Người đăng: thutu
Đã quá nửa đêm, hay ngoài trời đã sáng?
Chỉ biết trong này, ở giữa đại sảnh tối om, mường tượng bốn năm cây đuốc phải
đốt lên mới lập lòe mà thấy mặt người.
Mười mấy khuôn mặt người đoạn sáng đoạn tối trong ánh lửa, tất cả đều là vẻ
mặt lo âu ủ rũ, kỳ thật không phải ai cũng không nhìn được rõ, nhưng trong cái
hoàn cảnh mà bão cát đang đến rất gần họ thì có ai là lạc quan vui vẻ được.
Dẫn đầu đoàn người là một gã áo trắng, hán là trung tâm hơn cả lên được mấy
ngọn đuốc soi rõ. Nhưng người ta vẫn không thấy được khuôn mặt hán, bởi nó
cũng được dấu dưới lớp vải trắng.
Người áo trắng tiến thêm một bước, bàn tay khẽ vẫy động chạm vào chiếc bàn gần
đó, một luồng kình lực đẩy chiếc bàn bay ra đạp vào bức tường, chiếc bàn vỡ
tan, còn người áo trắng cúi người xuống.
Một lúc, phía sau đoàn người vốn không thấy có người, một bóng đen tiến tới
chỗ người áo trắng.
Lúc này người áo trắng cong năm ngón tay mà bóp xuống nền nhà vang lên tiếng
bộp làm xuất hiện một cái hố. Mà ở nơi cái hố đó xuất hiện hai đầu dây xích.
Người áo đen không lên tiếng, vương tay đón lấy sợi xích đang lao tới chỗ
mình. Đầu xích to như cổ tay người trưởng thành, lại như một con mãng xà toàn
thân đen quánh, không cứng rắn như kim cương nhưng cũng không có mấy thứ lợi
khí trên đời có thể chặt đứt, không mềm như nước nhưng cũng đủ để uốn lượn
trong không gian.
Mà xợi xích ấy đang trong tay hai người một đen một trắng, họ đang gắng sức mà
kéo sợi xích, gắng sức mà lôi lên thứ bên dưới sợi xích kia. Ánh lửa phập
phồng trong đêm tối, hai người ở đó như sáng hơn cả trong ánh mắt quan sát của
hơn mười người xung quanh.
Người áo trắng gào lên.
Người áo đen nắm chắc sợi xích, gần tay nổi vồng lên hết thảy.
Người áo trắng đáp.
Người áo đen gật đầu.
Người áo trắng đợi người áo đen đồng ý liền tiếp.
Cả hai người cùng lùi lại một bước, kình lực dồn xuống chân, mượn phản lực đi
qua hông, vai truyền qua sợi xích.
Sa mạc về đêm lạnh, bên ngoài gió cát gào rít khiến người rợn tóc gáy, kể cả
ánh lửa cũng không khiến cho không khí có phần nào ấm lên, vậy mà bây giờ đã
có những giọt nước từ trên người một ai đó đang rỏ xuống.
Hai người ánh mắt đều tập trung vào bàn tay đang nắm chặt sợi xích, chuẩn bị
kéo một lần thật chuẩn chỉ và mạnh mẽ, đám người xung quanh cũng ngưng trệ
lại, bọn họ biết chỉ chút nữa thôi, bão sẽ tới, nếu như hai người kia không mở
ra được lối đi thì tất cả họ đều sẽ chết tại nơi này.
Lâm Như Hoa đứng giữ một người gầy yếu và một người cao to cũng đã nhễ nhại mồ
hôi, có lẽ nàng nóng vì hai ngọn đuốc bên cạnh hoặc có lẽ là nàng là vì không
khí căng thẳng nơi đây mà thành ra như vậy.
Ba tiếng đã hết, hai người đồng loạt dùng sức, bất thình lình một tiếng nổ lớn
nơi sợi xích tiếp xúc với mặt sàn vang lên, người áo đen vội vàng nhay qua một
bên, nhưng lúc này hành động đã trở lên chậm chạp hơn rất nhiều, không ai hiểu
tại vì sao, nhưng ngay khi tiếng nổ kết thúc, không ai thấy có cái cửa động
nào được mở ra mà chỉ thấy người áo đen đang khuy chân xuống, tay phải hướng
chỗ gần trái tim mà ôm lấy.
