Phong Khởi


Người đăng: Hắc Công Tử

Tọa lạc tại trung tâm Thanh Long đại lục là một tòa thành thị phồn hoa, vô
cùng to lớn. Từ xa nhìn lại có thể thấy được trung tâm của thành thị này lại
là một cung điện cũng vô cùng to lớn, tang thương cổ lão và ngập tràn bá khí.

Cung điện này chính là niềm tự hào của mọi người dân Thanh Long đại lục :
Thanh Long Kiếm Các. Mặc dù nay không bằng xưa, Thanh Long Kiếm Các sớm đã
không còn kiếm chủ chủ trì. Lại từ lúc Đoạt Linh cuộc chiến đi qua,Thanh Long
gia tộc cũng đã vô cùng xuống dốc, sau cùng bị dòng sông lịch sử xóa tên. Đứng
đầu kiếm các nay đã không còn là Thanh Long Gia Tộc tộc nhân nữa rồi nhưng dù
sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nơi đây vẫn luôn là thánh địa mà mọi Linh
Kiếm Sư trên đại lục này hướng tới.

Sự xuất hiện thoáng qua của Thanh Long truyền nhân tựa một làn gió xuân đưa
mầm non đâm chồi nảy lộc, mang lại cho mọi người một niềm hi vọng, mong có một
ngày Thanh Long Kiếm Các sẽ đoạt lại huy hoàng rực rỡ năm xưa.

Bên trong cung điện, tại một tòa đại điện vốn dĩ có thể chứa hơn ngàn người,
ngày hôm nay chỉ có mười vị Linh Kiếm Sư ngồi đó, bao gồm bảy nam ba nữ. Bất
kỳ một vị nào ở đây, phóng ra bên ngoài đều khiến cho vạn chúng chú mục.


  • Các vị, ta mới nhận được truyền tin từ tam đại kiếm các… Tứ đại lục lúc này
    đây vô cùng yên tĩnh. Sự việc không hợp thói thường.

Vị lão nhân ngồi trên chiếc ghế chủ tọa cất lời, không một ai hồi đáp. Một lúc
sau hắn tiếp tục:


  • Đại Huyết Nguyệt Kiếp một ngàn năm trước lão phu cũng có tham gia. Huyết
    Nguyệt vừa hiện, không quá năm ngày yêu tộc đã điên cuồng phát động chiến
    tranh…lần trước nữa cũng vô cùng tương tự. - Ngừng lại một lát dường như để
    suy tưởng, bấm bấm mấy đốt ngón tay tính toán, lão giả lại tiếp lời – Bây giờ
    đã quá nửa con trăng….ta e rằng… đại kiếp lần này so với bốn vạn ba ngàn năm
    trước có lẽ tương đồng.

Tuế nguyệt xa xưa, những cường giả năm đó cũng phần đa vẫn lạc nhưng theo điển
tịch miêu tả lại thì đại kiếp năm đó kinh động vô cùng. Trận chiến năm đó nhân
tộc nguyên khí chưa kịp phục hồi sau Đoạt Linh cuộc chiến lại gánh chịu Đại
Huyết Nguyệt Kiếp biến dị hàng lâm, lúc đó nhân tộc tưởng chừng thất thủ, Linh
Kiếm Sư vẫn lạc đã không phải đo đạc bằng con số mà ngay cả một ngàn lẻ tám vị
Linh Chủ cũng phải vận dụng tới cả bản thể, rốt cuộc vẫn lạc mất ba trăm hai
mươi vị. Mất hơn hai vạn năm sau đó số lượng linh chủ mới một lần nữa phục
hồi, nhưng cổ kiếm tu đã bại, tân linh chủ ra đời cũng không thể hoàn toàn hòa
hợp với nguyên bản tứ tượng đại trận ban đầu. Đoạt Linh, cuộc chiến đó như một
nhát kiếm vĩnh viễn tổn thương vào căn cơ nhân tộc.


  • Ta cho rằng các vị đã quá đề cao yêu tộc rồi – Người lên tiếng lúc này đây
    là một vị trung niên nam tử- Đại kiếp năm đó mặc dù biến dị nhưng nhân tộc tại
    thời điểm đó cũng là đang lâm trọng bệnh, sao có thể so sánh với hiện tại.

Ngồi kế bên vị trung niên này là một vị nữ Linh Kiếm Sư, nàng lúc này đây cũng
lên tiếng:


  • Ta đồng ý với Cơ Thủy Báo. Yêu tộc dù có âm mưu gì cũng vô pháp phá vỡ tứ
    tượng trận. Cuộc chiến này …theo ta cứ như thường lệ tiến hành…..

Hội nghị kéo dài tới tận đêm khuya. Cuối cùng, lão nhân chủ tọa nhìn về Giốc
Mộc Giao các chủ chốt lại một câu:


  • Phía bên đó, Thanh Long truyền nhân... ta hi vọng các vị có thể sớm nhất
    tìm về người này.

Giốc Mộc Giao các chủ khẽ nhích môi cười, hắn không nói lời nào, bất ngờ xung
quanh hắn không gian chấn động mơ hồ rồi bản thân hắn cũng hòa theo đó mà biến
mất. Chẳng mấy lâu sau, giữa đại điện to lớn chỉ còn lại ba vị lão nhân. Vị
lão nhân ngồi trên ghế chủ tọa đứng dậy, hắn quay lưng lại nhìn về phía cuối
đại điện, nơi cao nhất, tọa lạc một chiếc vương tọa điêu khắc Thanh Long vô
cùng tinh xảo. Nhìn vào đó, hắn khẽ thở dài. Hai vị lão nhân bên cạnh hắn cũng
bất chợt thở dài theo.

Đêm đã về khuy, đèn khuya heo hắt…một gã linh kiếm sư phục trang che kín toàn
thân bước đi trên đường phố. Rẽ vào nhiều ngõ nhỏ, hắn dừng lại trước một tửu
điếm, ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng hắn đưa tay lên gõ cửa.

Chẳng mấy chốc sau, cách cửa hé mở. Gã tiểu nhị với khuôn mặt còn đang mơ ngủ
nói vọng ra:


  • Khách quan, tiệm đã đóng cửa, mời mai quay lại…hơ….- nói xong hắn liền khép
    cửa lại


  • Ta đến thuê phòng.


  • Khách quan, đây không phải là khách sạn, mời ngài đi cho.- giọng tên tiểu
    nhị vọng ra mang theo mỏi mệt.


  • Ta đến thuê phòng, trả bằng ba đồng bạc trắng.


Hắn vừa nói tới đây cánh cửa liền bật ra, tên tiểu nhị không còn vẻ gì là đang
mơ ngủ nữa, hắn cúi người :


  • Mời đại nhân theo ta.

Hai bóng người đi qua các dãy hành lang chật hẹp, cuối cùng dừng trước một căn
nhà kho nhỏ bé.


  • Mời đại nhân.

Vị linh kiếm sư hé cửa bước vào, không lâu sau từ trong căn nhà kho lóe lên
ánh sang nhè nhẹ rồi biến mất như chưa từng có gì xảy ra.

Thân ảnh hắn vừa hiện ra trở lại, chưa kịp định thần sau quá trình truyền tống
thì một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn:


  • Hắc tả sứ, ngài tới trễ sao?

Gã linh kiếm sư vội vàng quỳ xuống:


  • Bái kiến nương nương, thuộc hạ tới trễ, không biết người có mệnh lệnh gì mà
    triệu kiến thuộc hạ?

Một tràng cười ngọt ngào, khe khẽ vang lên.


  • Hắn tả sứ quá lời rồi, mời ngài đứng lên.

Gã linh kiếm sư lúc này mới kịp nhận ra rằng không chỉ có một mình hắn ở đây,
giữa cái đại điện to lớn này, ngay trên tòa siêu cấp truyền tống trận to lớn
chiếm gần hết không gian đại điện. Quỳ tại đây hơn một trăm vị, ai nấy đều mặc
áo choàng đen dài che kín toàn thân. Trong lòng hắn dậy lên ngập trời sóng
lớn.


  • Bổn cung chỉ hi vọng các vị có thể mong chóng tìm về cho ta một người…hắn
    là một thiếu niên, lần cuối cùng xuất hiện là tại Hạo Thiên Phủ trận doanh.-
    nàng ngừng lại, trong tay phất ra một cuốn họa trục, bất ngờ trong họa trục
    này chính là Mạc Vấn bản tôn.


  • Nương ngương, thứ lỗi cho thuộc hạ…không biết hắn ta là..


Giọng cười lả lướt lại một lần nữa vang lên:


  • Xem ra Hắc tả sứ gần đây tin tức không có thông linh, hắn ta chính là Thanh
    Long hậu tuyển.


Truyền Kiếm - Chương #526