14 : Lần Đầu Hầu Tòa Của Anh Hùng


Nhìn Huy tuy hiền, nhưng nếu cậu ta mà cục xúc lên thì chả ai biết cậu ta có
thể làm ra những gì.

Cậu ta đã cố gắng nói chuyện tử tế với đám lính quèn này. Đó đã là giới hạn
của sự nhẫn nại. Ấy vậy mà bọn họ không chịu nói lý mà toàn vu khống.

Huy đã không còn giữ được cái đầu lạnh nữa và đã xả hết những gì mà cậu ta
nghĩ.

" Tụi mày!!! Đánh vào mồm nó cho nó câm miệng lại!"

Tên lính thứ 5 tức giận.

' Bốp '

' Bốp '

' Huỵch '

" … "

Bốn tên lính còn lại thay phiên nhau hành hạ Huy, cho đến khi cậu ta nằm vật
ra sàn nhà.

Huy nước mắt dàn dụa muốn vỡ òa trên gọng kính mắt vì quá bất lực. Sống mũi và
khóe miệng đã rỉ máu tươi. Khuôn mặt gầy gò của cậu ta thì vừa đỏ vừa tái và
đẫm mồ hôi.

Cơ thể cậu ta đầy đau nhức sau màn hành hạ vừa nãy.

Cậu ta nằm khuất nhục dưới sàn, hai tay ôm chặt phần mặt mà không kêu lên 1
tiếng van xin, chỉ khẽ rên đau mà thôi.

" Mẹ kiếp! Đây là có chuyện gì xảy ra … ?!"

Huy thầm hỏi 1 câu độc thoại.

Giờ phút này, cậu ta không còn bốc đồng để làm điều gì ngu xuẩn nữa. Nếu còn
hung hăng cãi nhau với tụi này, có thể còn ăn đòn thêm. Cậu ta hy vọng có thể
tìm 1 ai đó nói lý lẽ để minh oan cho bản thân, nhưng có lẽ không phải là ở
đây.

Theo như mấy tên lính nói, thì nơi mà họ sắp đến là lâu đài God’s Landing.

" … "

" Giải nó về triều đình."

Thấy Huy đã chịu im mồm, tên lính thứ 5 ra lệnh và 4 tên kia xốc Huy đứng dậy,
rồi áp giải cậu ta rời khỏi căn phòng.

' Hít '

Huy hít 1 hơi thật sâu để giữ bình tĩnh lại. Sau đó cậu ta tập trung để phán
đoán tình hình sắp diễn ra ở lâu đài và mường tượng những đoạn đối thoại có
thể xảy ra. Cậu ta đang chuẩn bị để bảo vệ sự trong sạch của bản thân. Cậu ta
hoàn toàn chả có làm gì thì sợ gì đối chất.

" Mà ai là người đã kiện mình nhỉ và ai là người bị giết?"

Huy cứ mãi phân vân vấn đề này.

" Mellyn!!!"

Chỉ khoảng vài hô hấp sau, Huy như nhớ tới cái gì.

" Khoan! Mellyn?! Tại sao cô gái lại không có mặt lúc này?!"

Huy bỗng cảm giác có cái gì đó sai sai và có điều ám muội đằng sau tội danh mà
bản thân mình đang lãnh. Và một nỗi bất an chợt trỗi dậy bên trong Huy, nó
mang tên ' MELLYN AHRI BELL'.

---

" Xì xào "

" Kia là 1 trong Tứ Đại Anh hùng của Lavindor? Sao anh ta lại bị áp giải thế?"

" Hình như hắn phạm tội cưỡng gian đồng đội và giết người vô tội."

" Sao lại có thể. Tối qua tôi còn thấy hắn ăn uống với 1 cô gái rất là đàng
hoàng mà?!"

" Nhầm! Đến nửa đêm hắn mò sang phòng của cô gái. Nhưng tình cờ bị gã mạo hiểm
giả Zurick phát giác và chuyện gì sau đó các vị đều hiểu."

" Khốn nạn. Thằng này có còn nhân tính không?"

" Nó mà còn nhân tính cái gì. Cái ngữ này phải treo cổ nó"

" Treo cổ nó!"

" Thằng ác quỷ!"

" … "

" … "

Từ trong gian nhà khách, đến cả đầu đường xó chợ. Không biết từ bao giờ, tiếng
đồn xấu xa vô căn cứ kia đã lan truyền rộng rãi. Ai ai cũng biết, nhà nhà đều
hay.

Những tiếng chửi bới, nguyền rủa nhân phẩm đối với khiên hiệp sĩ đã làm Huy
không biết bao nhiêu lần muốn tức ói máu. Cậu ta đang cố gắng hết sức kìm nén,
chỉ để không cho bản thân phát ngôn ra cái gì ngu xuẩn. Và nhịn nhục trước đám
người xung quanh đang xỉ vả cậu ta không thương tiếc.

Từ già đến trẻ, từ nam đến nữ. Người dân khắp các ngõ phố, đằng sau cánh cửa
sổ của các khu nhà gạch xây chắc chắn. Bọn họ chưng khuôn mặt phẫn nộ có,
khinh bỉ có, vô tâm có, muốn giết người cũng có. Nói chung là đa phần dân
chúng đều rất phẫn nộ.

Huy vờ như không nghe thấy những lời nhục mạ kia, và cúi gằm gương mặt để khỏi
phải nhìn thấy những gương mặt sinh không thể yêu đó.

Người dân chửi bới, nhìn chán rồi thì xoay qua ném, đáp những vật dụng có
trong tay vào khiên hiệp sĩ anh hùng của họ.

Từ rau quả, hòn đá, nhánh cây, … . Tuy không quá nguy hiểm tới tính mạng con
người, nhưng nó biểu thị cho cơn tức giận của người dân chưa bao giờ là vơi đi
với hành động đồi bại của người anh hùng dân tộc kia.

' Grừ '

Vừa cúi gằm mặt đi theo sự dẫn dắt, Huy vừa ức đến nổ đom đóm mắt, nắm đấm
xiết chặt hết cỡ và cậu ta đang ở trạng thái dễ kích động nhất. Huy thề nếu mà
không có cái dây thừng đang trói chặt này, cậu ta sẽ lao ra đánh lộn với đám
người ngu xuẩn kia. Bất kể ra sao.

---

" Xì xào "

" … "

Vẫn gian sảnh đường tiếp sự vụ của nhà vua, hôm nay vẫn đông người như hôm
qua. Có điều là mọi người đang dùng ánh mắt căm giận hướng về phía Huy.

Huy được bị ép quỳ xuống trước mặt nhà vua Sebastian Delavindor và rất nhiều
vương công quý tộc triều đình.

Thấy kẻ phạm tội đã bị bắt, rất nhiều quý tộc đã thở phào. Có kẻ thì khinh bỉ
trước hành động của gã đang quỳ trước mặt họ.

Vẫn những ánh mắt, câu nói bộc lộ sự sinh khí và khinh bỉ như ở ngoài phố.
Nhưng Huy không còn chú ý tới chúng nữa. Sự chú ý của Huy là dồn về phía đám 3
người hiệp sĩ còn lại đang đứng ở trước mặt cậu ta.

Và Mellyn đang đứng bên cạnh William Wood và khóc?!

" Khóc???"

" … "

Huy bỗng quên mất tình huống của bản thân, cậu ta vùng dậy và gặng hỏi : "
Mellyn tiểu thư! Có chuyện gì vậy? Tại sao tiểu thư lại ở đây và cái tình
huống này là sao?"

Tất nhiên mấy 4 tên lính xung quanh Huy đã kịp thời áp chế Huy tại chỗ.

" Hức hức … huhu … hức …"

Mellyn bỗng giơ 2 tay che lại gương mặt bé nhỏ lại và khóc nức nở hơn. Mái tóc
đỏ dài mượt ngang vai đã trở nên rối bù khi nào.

Từ kẽ hở bàn tay, từng giọt nước mắt khẽ lăn dài trên hai gò má đã hồng của cô
gái.