Giữa sự ngỡ ngàng của mọi người, những tiếng lựa rạo rạc theo từng tiếng cười
của một người, người này có giọng cười không lớn, không vang, mà ngược lại còn
âm trầm thâm hiểm.
Cái bóng áo trắng tiến lại gần người áo đen đang trở lên khổ sở, khổ sở vì vết
thương trí mạng vừa mới đây thôi. Một người đang tập trung dùng hết lực thì
làm sao có thể tránh được món ám khí bắn ra từ một nơi hiểm độc như thế, ba
cây kim, hai cây cắm trên cột, còn một cây, hẳn là đang ở nơi mà người áo đen
đang dùng cánh tay phải mà ôm vùng ngực kia.
Người áo đen không nói gì, cái thân thể dường như đã kiệt sức rồi, mường tượng
đến mấp máy môi thôi cũng là một việc không tưởng.
Nhưng nười áo trắng không có đến quá gần, thân phận của hán buộc hán phải dừng
lại, hướng phía Lâm Như Hoa ra hiệu tay. Người cao gầy lúc trước vẫn bên cạnh
nàng bước tới trước người áo đen kia, tay gã tiến vào trong ngực áo, từ trong
đó lấy ra một mảnh da dê. Gã thấy được mảnh da dê này có chất liệu giống với
hai mảnh trước bọn gã lấy được từ bọn người Lý Lạp hay Nguyễn Thu Trưởng.
Lời còn chưa nói hết, hán liền bay ra cách đó một đoạn chừng mười mét, miệng
phun ra một ngum máu.
Người áo trắng thấy cảnh này thì mỉm cười, dường như hán đã biết từ trước alf
người kia sẽ nhân lúc tên cao gầy không chú ý mà dồn toàn lực đánh ra một
quyền cuối cùng này.
Giờ đây theo dự liệu của hán, người áo đen sau khi toàn lực đánh ra một quyền
kia thì cũng ngoắc ngoẻo rồi, hán không còn phải lo lắng nữa.
Hán tiến lại nơi người cao gầy bị đánh bay tới, lấy tấm da dê trên tay hán,
đoạn hán lại lấy từ trong người ra ba tấm còn lại.
Cái bóng áo trắng tiến dần về phía người áo đen đang nằm co cụm.
Khoảng cách ngày càng gần hơn, khuôn mặt của người áo trắng cũng hiện lên
nhiều sát khí hơn.
Người áo đen chống tay, lên đôi chần mỏi mệt mà ngồi lên, khỏe miệng thoáng
cười mà thều thào từng chữ một.
Người áo trắng dừng lại, nở một nụ cười thương hại mà chế diễu cùng tự đắc mà
đáp.
Người áo đen gật đầu, miệng lầm bẩm
Rồi nói tiếp.
Người áo trắng nhìn vào tấm bản đồ, miệng mỉm cười mà đáp.
Người áo đen cười cười, trong giọng cười hiện rõ sự cùng kiệt về thể xác,
giọng cười cũng biến thành tiếng thở.
Người áo đen hừ một tiếng.
Người áo đen gật đầu.
Người áo trắng cười.
Người này tiến lại gần nơi sàn nhà nhà nổ tung lúc trước, cách đó một mét,
dùng bàn tay nhấc lên một tấm dài bằng đá. Hán khẽ quay một viên đá nhỏ trong
đó, lập tức trên sàn mở ra một lối đi khá rộng, đủ cho hai người cùng vào. Hán
mỉm cười nhìn về phía người áo đen, người áo đen nhìn về phía lối đi khẽ gật
đầu, còn đám người ở đấy thấy thế liền vui mừng.
Bỗng một người trong đó lớn tiếng quát.
Người áo đen quay lại phía phát ra tiếng nói, chàng nhân thấy người này chính
là lão trưởng quầy, thì ra lão không chết mà chỉ mất đi một cánh tay.
