Ở Lại Quán Trọ


Người đăng: thutu

Ba người cũng rời khỏi bàn, Tiểu Nam đi theo đám người rời đi ra ngoài cửa,
Truyền Kỳ và Quốc Hoàn theo hướng lầu hai đi lên. Truyền Kỳ hán là người tò
mò, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới người hán đang tìm kiếm, mặc dù
sắp có bão quát thổi qua bất quá hán tin tưởng để tồn tại lâu như vậy ở đây,
cái nhà nghỉ này ắt sẽ có cách đối phó. Vì vậy hán không có rời đi.

Lúc trước cùng với ngọc xà, tấm bản đồ, hán lấy được một bức thư mời trên
người gã thủ lĩnh đám cướp. Đại điểm tới chính là nơi đây, mà nội dung là muốn
hợp chung lại bốn mảnh để lấy được kho tàng ẩn chứa trong đó, quan trọng hơn
bên dưới là một ký hiệu một ngọn lửa màu vàng trùng khớp với ký hiệu trên ngực
Lâm Như Hoa.

Bất quá khi hai người Truyền Kỳ bước chân tới lầu hai thì lão trưởng quầy đã
đứng sẵn ở đó chờ họ.


  • Công tử, tiểu thư chúng tôi có chuẩn bị một căn phòng khác tốt hơn cho quý
    vị.

Điều này cũng khiến hai bọn hán có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có
từ chối. Lúc trước bọn hán thuê phòng thì chỉ còn lại năm căn phòng cuối cùng,
không phải những căn phòng tốt nhất, bất quá bọn họ chỉ muốn xâm nhập vào,
cũng không quá coi trọng phòng ốc thế nào. Nhưng bây giờ bỗng nhiên cô nàng
kia chú ý tới bọn họ, cho dù Truyền Kỳ không biết nguyên nhân là vì sao nhưng
đây cũng là một cơ hội tốt hơn để tìm hiểu về bọn họ, lên đương nhiên hán nhận
lời.

Ở phía sau, không ai biết vì sao trong lúc mọi người rời đi, ánh mắt của Lâm
Như Hoa cùng tên thanh niên trong điệu bộ yếu ớt không chút võ nghệ kia dán
chặt vào người Quốc Hoàn.

Nhà nghỉ này khá to, có rất nhiều phòng chia làm hai bên, ở giữa là lối đi,
Truyền Kỳ và quốc hoàn đi theo tiểu nhị đi tới một gian phòng cách cầu thang
không xa.

Gian Phòng này cũng không có phòng nào đối diện cả mà trước nó chính là lan
can nhìn xuống lầu một lúc trước. Người tiểu nhị đư tay hướng căn phòng


  • Đây chính là phòng của hai vị, có gì yêu cầu xin sai bảo, tiểu nhân ở ngay
    bên dưới.

Truyền Kỳ nhìn xuống, thấy lão trưởng quầy đang tính tính toán toán cái gì đó
cũng hướng về phía bọn họ mỉm cười. Sau đó tiểu nhị cũng rời đi..

Bên trong một căn phòng lớn, mùi hương thuốc từ từ tản ra khiến tinh thần trở
lên dễ chịu, một chút ánh nắng cuối ngày chiếu vào, xuyên qua cửa sổ rồi hằn
lên một dọc ánh sáng đỏ đỏ vàng vàng lên chiếc giường.


  • Thật là mệt mỏi quá đi.

Một giọng non nớt lười biếng nói ra, trên tay người thiếu niên đang cầm một
sợi dây chuyền quay vòng tròn chậm dãi, cả thân hình trải dài trên tấm nệm mắt
hướng về phía dây chuyền. Cả người như cũ không thay đổi, người thiếu niên
hướng về phía cái bàn giữa nhà buồn rầu lên tiếng.


  • Không biết sư phụ và sư bá bây giờ thế nào rồi. Già rồi mà thật biết cách
    khiến ta lo lắng.

