Bạn Bè Tâm Sự ?


Người đăng: thutu

Khi nắng nóng qua đi, sự lạnh lẽo ập tới, sa mạc cuối cùng cũng chìm vào
bóng đêm. Giữa mênh mông lạnh lẽo, một bóng người đang lướt đi rất nhanh vào
trong sa mạc, rồi dừng lại ở một cồn cát. Một cái cột nhỏ bằng sắt nổi lên
giữa cồn cát, người kia vận sức rút nó ra, trên khuôn mặt trung niên điểm thêm
vài nét hoảng sợ như không tin được mà nhìn vào đồ vật trước mắt. Dưới ánh
trăng vằng vặc trần trụi, ngọn hắc trường thương sáng lên như một ngọn lửa nhỏ
mù trắng trong đêm.

Là người ở đây, ai mà không nhận ra ngọn hắc trường thương này? Thế lên hán
cũng nhận ra. Đương nhiên, hán không phải là người thông minh lên hán không
thể hiểu nổi tại sao nó lại ở đây- Có phải Dương trại chủ cũng đã tới đây rồi,
hán nhủ thầm trong lòng.

Sa mạc cũng không giống như rừng núi, không có những lùm cây để ẩn thân mà nơi
đây bốn bề chỉ có cát phủ mà thôi. Giữa nơi đó có một người trung niên đang
nhìn về một cây hắc trường thương, xung quanh yên tĩnh phẳng lặng.

Sau một lúc suy nghĩ người này đảo mắt một vòng xung quanh, khi không thấy có
người liền bước lại gần trường thương một lần nữa. Khi bàn tay người này gần
chạm tới thanh trương thương thì một luồng kình lực sắc bén xuyên tới khiến
hán lùi lại né tránh. Người trung liên hoảng sợ nhìn về hướng mà luồng kình
lực kia lao tới thì thấy một thanh đoản kiếm đã cắm gọn gàng trong cát. Toàn
thân rung lên, giọng nói pha thêm mười phần sợ sệt khúm núm nói:


  • Dương trại chủ, ta được lệnh Sa Dương giáo tới tiếp đón ngài.


  • Dương trại chủ ?


Một người trùm kín bằng chiếc áo choàng màu đen từ từ bước tới phía sau gã
trung niên nghi hoặc hỏi.

Truyền Kỳ và Quốc Hoàn bước đi theo sau lão trưởng quầy, chuyện này khiến
không ít các vị khách khác cảm thấy kỳ lạ và nghi hoặc thân phận hai người.
Truyền Kỳ lúc này vẫn mang bộ trang phục địa phương buổi chiểu, hán thấy bộ đồ
này khá hợp với chòm râu của hán, Quốc Hoàn thì đã thay vào một chiếc áo giao
lĩnh (google nhé) cổ tròn màu trắng, chân đi guốc gỗ, nhìn qua đầy vẻ khí chất
thiểu gia.

Hai người theo sau lão trưởng quầy tiến vào một gian phòng khá rộng và sang
trọng. Lúc này trong phòng một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn người đã ngồi ở giữa
phòng, bên cạnh còn có hai thanh niên một gầy một vạm vỡ. Khi lão trưởng quầy
tiến vào liền khom người cung cung kính kính nói:


  • Tiểu thư, hai vị công tử đã tới

Hai người Truyền Kỳ thấy Lâm Như Hoa cũng đưa hai tay cháp lại hai tay khẽ
cuối người, đây chính là kiểu chào khi gặp nhau của người dân nơi đây mà hai
người học đực của đoàn gnuowif du mục lúc trước, họ đương nhiên biết nhập gia
thì phải tùy tục.


  • Không biết tiểu thư có việc gì cần chúng tôi giúp. Truyền Kỳ cũng lên
    tiếng.

Lâm Như Hoa sau khi đuổi lão trưởng quầy ra ngoài cũng chắp lại hai tay chào
hai người Truyền Kỳ, đôi môi xinh đẹp khẽ cười nói.


  • Cám ơn hai công tử đã nể mặt tiểu nữ qua bên này tâm sự.

Truyền Kỳ vốn là một học trò, lễ nghĩa vô cùng coi trọng, nói chuyện với các
vị tiêu thư vẫn luôn nho nhã lịch sự. giọng nói ấm áp nhẹ nhàng nói:


  • Tiểu thư quá lời rồi, người là chủ nhà, hơn nữa còn ưu đãi chúng ta ở một
    căn phòng tốt như vậy, chúng ta cũng không là những người kiêu căng không biết
    điều được

Thấy thái độ nho nhã của Truyền Kỳ, Lâm Như Hoa có chút nghi hoặc không nói ra
“người này có phải là một tên học trò không”.


  • Mời hai vị ngồi.

Truyền Kỳ cùng Quốc Hoàn tiền về hai chiếc ghế ngồi xuống thân thể khẽ
động đưa tay cám ơn vị tiểu thư kia.

Mọi người trò chuyện một lúc, câu chuyện liên quan nhiều tới sa mạc, những nét
độc đáo của người dân nơi đây, Truyền Kỳ vốn là người tò mò lên cảm thấy thật
lòng thích thú. Lâm Như Hoa cũng hỏi hai người là từ đâu đến thì được biết là
từ Đại Nam đế quốc đi qua tìm một người bạn, những chuyện này Truyền Kỳ hán
không cần phải dấu chỉ là việc xảy ra tại sa mạc thì hán đương nhiên không
nói. Về phía Lâm Như Hoa cảm thấy thái độ và cách nói chuyện của Truyền Kỳ
không phải là giả, nhưng cũng không dễ dàng mà tin tưởng.

Lần nói chuyện này Lâm Như Hoa cũng biết người kia đúng là một học trò của Đại
Nam đế quốc, những nét ứng xử và kiến thức thì không thể giả bộ được. Trước
luồng kiến thức rộng lớn và mới lạ của Truyền Kỳ, Lam Như Hoa như bị thu hút
rất lớn, đây đúng là một buổi tâm sự đúng nghĩa.

Nói chuyện kéo dài khá lâu, thêm một lúc Truyền Kỳ hai người cũng bắt đầu đứng
dậy xin phép về phòng trước, Lâm Như Hoa cũng ra vẻ mặt lưu luyến cho người
mang hai vò rượu ngon mang tới để tặng hai người. Thanh niên gầy yếu đi vào
bên trong, một lúc sau đi ra hai tay mang hai vò rượu khá lớn đến chỗ hai
người.


  • Thật là, ta có chút quà gặp mặt, chỉ là chút tâm ý.

Hai người Truyền Kỳ bắt đầu cảm thấy có chúng ngại ngùng nhưng nghĩ có lẽ
là do phong tục nơi đây lên cũng không suy nghĩ nhiều mà chắp tay cám ơn. Chỉ
là khi người thanh niên gầy yếu bê hai bình rượu khá lớn gần tới nơi thì liền
bị lảo đảo hướng hai người ngã tới.

Quốc Hoàn không nhanh không chậm né sang một bên nhưng cũng bị nước trong vò
làm ướt tay áo, Truyền Kỳ thì tệ hơn, bị người kia ngã đè ra sàn nhà, bộ dáng
trở lên chật vật chậm dãi đứng dậy.


  • Thật vô cùng xin lỗi hai vị. Thanh niên gầy yếu đứng dậy từ lúc nào tỏ bộ
    luống cuống xin lỗi hai người


  • Thật là mất mặt, ngươi lui xuống dưới cho ta chờ xử phạt. Lâm Như Hoa
    cũng tức giận nói, cho người mang tên gầy yếu kia đi, lại quay sang hướng hai
    người Truyền Kỳ mà xin lỗi.


  • Thật sự xin lỗi hai vị, người của ta thật đáng chết.


Sau khi chật vật đứng lên, phủi phủi qua quần áo Truyền Kỳ cũng nói:


  • Chỉ là không may mà thôi, mong tiểu thư cũng đừng quá trách hán.


  • Cám ơn công tử, ta sẽ cho người mang hai bình khác tới phòng hai vị.


Lâm Như Hoa bộ dáng xinh đẹp nói, sau đó hướng qua phía Quốc Hoàn đang
kéo tay áo ướt của mình lên, nàng như nhận ra cái gi có chút vội vàng trong
giọng nói, hai tay nàng hướng cổ tay của Quốc Hoàn.


  • Hả, Tiểu công tử này, sao lại có được chỉ vòng tay kia ?.

Tiểu Nam thấy nàng ta tỏ vẻ bất ngờ như vậy cũng tự nhiên như không có gì
đặc biệt, hán tháo chiếc vòng bằng hắc thạch cầm trên tay mà nói.


  • Cái này ấy hả ?


  • Đúng vậy


  • Cái đó do một người bạn quen trên sa mạc, hán thấy cùng ta có duyên lên đem
    tặng, tiểu thư cảm thấy yêu thích thì giữa lấy cũng được.
    Sau đó hán ném chiếc vòng qua chỗ Lâm Như Hoa, nàng ta cũng nhẹ nhàng
    mà bắt lấy, nghi hoặc nhìn chiếc vồng sau đó lại hỏi:


  • Không biết người bạn đó của công tử thế nào, thật sự với ta việc này quá
    quan trong.


  • Ta cũng không rõ ràng lắm, hán trùm kín người bằng chiếc áo choàng màu đen.


Khuôn mặt vô cùng vô tội Quốc Hoàn trả lời, Truyền Kỳ bên cạnh cũng lên tiếng:


  • Thật xin lỗi, nếu không còn gì thì chúng ta về trước thay quần áo, quả thật
    mang đồ ướt quá khó chịu.

Lâm Như Hoa cũng không thể giữ hai người ở lại nữa liền cho người đưa hai
người về phòng lại khẳng định sẽ cho người mang hai bình rượu ngon khác tới tạ
lỗi. Truyền Kỳ cũng mỉm cười, hán nho nhã vô cùng mà mang theo Quốc Hoàn ra
về, Sau khi hai người đã đi khuất sau hành lang, một dáng người gầy yếu từ
ngoài bước vào hướng về phía Lâm Như Hoa hỏi:


  • Tiểu thư có tin vào những gì chúng nói không

Lâm Như Hoa không có trả lời, nàng nhìn về chiếc vòng tay đang cầm, khuôn
mặt suy tư nghĩ ngợi. Kỳ thật, nàng tin tưởng rằng Truyền Kỳ là một học trò là
thật, khi nãy tên gầy yếu ngã vào người Truyền Kỳ nàng chăm chú quan sát cũng
không thấy người đó có võ nghệ. Nhưng hai người kia có điều gì đó khiến nàng
thấy họ không phải đơn giản, cái người bạn trùm áo choàng đen kia cũng khiến
nàng hoang mang.


  • Ngươi phân phối người giám sát bọn họ, ngày mai chúng ta tiến hành liên kết
    rồi.

Nói đến đây nàng nghiêm trọng hướng sang tên vạm vỡ hỏi.


  • Dương Toàn Hóa vẫn chưa xuất hiện sao?

Thanh niên vạm vỡ được hỏi thì cung kính trả lời.


  • Vẫn chưa, chỉ có điều người này giỏi hóa tang, thật khó biết hán là ai.

  • Người này dũng mạnh thiện chiến lại vô cùng xảo quyệt, sau khi kết thúc
    liền thủ tiêu ngay, Sa Dương giáo không cần thu những tên như vậy

Lâm Như Hoa nhẹ nhàng nói ra những lời độc ác lấy mạng người.


Truyền Kỳ P2: Kho Tàng Tháp Cổ - Chương #5