Bộ ngực nở nang của cô gái thỉnh thoảng khẽ rung động theo thân hình còn đang
run rẩy vì khóc. Không hiểu sao, giờ phút ấy, Huy cảm thấy cô gái rất đáng
thương, còn hơn cả cái tình cảnh khốn nạn của cậu ta lúc này.

Đóa hoa hồng quyến rũ ngày nào, giờ trông hơi có điểm phai mờ trước mắt
Huy.Huy muốn tiến lên lau những giọt nước mắt đang rơi lã chã từ người con gái
xinh đẹp kia, nhưng lực bất tòng tâm.

Nhưng chỉ vài lượt hô hấp sau,Huy có điểm khó hiểu khi còn chưa rõ lý do tại
sao mình bị bắt tới đây, còn Mellyn thì ở đây và khóc. Vì cái gì lại khóc kiểu
oan uổng như thế a?

" Thằng khốn, tại sao mày dám làm điều tệ hại đó với cô ấy?!"

William Wood căm giận hét lớn.

" Điều tệ hại là điều gì, và với ai?!"

Huy không hiểu đáp lại.

" Thằng chó!!!"

' Vù '

William Wood tức giận mà lao thẳng tới chỗ Huy đang quỳ. Không nói hai lời,
Wood dùng đòn chân trái đạp vào người Huy.

' Bốp '

' Huỵch ’

" Hộc hộc"

Lồng ngực của Huy đã bị chấn thương nhẹ. Còn hai khuỷu tay gầy gò của cậu ta
là chịu lực nặng nhất, và chúng đang tê dại đi. Đây là lần đầu tiên trong đời
cậu ta bị người ta đánh cho tơi tả chả khác nào con chó chết.

" Chưa đủ đâu, thằng chó đẻ!!!"

Vẫn chưa đủ với Wood, và vẫn khó hiểu với Huy khi vô cớ cậu ta bị đập oan.

" … "

" … "

Huy cố gắng thu người lại và dùng ta che chắn mặt mũi trước cơn mưa những cú
đạp của Wood. Khóe mắt Huy đã trực trào nước mắt và khóe miệng đã có máu rỉ
ra.

" … "

Đạp chán, Wood lôi Huy đứng dậy và thét giận dữ : " Giờ mày biết mày phạm tội
gì không?"

Huy thều thào hỏi lại : " Tội gì …?"

' Bốp '

' Rầm '

Wood tung một cú đấm nặng ký vào má Huy và cậu thiếu niên cận đổ ngã ra sàn
gạch, nằm bất động với hơi thở yếu ớt. Mồm đã học ra máu tươi, cơ thể cậu ta
đang dần mất cảm giác ở những vị trí lãnh đòn quá tàn nhẫn.

" Dừng lại đi, Khiên Hiệp sĩ."

Tiếng Watanabe Shuichi và Vương Chí Bình ngăn cản.

" Đủ rồi, lôi nó về chỗ cũ."

Nhà vua trầm giọng ra lệnh cho 4 tên lính đang lớ ngớ xung quanh Huy.

" … "

Huy đã tã không thể tã hơn. Cậu ta đưa mắt nhìn nhà vua, sau đó lại nhìn về
nhóm hiệp sĩ và Mellyn. Và bỗng chốc Huy cảm thấy bản thân cậu ta quá là một
con lừa.

Một chữ " Tao …!"

Hai chữ " Chúng mày …!"

Ba chữ " Lũ súc sinh …!"

Cái thứ đầu tiên khiến cậu ta kinh ngạc không dám tin là sự thật, thì là bộ áo
giáp hôm qua cậu ta mới mua với giá gần 800 đồng vàng. Và nó thì đang ngạo
nghễ trên người thương hiệp sĩ William Wood, còn có cả cái giày sắt và cái
nhẫn không gian được khuyến mãi.

Nhưng cái thứ tiếp theo mà khiến cậu có lẽ cả đời khó quên đó là cái ôm thân
mật của William Wood dành cho Mellyn và Mellyn thì đang cười nhếch mép qua kẽ
hở của bàn tay của cô nàng.

Nụ cười này có ẩn ý gì thì người ngu cũng hiểu và nó thì dành cho Huy.

Và cơn ác mộng cũng chỉ vừa mới bắt đầu hé mở.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #14