13 : Anh Hùng Phạm Tội ?!


Trong hình dạng cái gọng kính. Cô bé tinh linh mang hình hài 1 nhân vật nổi
tiếng trong làng văn hóa Anime, Manga của Nhật Bản, vẫn còn thức.

Vị Lai nhìn ngắm chủ nhân của mình đã say giấc. Mơ hồ nhận ra mình hành động
có phần lúng túng khi đối mặt với ngài.

Khi còn ở Thiên đường, lần đầu giao tiếp thì nàng xưng hô thiếp thân- chủ nhân
với ngài.

Nhưng mới ban nãy khi lần thứ hai trò chuyện thì đã chuyển sang Vị Lai- chủ
nhân.

Dù có thể chủ nhân không chú ý lắm, nhưng Vị Lai cảm giác trong suy nghĩ của
nàng đã có hơi chút biến đổi vi diệu. Nhưng nàng vẫn không thể giải thích rõ
cái cảm giác này là gì.

" Có lẽ chủ do mình chấp nhận suy nghĩ làm em gái bé bỏng của chủ nhân đi. Nên
khi xưng hô bằng thiếp thân nghe rất không phù hợp?!"

Vị Lai đưa ra 1 lý do mà cô bé cho là thuyết phục nhất.

" … "

" Hưm! Đúng vậy nhỉ!"

Cô bé tinh linh chibi này choãi ngón cái và ngón trỏ tay phải ra ôm cái cằm
mảnh của mình, ánh mắt suy tư kiểu như của thám tử đang suy luận. Phải rất lâu
sau, cuối cùng Vị Lai mới đưa ra lý do mang tính thuyết phục này.

" Oaa … "

Vị Lai cảm giác tinh thần lực lượng càng lúc càng giảm. Nguyên do là chủ nhân
đang ngừng cung cấp năng lượng cho nàng.

" Chúc chủ nhân ngủ ngon!"

Và thế là cô bé bắt đầu chìm vào trạng thái ngủ đông.

---

Ngoài trời đã quá nửa đêm trường, gió mát thổi vi vu qua từng mái nhà, tán
cây. Ánh trăng đã lên rất cao và bầu trời đêm quang mây đang là nơi thi thố
của những vì tinh tú.

Cổ nhân từng nói ' Hắc dạ phong cao, phóng hỏa cướp của'. Trong trường hợp của
vị anh hùng khiên kia cũng vừa vặn.

' Két '

" … "

Một bóng đen khẽ đẩy nhẹ cửa phòng của Huy ra và chầm chậm tiến vào.

" Hà … hà … hà …"

Bóng đen to cao cỡ mét bảy, dáng dấp là của đàn ông đang mặc quần áo giáp da
thú, bên hông treo 1 thanh kiếm.

Theo ánh trăng tỏ lờ mờ từ cửa sổ hắt vào, gương mặt của gã cũng dần hiển
hiện.

Gã chỉ là 1 mạo hiểm giả bình thường. Gã tham gia vào nhiều nhóm nhỏ để kiếm
lời. Trong trường hợp cần thiết, hắn sẵn sàng giết hết đồng đội để độc chiếm
tài nguyên.

Chiều nay, hắn tình cờ thấy Huy và Mellyn trong nhà hàng lôi ra bọc vàng từ
nhẫn không gian.

Vì điều đó đã thôi thúc hắn hành động.

" Mẹ kiếp, may mà con lợn này không khóa trái cửa, không thì còn loay hoay
thêm thì phiền phức."

Gã trộm thầm cảm thấy may mắn khi gặp phải đúng con mồi béo bở. Nếu mà cửa
khóa trái, có lẽ hắn đã phải giở thêm vài thủ đoạn tay chân.

" … "

Gã bình tĩnh lần mò lại gần cái bàn gỗ gần giường mà Huy đang ngủ.

" Mẹ ( nó chứ ) … !!!"

Kiểm tra qua cái nhẫn không gian, gã phát rồ vì vớ phải mỏ vàng mà tí nữa đã
hét to thành tiếng. Gã vội cắn nhẹ vào môi để im lặng và hơi động vào thanh
kiếm bên hông.