Người áo trắng cũng lên tiếng.
Người áo đen gật đầu.
Rồi tiếp.
Thực ra câu hỏi cuối của ta là.
Là.\
Có phải tấm bản đồ kia có gì đó không đúng không.
Người áo trắng âm trầm, như sợ điều gì liền vội lấy tấm bản đồ ra, hán soi lại
một lượt, như chưa chắc chắn lại soi thêm một lần nữa mới trả lời.
Người áo đen lại gật đầu.
Người áo trắng cảm thấy khó chịu, đang muốn lần nữa cất đi tấm bản đồ thì một
đoản đao phi tới, mang theo tấm bản đồ lên không trung. Người áo trắng bị bất
ngờ trong thoáng chốc liền lấy lại tinh thần nhảy lên muốn túm lấy tấm bản đồ,
nhưng có một bàn tay nhanh hơn đã đoạt lấy trước khi hán chạm tới.
Người này mới đây từ trong bóng tối mà lao ra, hướng từ trên lầu xuống mà đoạt
bản đồ, giờ đây lại đứng sừng sững giữa đại sảnh. Trong ánh lửa lập lòe Lâm
Như Hoa nhận ra người này không phải ai khác mà chính là người tới từ Đại Nam
đế quốc, lần trước nàng gặp mà còn tưởng là dân kmer bản địa, chỉ là lần này
người đó không còn mang quần áo của người bản địa nữa mà thay vào đó là bộ
giao lĩnh dài màu trắng.
Ánh mắt Lâm Như Hoa trở lên sợ hãi, nàng nhìn chàng trai trước mặt, rồi nhìn
qua tên cao gầy nằm dưới đất.
Truyền kỳ mỉm cười, tay vuốt nhẹ mấy sợi râu không ngắn cũng không dài mà đáp.
Tên áo trắng bị chàng cướp đi tấm bản đồ lúc này đang vô cùng tức giận mà chen
vào.
Người này vừa nói, chân cũng cùng lúc mà đạp đất vẫn kình lực nhắm Truyền Kỳ
mà đánh tới.
Trong ánh lửa lập lòe, một bóng người vun vút mà lao tới, tháng chốc đã đứng
trước mặt Truyền Kỳ, bàn tay phải người đó nắm chặt, từng đợt cơ bắp và mạch
máu nổi vòng lên, nhưng khi nắm đấm sát tới chỗ Truyền Kỳ thì bị một luồng
kình lực khác đẩy lùi lại hơn năm mét.
Tất nhiên quyền vừa rồi không phải do Truyền Kỳ xuất ra, chàng vẫn đứng đó,
không hề lay động ngay cả khi người áo trắng đưa nắm đấm gần tới chàng, mà
người ra tay chặn một quyền kia không ai khác chính là Quốc Hoàn vẫn bên cạnh
Truyền Kỳ từ khi tới nơi đây.
Người áo trắng vừa mới bị đẩy lùi, vừa nghe lời này lập tức sững lại nhìn về
người thanh niên trước mặt.
Truyền Kỳ nhìn về người áo trắng còn đang bất động, chàng mỉm cười mà nói.
Người áo đen trả lời, trong lời nói còn nguyên sự giận dữ.
Truyền Kỳ không có trả lời hán ngay mà chàng quay sang mười mấy người bên
cạnh,
cầm ra tấm bản đồ mà nói.
Người áo trắng nghe thì giận lắm, hán vung mạnh tay áo mà nói.
Mười mấy người bên cạnh im lặng không nói, Lâm Như Hoa cũng im lặng, nàng nhìn
về nơi Truyền Kỳ đang đứng, thở dài một hơi, nàng lẩm bẩm.
Truyền Kỳ vẫn điềm nhiên, chàng lại nói tiếp.
Người áo đen cười to lên, nhìn chàng với vẻ mặt coi thường.
Truyền Kỳ mỉm cười gật đầu.
Người áo đen vẫn cười, hán thật là không tin người thanh niên trước mặt này
biết.