Người đăng: thutu
Lúc này trận chiến cũng đã kéo dài được một lúc, dù các tiểu nhị đông hơn và
mỗi người đều có võ nghệ không tồi nhưng vị kia đã dám động thủ tại nơi này
hẳn rằng những võ sư bình thường không thể so sánh. Bên kia sáu người giờ chỉ
còn bốn người đang cố gắng chống cự, hai người khác bị đả thương hiện nằm bẹp
ở hai nơi khác nhau.
Chân đạp vào một chiếc bàn gần đó hướng phía ba người đạp tới, thiếu thành chủ
vung kiếm hướng về tên còn lại. Ba người bị kình lực từ chiếc bàn bay tới liền
lùi lại xuất vũ khí đánh tan chiếc bàn, nhưng tên còn lại không tốt như thế,
lúc này bảo hán đối mặt một mình với người trước mặt có thể một địch sáu người
họ thì làm sao mà chống cự ? Ánh kiếm sáng lên chỉ thấy bộ dạng của tên tiểu
nhị thất thần ngã lùi về sau, nhưng hoàn toàn không có máu, phải, không hề có
máu vương ra.
Chỉ thấy một đám bụi và những mảnh gỗ bắn tứ tung, những hạt tròn trên bàn
tính lăn long lóc trên nền. lão giả trưởng quầy cũng ra tay rồi !
Bốn người tiểu nhị khi thấy lão chủ quầy ra tay thì liền thu lại vũ khí, lùi
ra phía sau, bọn họ biết nơi đây không còn việc cho họ nữa. Bọn họ mặc dù là
người ở đây, nhưng cũng chưa từng thấy lão giả kia ra tay bao giờ, bất quá họ
biết người này ắt là cao thủ tuyệt đỉnh mà bọn hán không thể so sánh.
Về phần vị thiếu thành chủ kia thấy biến xảy ra cũng không cảm thấy bất ngờ,
hán biết ngay cả tiểu nhị cũng có võ nghệ không tệ thì những người của quán
trọ này cũng đưỡng nhiên bất phàm, bất quá, hán nghĩ hán vẫn còn có thể dùng
được, với mấy người này cho dù có bao nhiêu tên thì hán sẽ đánh bại cho tới
hết, một điều nữa là rất nhanh đám lính thân cận của hán sẽ tới đây.
Thu hồi lại thế công, thiếu thành chủ thong dong đứng thẳng người nhìn về phía
lão giả, mỉm cười khẽ nói:
Dứt lời, bóng kiếm ánh lên, thân hình thiếu thành chủ bắt đầu di chuyển rút
ngắn khoảng cách với lão trưởng quầy, thấy vậy lão trưởng quầy đạp chân xuống
nền mượn phản lực lui ra sau, hai tay khẽ động, từ trên lầu một thanh trường
thương rơi vào tay.
Lão một tay nhướn mạnh, mũi thương hướng mũi kiếm đang đâm về phía mình gạt
qua, rồi eo động lấy lực xoay thương hướng về phía vị thiếu thanh chủ. Một
chiêu bị hóa giải, mà đà tấn công vẫn đang tiến tới, hơn nữa trường thương gần
kề, thân hình người kia nhanh chóng xoay chuyển quanh thân thương tiến gần
phía đối thủ một kiếm thế từ trên chém xuống.
Lúc này trong quán đã rời lên lầu gần hết, còn lại một ít người thân mang bản
lĩnh còn ngồi lại, trong đó có ba người Tuyền Kỳ cùng Tiểu Nam, Quốc Hoàn thì
đang mâm mê cái vòng sắt bên trong tay áo xám rộng quá khổ dường như không một
chút để ý tới mọi người.
Truyền Kỳ và Tiểu Nam trao đổi một ánh mắt rồi cùng rời về phía lầu trên, từ
lúc trước, khi hai người kia còn đang mải mê giao chiến, lầu trên liền xuất
hiện một cô gái.
Người này mặc dù ở giữa vùng đại mạc lại có nước da trắng, mái tóc dài buông
thỏng, không giống với những cô gái mà ba người gặp trong thành, bọn họ đều
mang khăn trắng to trùm kín vai. Trên người mặc chiếc áo dài màu trắng, bên
ngoài là chiếc khăn có thêu hoa vắt qua vai chéo xuống hông. Khuôn mặt phối
hợp hài hòa nhưng từ ánh mắt cho tới cử chỉ lộ vẻ nhiệt tình, đầy năng lượng
đang nói gì đó với hai người bên cạnh.
Hai người bên cạnh là hai người thanh niên trái ngược hoàn toàn, một người nho
nhã yếu ớt, một người thì lực lưỡng bất phàm, và cũng chính thanh niên lực
lưỡng vừa tiếp trường thương cho lão giả.
Thanh niên bộ dáng yếu ớt bên cạnh nói nhỏ với cô gái kia điều gì đó khiến cô
rất chăm chú. Sau khi nghe thanh niên kia nói xong, cô gái đưa ánh mắt nghiêm
túc nhìn xuống ba người Truyền Kỳ một hồi, với ánh mắt này, Truyền Kỳ cũng
thấy lạ, bởi trong đó không phải là sự giận dữ đối với việc hán và Tiểu nam
nhìn lên ba người, hơn nữa thân phận của hán cũng không có gì đặc biệt. Dù ở
miền bắc Đại Nam Đế quốc hán cũng không có nổi tiếng như vậy, cho dù họ biết
về mình thì thân phận kia đâu có gì liên hệ tới Sa Dương giáo, lên nhớ đây là
lần đầu tiên hán biết tới ba chữ này.