" Zzzz … "

" … "

Nhìn thấy khổ chủ vẫn còn an giấc nồng, gã đạo tặc cười khẩy mà hạ cán kiếm
lại vào vỏ. Gã đeo giới chỉ vào tay xong xuôi và đắc ý cười thầm : " May cho
mày là hôm nay tao ăn chay, coi như mày phúc số lớn đi."

Gã đạo tặc lại rón rén bước ra ngoài như cũ và khe khẽ đóng cửa lại. Khi mà gã
quay mặt về phía cầu thang, thì gã trợn trừng mắt khi thấy 1 bóng đen khác
đang đứng cạnh mình, đang nhìn chăm chăm vào hắn.

" … "

Gã nhanh chóng nhận ra thân phận của bóng đen ấy và không suy nghĩ nhiều lắm.
Mà quyết định rút kiếm ra để giết người diệt khẩu.

' Xoẹt!'

' Bịch!'

" … "

Một đường kiếm tinh chuẩn và nhanh nhẹn đã cắt chéo qua từ bên trái cổ đến eo
của gã trộm tặc xấu số.

Gã trộm xấu số trừng mắt to không phục khi phải chết thảm như vậy. Từ trước
tới nay là hắn đi ám sát người, nào có lý nào bây giờ hắn bị người ám toán?!

Không phục a …

" … "

Bóng đen thứ 2 thu kiếm lại, nhìn vào cửa căn phòng mà tên trộm xấu số này mới
đi ra. Y mỉm cười và buông câu ngoan thoại : " Tạm biệt nhé người anh hùng xấu
số kia ơi."

Sau đó y mới tịch thu cái nhẫn không gian trên tay tên trộm đã chết kia.

Lại dọn dẹp 1 chút, cuối cùng bóng đen bí ẩn mới biến mất trong dãy hành lang
tối om.

---

Sáng ngày hôm sau.

" Oaa … "

" Ư ư, thoải mái quá … "

Huy khẽ vươn vai vì lâu lắm rồi cậu ta mới có thể ngủ ngon như thế này. Cậu ta
nhìn bên ngoài cửa sổ cũng đã tấp nập người đi lại trên đường phố.

Nghĩ lại một chút, cậu ta lại nằm ườn ra và chờ Mellyn qua gọi. Đêm qua không
phải cô nàng nhắn sáng sẽ qua gọi dậy sao. Vậy thì chờ chút đi.

Huy gối đầu ra sau gáy, hơi mỉm cười vì sự việc sắp diễn ra kia. Cậu ta lại ảo
tưởng vì lý do gì mà Mellyn quan tâm tới cậu ta như thế.

Và cậu ta cũng tự đưa ra những lý do bá đạo không thể chê vào đâu để hoàn
thành luận điểm là Mellyn đang từ từ thích cậu ta.

Thậm chí còn cười cười vì những lý do quá sến đó.

' Cạch cạch cạch '

' Rầm!'

Bỗng nhiên cửa phòng trọ bị đá văng mở ra. Vài người lính tráng từ nội thành
ập vào. Có 5 người như thế và họ đang tuốt hết gươm ra khỏi vỏ. Sắc mặt của ai
cũng hết sức khó coi.

Cứ như thể cậu nam hài trong phòng này là kẻ thù của họ làm một. Mà Huy có làm
cái gì với họ đâu.

Huy bật dậy khỏi giường, đeo lại kính và vô tình nắm lấy cái áo sơ mi trắng
đang nhàu nhò trên giường. Rồi nhìn lại một chút trên bàn, cậu ta phát hiện
cái nhẫn chứa đồ đã mất tích.

" Cái đéo gì thế? Cái nhẫn đâu rồi … ?!"

Mặt cậu ta trắng bệch khi không còn thấy cái nhẫn chứa toàn bộ tài sản tùy
thân của mình đáng lý phải nằm ngay ngắn trên mặt bàn kia. Nó đã không cánh mà
bay.

" … "

Một hô hấp sau, không đợi Huy chấn tĩnh. Hai gã lính tráng đã lao tới bên cạnh
và áp chế Huy. Hai gã khác thì xuất sử dây thừng và trói Huy lại.

Đến bấy giờ, Huy mới nhận ra mình đang trong tình cảnh gì và nên quan tâm nhất
là sự xuất hiện trời ơi đất hỡi của mấy gã này. Huy hét hỏi tay lính thứ 5 : "
Các người làm cái gì vậy?! Tại sao lại bắt trói tôi?!"

Huy càng giãy giụa, mấy tay lính lại càng ghì chặt. Và ép Huy quỳ xuống sàn
nhà.

Tay lính thứ 5 truyền ngôn : " Mày phạm tội cưỡng hiếp, lại còn giết người vô
tội, nhân chứng đã ra làm chứng tại triều đình. Vì mày là hiệp sĩ cao quý do
thần linh tuyển chọn, nên cần phải nghiêm khắc trừng phạt.."

" ??? "

Huy ngớ người ra khi nghe thế. Bản thân cậu ta nào có lá gan mang tên ' Hiếp
dâm phụ nữ 'hay ' Giết người '. Có cho thêm chục lá gan hoặc gan hùm mật gấu,
cũng không khuyên được cậu ta thực hiện dù chỉ 1 trong 2 việc trên.

" Cái này không đúng sự thật, là bịa đặt. Tôi hoàn toàn trong sạch."

Huy biết có thể cậu ta không phải chính nhân quân tử như mồm cậu ta vẫn hay
nói.

Sống tỏ ra chững chạc, kiểu có học với mọi người, nhưng hành động thì không
được nửa phần hoàn thiện như lời nói. Hay khuyên người ta sống sao cho tốt với
họ nhưng chính bản thân cậu ta thì chả ra gì vì chưa chịu cố gắng.

Giới trẻ đương thời của cậu ta có câu này ' Kẻ lúc nào cũng nói đạo đức,
thường sống như lồn.'

Và cuộc sống của anh bạn trẻ cận này cũng không khác biệt là mấy.

Nhưng có một điều cậu ta chắc chắn là nhân phẩm của cậu ta còn chưa bại hoại
tới mức có thể làm những việc thương thiên hại lý như những gì tên lính kia
nói. Đó hoàn toàn là vu khống.

Gã lính thứ 5 quẳng một thanh kiếm vẫn còn dính máu đã khô cùng vỏ kiếm xuống
sàn nhà, và hỏi : " Mày có nhận ra đây là thanh gươm này không?"

" Đúng là của tôi … "

Huy nhận ra thanh Light-Sword của mình, cậu ta vô thức trả lời nhanh, nhưng
ngay sau đó cậu ta phát hiện ra cái gì sai sai.

Cậu ta còn không dùng cái thanh kiếm đó lần nào, sao lại có máu người dính ở
đó chứ?

" … "

Chưa đợi Huy phản ứng lại. Tên lính giật cái áo sơ mi từ tay Huy ra và giơ lên
trước mặt cậu ta, tiếp tục hỏi :" Mày đang yên đang lành lại cởi áo ra làm
gì?! Không phải làm chuyện kia, thì còn làm gì nữa?!"

" !!! "

Lần này thì Huy thật sự bực mình với câu hỏi sinh không thể yêu của tên này.

Có cảm giác, cậu ta không khác nào một bị cáo bị oan và tên lính kia là gã
luật sư vô lương của bên nguyên đơn. Và trong trường hợp này, bị cáo vẫn bình
tĩnh được thì người đó quả thực quá cứng tâm lý.

Cái này chú nhẫn được, chứ thím thì không nhịn nổi. Và Huy cũng không phải
người giữ được bình tĩnh trong tình huống này.

" Chuyện kia cái ' ĐM ' mày ấy! Trời nóng, tao không có quyền cởi trần ngủ à,
thằng điên nhà mày!"

Huy quá bức xúc mà văng tục.

Cậu ta thực sự tức giận với cái bọn ' Luật sư' thích vu khống này.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #13