái tim của chủ nhân thông qua một chiều không gian mà nữ thần
Aphrodite đặc biệt lưu cho nàng. Và nàng đang cố gắng làm hết sức mình vì chủ
nhân.
Trong khi trái tim còn hơi ngạc nhiên khi lần đầu thấy Vị Lai tham dự cuộc nói
chuyện của tụi nó, thì cái đầu nhanh trí hơn. Nó cảm giác hôm nay là ngày của
nó.
Có gió rồi, giờ chỉ chờ phất cờ thôi. Và nó đột nhiên tăng tinh thần với những
suy nghĩ không kém phần thiếu bình tĩnh hay còn gọi là ngu xuẩn. Thiếu bình
tĩnh đã là bản chất của Huy, cái đầu hiện nay đang nắm quyền chỉ thuận thế mà
chỉ đạo thôi. Lẽ ra trong tình huống này, trái tim nên là sự lựa chọn sáng
suốt.
Nhưng những kẻ lựa chọn trái tim trong tình huống này. Người đời gọi họ là kẻ
hèn nhát.
---
" Lũ khốn chúng mày câm hết mồm vào đi. Không biết đúng sai đã nhao nhao học
tiếng chó sủa inh ỏi. Không thấy buồn cười à?! Không rõ ràng chứng cứ mà buộc
tội như đúng rồi. Đã không cần thằng này làm hiệp sĩ, không cần phải giở bài
hãm hại làm gì. Cứ trả tao về thế giới cũ là được. Tao thèm vào làm hiệp sĩ
của chúng mày đấy."
Huy bất bình mà văng tục tất cả những gì cậu ta đã kìm nén về phía đám người
xung quanh mình. Cậu ta đã mặc kệ sống chết đấy. Cậu ta đã chả hy vọng giành
lấy sự trong sạch tại nơi này, khi mà chính Đức Vua còn không tin cậu ta. Cùng
lắm là chết thôi. Chỉ tiếc là lời hứa dành cho Vi Lai là cùng trở về nhà là
không thể hoàn thành.
Nhưng Huy đã không còn thời gian mà hối tiếc cái gì cả. Cậu ta chỉ mỉm cười
trong lòng, hy vọng Vị Lai sẽ không oán hận cái lựa chọn mà Huy nghĩ là ngu
xuẩn nhất này. Huy cảm thấy thanh thản hơn nhiều khi biết sắp chết như thế
nào.
Cậu ta rất ghét cái kiểu chết vì già hay vì bệnh. Nay cậu ta được thử kiểu
chết khác.
' CHẾT VÌ NGU '
Nghe có vẻ rất phấn khích lòng người đấy.
Cả gian phòng bỗng im lặng, rồi lại huyên náo tiếng người phẫn nộ, bất bình.
Họ đều nhao nhao kêu gọi đức vua mau chóng kết thúc án và hành hình Huy. Thêm
cả tội hỗn láo nữa.
Vậy là Huy lại có thêm tội danh thứ 3.
" Tâu Đức Vua tôn kính! Thần không phục với án này. Nếu triều đình không cần
kẻ bề tôi vô dụng này nữa thì cứ trả thần về nơi thần đã tới. Thần xin trao
trả lại Thánh Khí. Nếu được thành toàn, thần sẽ rất đội ơn."
Trong lòng Huy nóng nảy hơn cả dung nham núi lửa. Mắt muốn trợn ra, hàm răng
muốn bạnh ra để biểu lộ tức giận. Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn còn giữ được bình
tĩnh và nín giận xuống. Và Huy bình tĩnh hướng nhà vua đưa ra yêu cầu giải
thoát này. Nếu mà vẫn phải chết, sau đó chửi bới cũng không muộn.
" Câm cái mồm xú uế của ngươi lại đi. Ta cũng rất muốn chém ngươi thành muôn
mảnh đây. Cái tội làm nhục con gái ta còn chưa tính toán, lại còn hung hăng
càn quấy trước mặt ta. Ai cho ngươi lá gan đó?"
Đức Vua nắm tay dùng sức đập mạnh lên long ngai. Lão ta đứng phắt dậy và chỉ
vào mấy tay lính và ra lệnh : " Quân đâu! Phạt thằng này 100 gậy vì cái tội
hỗn láo. Thi hành!!!"
Huy cảm thấy sai lầm khi lựa chọn ngạnh kháng với đức vua. Thế thì cái kết
phía sau, cậu ta cũng không cần tưởng tượng cũng biết.
Chết tại đây là 100% sự tình rồi.
-&&&-