Người đăng: thutu
Đêm xuống, sa mạc không yên bình.
Từng luồng cát theo gió bốc lên trời, cả một khoảng không bây giờ toàn là cát,
cát ở khắp mọi nơi, cát chôn vùi tất cả những gì còn lại trên sa mạc.
Xa xa gần rìa xa mạc, một nhà trọ khá lớn đang hứng từng đợt gió cát đầu lao
tới, lúc này trông nó thật mỏng manh. Mỏng manh tới dễ sợ, mường tượng sẽ bị
thổi bay trong chốc lát, nhưng từng đợt, từng đợt gió cát qua đi, ngôi nhà vẫn
đứng vững ở đó như bao nhiêu lần khác.
Lâm Như Hoa ngồi bên ánh đèn, nàng đốt chiếc đỉnh chứa dầu thơm, một mùi thơm
dễ chịu lan tỏa.
Trong căn phòng, ngoài nàng ra còn có thêm một người nữa, ngừi này bộ dáng yếu
gầy ngồi đối diện với nàng.
Lâm Như Hoa không phủ định.
Người yếu gầy kia lắc đầu.
Lâm Như Hoa kinh ngạc.
Tên yếu gầy không nói, hán khẽ gật đầu.
Bên ngoài bất ngờ có tiếng động, hai người liền chạy ra thì thấy Hứa Thanh
cùng hai người trung niên đang thất thần đứng trước căn phòng của hai vị khách
khác.
Lập tức thì Truyền Kỳ và Quốc Hoàn cũng có mặt, nhưng sắc mặt cả hai cũng lập
tức trở lên khó coi giống như những người ở đây.
Giống như xác chết sáng nay, không có gì khác biệt.
Truyền Kỳ lại gần, nhặt hai khuôn mặt lên, từng dòng cát từ trên gương mặt rơi
xuống, cả hai khuôn mặt máu cũng đã khô, nhưng lần này không có cát dính vào
phía sau, nơi máu đọng khô lại.
Đám người ở lại lúc này, Truyền Kỳ đều đã tiếp xúc ít nhiều, duy chỉ có một
người chàng chưa từng tiếp xúc, người này lên tiếng.
Giọng người này mang theo vài phần run sợ, lúc này, ai mà chẳng run sợ, run sợ
mình là người kế tiếp biến thành đống cát.
Truyền Kỳ cũng sợ, nhưng cái sợ nơi chàng bị sự tò mò lấn át, bị sự mong nhớ
lấn
át, lên chàng không còn sợ nữa. chàng hỏi.
Người nọ đáp.
Truyền kỳ đưa ngón tay lên trán, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Lý Lập đáp.
Phải, tất cả đâu còn có ý nghĩa gì nữa khi cái chết đang kề trên cổ.
Truyền Kỳ thở một hơi thật dài.
Sắp chết thì người ta không cần giấu diếm, Lý Lập cũng vậy, hán cũng thở dài
một hơi.
Tại sao không đi ư, đi được sao, còn tại sao đến ư, ta cũng không muốn…
Lý trại chủ yên tâm, Sa Dương giáo nhất định sẽ bảo vệ ngài.
Lý Lạp chưa có nói hết câu đã bị người chặn lại, người chặn lại đó là Lâm Như
Hoa.
Gió cát đêm vẫn gào thét, đêm nay có còn mấy người ngủ được, chưa có căn phòng
nào tắt đèn.
Quốc Hoàn khe khẽ gọi, Truyền Kỳ không có trả lời, đêm nay Quốc Hoàn đã gọi
như vậy không biết bao nhiêu lần, Truyền Kỳ cũng như vậy im lặng không biết
bao nhiêu lần rồi.
Truyền Kỳ không rời mắt khỏi ánh nến, chàng nhìn gì trong đó ? Hay chàng muốn
nhìn rõ những khúc mắc nơi đây, soi rõ những khúc mắc trong lòng chàng.
“ Lý Lạp nói không muốn, là không muốn điều gì?”
Bên ngoài cát gắt gao từng cơn như muốn ôm trọn căn nha cùng những người ở đây
vào trong lòng sa mạc.
Người trong ngôi nhà cũng gắt gao hành động rồi.
Âm thanh khàn khàn vang lên từ một thân hình to lớn, hán là một trong hai
người theo bên cạnh Lâm Như Hoa.
Nhưng lời này không phải là nói với Lâm Như Hoa, bởi lúc này nàng cũng chỉ
được ngồi ở một bên.
Người ngồi đằng trước là một người khác, hán trùm kín bằng một chiếc vải lớn
màu trắng.
Tên to lớn và gầy yếu cùng gật đầu, liền lập tức rời đi.
Khi hai tên thủ hạ kia đi ra ngoài phòng, người thần bí mới lên tiếng.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có ngọn trường thương màu đen từ trên nóc nhà cắm
xuống cạnh chiếc ghế trống, theo đó là một người được che kín bằng vải đen
xuất
hiện trên chiếc ghế.
Người thần bí áo trắng lên tiếng.
Người thần bí áo đen không nói, hán gật nhẹ cái đầu xác nhận mình là Dương
Toàn Hóa.
Người thần bí áo trắng nghi ngờ.
Dương Toàn Hóa lúc này mới lên tiếng.
Người thần bí áo trắng gật đầu.
Lâm Như Hoa vẫn lặng im, chỗ này không phải chỗ nàng có thể lên tiếng
Người thần bí áo trắng tiếp.
Dương Toàn Hóa mỉm cười, nụ cười ẩn dấu dưới lớp vải đen, hán đưa cánh tay
trái ra, trên đó còn có một mảnh da dê.
Người áo trắng nói.
Dương Toàn Hóa gật đầu.
Ngừng một lát hán tiếp.
Người thần bí gật đầu
Dương Toàn Hóa hỏi.
Người thần bí đáp.
Dương Toàn Hóa lại hỏi.
Người thần bí đáp.
Lâm Như Hoa cũng ngạc nhiên, nàng biết bí mật về tấm da dê, nhưng ngọc xà là
lần đầu tiên nàng nghe được.
Dương Toàn Hóa nghe được thì cười lớn.
Ngưng một chút, hán nói thêm.
Người thần bí tự nhiên.
Dương Toàn Hóa đưa tay lên, làm bộ dáng che nụ cười.
Người thần bí nắm chặt tay lại, Lâm Như Hoa thấy, Dương Toàn Hóa không thấy.
Dương Toàn Hóa không trả lời mà hỏi lại.
Hán tiếp
Người thần bí đáp.
Dương Toàn Hóa gật gù.
Rồi lại tiếp
Người thần bí hỏi.
Dương Toàn Hóa đáp.
Người thần bí không còn ngồi yên được nữa, hán đã bật dậy rồi. Lâm Như Hoa
cũng động người có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
Dương Toàn Hóa vẫn tự nhiên ngồi chỗ cũ.
Người thần bí gần giọng.
Dương toàn hóa cười cười.
Người thần bí tắc lý. Lần này hán phải nhượng bộ rồi.
Dương Toàn Hóa hài lòng đáp.
Trong đêm tối, ánh nến le lói trong căn phòng, ngọn nến đó soi sáng hai đống
vải một trắng một đen, ở giữa còn có một khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi.
Một lúc sau thì có một to lớn một gầy béo tiến vào.
Người tần bí áo trắng hỏi.
Xong hết rồi ?
Xong hết rồi. cả hai cùng đáp.
Người áo trắng đứng lên trước, sau đó cả bốn người theo sau, đám tiểu nhị cũng
cầm theo đuốc mà đi theo.