Rốt cuộc thì cô gái kia cũng hướng chỗ hai người giao chiến mà lên tiếng, Một
thứ âm thanh ngọt ngào vang lên, khiến những người khách còn lưu lại không
khỏi tò mò mà ngước lên nhìn chủ nhân của nó. Bóng lụa uyển chuyển từ trên lầu
từ từ đi xuống cầu thang, mỗi bước đi là mỗi bước nhẹ nhàng, làn vải mỏng đong
đưa, ở cái vùng sa mạc bốn bề nóng như đổ lửa, cát gió tung hoanh này nàng
giống như một ốc đảo mang khiến cho người dễ chịu vô cùng.
Thiếu thành chủ khi thấy nàng xuất hiện thì ngạc nhiên, thu lại lưỡi kiếm vào
trong vỏ, bởi lẽ, người này là vị khách mà mẹ hán vô cùng yêu quý. Việc nàng
ta xuất hiện ở đây khiến hán vô cùng kinh ngạc, còn chưa dừng lại ở đó nàng
lại mở lời cho đám Sa Dương giáo ở đây.
Khi các chàng trai vẫn còn đang ngơ ngẩn thì nàng một lần nữa lên tiếng,
“ Người này là Hứa Thanh a, vị tam thiếu gia của Sa Thành chưa từng xuất hiện
sao”
“ Đúng là hán, bảo sao võ nghệ của hán không giống với căn bản của người Kmer”
“ Nghe đồn là đã theo học đệ nhất sát thủ của Hoa Quốc từ bé, không ngờ lại là
thật”
Những vị khách trong quán trở lên xôn xao.
Lúc này vị Hứa Thanh thiếu gia cũng đã bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói:
Lâm Như Hoa là người thế nào Hứa Thanh cũng không biết rõ, ra ngoài theo sư
phụ đã lâu lên rất lâu hán mới về nhà một lần, số ít trong những lần đó hán
thấy được cha mẹ hán cũng phải cung kính đón tiếp người con gái xinh đẹp trước
mặt kia, mà cha hán thân phận thế nào chứ- một Po Klăn Thu ít ỏi còn lại của
dân tộc.
Đến nước này hán cũng không cố chấp nữa, phần nữa là hán thấy nơi này ngọa hổ
tàng long, lên tạm thời giữ lại hòa khí, còn cái kẻ thù kia giết sau cũng
được.
Nghe một lời này của Hứa Thanh, Lâm Như Hoa cũng vui vẻ gật đầu, kẻ này biết
dừng lại cũng là có chút đàu óc, sau này có chút ít tiền đồ hoặc ít nhất có
thể kế tục cha hán trở thành một Po Klăn Thu. Môi nàng ra như nụ hồng đang hé
nở đón ánh ban mai cười nói:
Lời nói vừa dứt từ trên nóc nhà có tiếng động, sau đó ngoài của chính có hai
người trung niên đi vào, hai người cùng Hứa Thanh không khỏi cảm khái, rõ ràng
đối phương đã biết bên mình đã có người đến lại bình tĩnh như vậy, bụng dạ đàn
bà thật ghe gớm a.
Một màn này không khỏi khiến một số khách nhân trong quán hoảng hốt, không
nghĩ tới còn có cao thủ tọa trên nóc mà bọn hán không biết, dĩ nhiên, đâu phải
ai cũng là cao thủ như vị cô nương kia mà có thể phát hiện ra.
Ngược lại với sự náo nhiệt ấy, ở cái góc kia, Truyền kỳ ẩn dấu trong tấm vải
xám đang còn mải suy tư “Sa thành cùng Sa Dương giáo lại có quan hệ mật thiết
tới vậy, còn cao thủ nơi đây nữa, thực sự không hợp lý, không hợp lý. Thú Vị
Thú Vị”. Tiểu Nam bên cạnh thì thàm vào tai Truyền Kỳ một điều khá thú vị,
trước đó tên ốm yếu bên cạnh vị Như Hoa tiểu thư kia lúc trong quán sôi động
mà thì thầm với một trung niên tiểu nhị, sau đó người tiểu nhị tiến về hướng
trong sa mạc đi tới. “ Tiến vào Sa mạc lúc này sao, ngoài kia đang có bão cát
kia mà?”
Quả thật như vậy, bên ngoài thời tiết ngày càng sấu, không lâu nữa có lẽ sẽ có
bão cát tràn qua, khi đó sẽ phải chờ nhanh nhất 4 ngày trời, đôi khi là một
tuần cũng tới.
Mọi người bắt đầu giải tán, người lên lầu trên, kẻ vào phòng của mình ở tầng
một này, cũng không ít người hướng Sa thành rời đi, họ đều là dân buôn bán,
vào thành nhanh ngày nào đều tốt thêm ngày đó,
Quốc Hoàn sau khi mân mê chán vòng tay của mình cũng rảnh rỗi quan sát thì
thấy sơ sơ mất đi hơn một nửa người bỏ đi rồi