Ở đó có một thanh niên ngồi trên ghế, mái tóc ngắn để không mặc áo có cánh
xếp chéo được cài dây ở hông màu trắng, bên trong là quần sọoc được quấn váy
xếp bên ngoài, bên cạnh là chiếc khăn màu trắng có dệt thiêu hoa văn màu nhạt,
bên ngoài còn có các tua vải. Người này đang chậm dãi mà thưởng thức trà.


  • Từ khi nào người biết quan tâm cho bọn họ vậy

Một giọng điệu trêu trọc trả lời, dừng lại một chút lại nói thêm.


  • Cũng không biết chắc, lần này bọn họ đi tìm sư đệ phản đồ của họ. Dù gì
    cũng là sư phụ của ta, lên ko thể mất mặt mà thua được.

Dứt lời liên đưa chén trà lên miệng trong lòng cảm thấy may mắn vì đã mang
theo trà bên người chứ không chắc phải uống rượu với nước trắng suốt. Túi trà
này là lần trước trong phủ Thịnh Vương hán tiện tay đút túi, giờ mới có dịp
dùng đến, “quả thật là trà của đế vương”, hán gật gù cảm thán.

Người thiếu niên nghe nói thế cũng cho là đúng, hai lão nhân này tuy tuổi có
cao một chút nhưng đề là bậc cao thủ, nhất định sẽ không có chuyện không hay
gì, cất đi sợi dây chuyền gối hay tay xuống đầu liền nhắm mắt lại.

Hai người Truyền Kỳ ở lại đã là ngày thứ hai, cũng không còn trùm kín bằng
những tấm vải xám nữa. Lúc trước tại Sa thành bọn họ có mua chút quần áo bản
địa lên cũng đem mặc vào, chỉ là Truyền Kỳ nghĩ đi nghĩ lại cũng không có đem
bộ râu quai lồm xồm đem cạo, thế lên nếu như đội chiếc khăn kia lên nữa thì
nhìn thế nào hán cùng với một thanh niên Kmer không sai biệt lắm, cé lẽ hán
chỉ hơi nổi bật nhan sắc hơn mà thôi.

Từ lúc tới đây Truyền Kỳ bọn hán cũng không có nhiều việc để làm cho lắm, chỉ
cần rời đi ra cưa người của Sa Dương giáo liền có thể biết được. Lúc vừa tới
đây Truyền Kỳ cũng đã nhận thấy nơi này rất dễ kiểm soát, hán thắc mắc điều gì
khiến đám người Sa Dương giáo lại quan tâm bọn hán tới vậy. Hán chỉ có thể
nghĩ tới ngọc xà và mảnh bản đồ kia, nhưng rồi lại phủ định ngay, bởi bọn họ
không lý nào biết được hán có chúng trên người. Rồi hán không nghĩ nữa, bước
chân chậm rãi tiền về hướng cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm phía cồn cát ngoài
kia.

Lúc này mặt trời đã lặn được ba phần tư, ở giữa sa mạc mênh mông từng tia nắng
cuối cùng đang nhạt dần mà thu lại nơi chân trời, hôm nay cũng yên tĩnh hơn
rất nhiều, không còn có đoàn người du mục nao đi qua, gió cát lại không thấy
dữ dội như trước, có lẽ là do bão sắp đến. Đứng trước sự mênh mông của đất
trời nơi đây, hán cảm thấy mình thật nhỏ bé. Khi hán đang chìm sâu vào cảnh
vật từ ngoài cửa có tiếng gọi cửa, sau đó một âm thanh già nua vang lên


  • Hai vị công tử có ở trong phòng không ?

Truyền Kỳ ghe tiếng gọi, thoát khỏi không gian mênh mông trong suy tưởng,
hai tay khép lại cửa sổ rồi đi ra ngoài. Bên ngoài chính là lão trưởng quầy
hôm trước, liền lên tiếng đáp:


  • Không biết trưởng quầy có việc gì vậy?

Thấy Truyền Kỳ ra ngoài, lão trưởng quầy liếc mắt vào bên trong một cái, rồi
cung cung kính kính mà nói.


  • Tiểu thư của lão muốn mời hai vị lát nữa có thể qua phòng nói chuyện bạn bè
    một lúc, hy vọng hai vị chiếu cố đi qua.

Thoáng suy nghĩ, rất nhanh Truyền Kỳ đồng ý.

Lão trưởng quầy hài lòng đi xuống tầng dưới, lão không biết vì sao Tiểu thư
lại
muốn lão theo dõi hai tên này, đã thế còn cho mời qua nói chuyện, muốn lão
bằng mọi cách phải mời cho bằng được người thiếu niên bé hơn trong hai người.
Lão cũng không ngờ lại mời được dễ dàng thế, “hay do tiểu thư của lão nhận
nhầm người, chứ hai tên yếu đuối kia thì có gì để cho nàng chú ý tới” lão thầm
nghĩ.

Lúc này trong phòng hai người một thiếu niên với một thanh niên đang nói
chuyện với nhau, thiếu niên cười cười nói.


  • Haha, ta nghĩ cô ta thương thầm ca ca rồi


  • Thương cái quần què, tuy rằng ca ca của ngươi có đẹp trai vĩ đại, nhưng ta
    nghĩ không phải.


Truyền Kỳ vuốt vuốt bộ râu cười nói.


  • Lúc nãy khi vào đây lão già kia cứ ngó ngó nghiêng nghiêng, xem ra lão ta
    tìm là người đó.

Quốc Hoàn lúc này cũng hơi giật mình, giọng điệu cũng bắt đầu nghiêm túc mà
nói.


  • Ca ca nói thật, ta thì có gì để cho bọn họ tìm đâu.
    Truyền Kỳ không trả lời, chỉ nhún vãi, hai tay xua xua. Thấy thế Quốc Hoàn
    cũng không hỏi nữa, lên giường mân mê cái vòng tay của mình, từ bé tới giờ hán
    mới thấy cái vòng tay đẹp như bây giờ chăc sau này phải làm của hồi môn cũng
    lên.

Một thanh niên có bộ dạng yếu ớt đang nhâm nhi cốc trà, người này mặc bộ quần
áo dài màu trắng trông có vẻ nho nhã, bênh cạnh là một thanh niên khác, bất
quá người này to cao lực lưỡng dọa người, trên mặt còn một vết sẹo dài chéo từ
trán xuống.

Người thanh niên có bộ dáng gầy gò ốm yếu nói trước:


  • Ta đã cho người đi vào xa mạc để tìm hiểu đám người Hắc Toàn trại hiện giờ
    đang làm gì trên sa mạc mà chưa tới, nhưng tên kia rõ ràng mang hắc cẩm
    thạch, ta không thể nhìn nhầm được.


  • Có lẽ nào Toàn Hóa đưa hán đến đây, bất quá cái này rất khó xảy ra


Tráng hán to con cũng đưa ra ý kiến, những cũng bắt buộc mà lắc đầu.

Đối diện hai người chính là Lâm Như Hoa cũng nói.


  • Dù thế nào cũng phải tìm hiểu xem mảnh bản đồ kia có trong tay hán không.

Hết lời cô nàng khẽ ra hiệu, tên thanh niên ốm yếu đi ra, một lúc sau đó mang
theo lão trưởng quầy vào cùng. Thấy lão giả bước vào, Lâm Như Hoa khẽ hỏi:


  • Hà lão, ngươi đã chuyển lời mời cho bọn họ chưa.

Lão già thấy hỏi thì hớn hở nói:


  • Đã mời thưa tiểu thư, nhưng hai tên tầm thường này có gì khiến chúng ta để
    ý tới vậy.


  • Hừ… Lâm Như Hoa không trả lời mà chỉ hừ nhẹ một tiếng. Bên cạnh tên ốm yếu
    nhắc nhở lão trưởng quầy


  • Điều gì lên biết thì tiểu thư sẽ căn dặn.


Nghe vậy lão trưởng quầy liền mau chóng lùi ra ngoài


Truyền Kỳ P2: Kho Tàng Tháp Cổ - Chương #4