Sơ Kiến Ngân Hà


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Đột nhiên Mạc Vấn cảm thấy khung cảnh xung quanh biến đổi, hắn thấy mình đang
đứng trong sơn cốc, cảnh vật vẫn vậy nhưng dường như thiếu đi một chút gì đó
tự nhiên. Rồi hắn cảm giác được mình đang bay lên chầm chậm. Nhìn xuống tay
mình, vẫn một quang cầu lặng yên ở đó.

“ Tiểu tử, chịu đựng, tiễn đưa nàng đi xa nhất mà ngươi có thể”, giọng nói của
“Thái Nhất” đột ngột vang lên, không phải là từ trong thức hải của hắn vang
lên mà là từ bát phương ùa tới.

Thân thể hắn vẫn chầm chậm bay lên…mười trượng….một trăm trượng rồi vẫn tiếp
tục bay lên không hề dừng lại. Mọi cảnh vật xung quanh từ từ thu nhỏ…dưới chân
hắn là hằng hà sa số núi non trùng trùng điệp điệp kéo dài không thấy tận
cùng. Càng lúc càng lên cao, chạm tới tầng mây mà hắn vẫn không hề dừng lại,
cứ tiếp tục bay lên…lúc này đây thập vạn đại sơn đã hoàn toàn nằm trong tầm
mắt hắn, hắn thấy được bên kia thập vạn đại sơn là một khối đại lục dài vô
tận, sau lưng hắn là Thanh Long đại lục, hắn thấy ở phương bắc một dãi dài cát
trắng tử vong sa mạc, lại nhìn về phía đông là vô biên rộng lớn sâm lâm… Rồi
hắn thấy được một màu xanh…biển. Từng chấm đen nhỏ nhỏ ở tận mãi ngoài xa….Dần
dần đại lục rộng lớn dưới chân hắn cũng từ từ nhỏ lại…hắn không thấy tiếp được
phía bên kia nữa rồi bởi vì đại lục giờ đây nhìn từ tầm mắt của hắn đã không
còn bằng phẳng. Hắn thấy được tinh cầu…

Hắn cứ bay lên mãi, vụt ngang qua huyết nguyệt tinh thần, từng vệt máu đỏ thẫm
hợp lại trong mắt hắn, mơ hồ. Nhìn lại trong tay mình, một tiểu cô nương vẫn
còn đang say ngủ.

Dưới chân hắn giờ đây là vô tận tinh không ngẩng đầu lên…cũng là vô tận tinh
không…
Từng vì sao nhỏ bé bỗng dần dần trở nên to lớn trong mắt hắn….rồi bất chợt hắn
cảm nhận được một rào cản vô hình, ở nơi đây không có tinh thần, chỉ có một
màu đen. Giữa tinh không bao la, tối mịt, thứ duy nhất tỏa ra ánh sáng là
quang cầu nhỏ bé nằm trên tay hắn. thân hình hắn vẫn đều đặn bay lên. Hắn thấy
được thân thể mình lay động…

“ Là linh hồn ly thể sao? Hay là…”

“ Giữ vững bản tâm…”, Giọng “Thái Nhất” từ tinh không vô tận bất chợt ùa tới
cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn.

Rồi bất chợt lực cản biến mất, từng vệt sao băng bay ngang qua trước mắt hắn,
vẫn là bao la, vô vàn tinh tú….Dường như hắn cũng quên mất khái niệm thời
gian, trước mắt hắn cảnh vật cứ tuần hoàn lặp lại, hết tinh không bao la lại
tới tầng ngăn bích chướng. Một tầng…hai tầng…một trăm tầng…hắn đã vượt qua bao
nhiêu lần đến nối hắn cũng không còn nhớ nữa. Trong đôi mắt hắn dần dần xuất
hiện một tia mờ mịt…càng lúc càng mờ mịt.

Đột nhiên trước mắt hắn hiện ra một vòng xoáy tinh thần. Dường như vô hạn vì
sao tập hợp lại thành một vòng xoáy bạc, xinh đẹp lung linh…Chứng kiến vòng
xoáy này, hắn chợt giật mình thanh tỉnh. “ Giữ vững bản tâm”, lần này là hắn
tự nói với chính bản thân mình, nhìn xuống quang cầu trên tay, hắn sững sờ,
chợt thấy bàn tay mình đã vô tình trở nên trong suốt, không chỉ là bàn tay mà
cả thân hình hắn cũng đang dần dần trong suốt…Vòng xoáy tinh thần xa dần, xa
dần..rồi hắn lại chạm vào bích chướng.

Mạc Vấn bỗng cảm nhận được thân thể mình yếu hơn, càng lúc càng mờ hơn sau mỗi
lần xuyên qua bích chướng. Hắn cắn răng vận chuyển linh lực rồi sững sờ cảm
thấy vô lực tựa một phàm nhân, trong đầu hắn cấp tốc xoay
chuyển….“úm”…”úm”…vẫn không hiệu quả. Mà lúc này hắn vẫn đều đặn bay lên, thân
thể hắn đã gần như tan biến.

Mạc Vấn chợt nhớ ra rằng hắn còn mệnh lực. Trong cơ thể bản tôn Mạc Vấn bỗng
nhiên nguyên đan đã bấy lâu im lặng bỗng ầm ầm vận chuyển. Hắn cảm nhận thấy
một luồng hơi ấm rót vào mình, cơ thể trong suốt bỗng dần dần ngưng thực trở
lại.

Lại trải qua không biết bao lâu, trước mắt hắn lần lượt tinh không – bích
chướng cứ thế tuần hoàn. Xung quanh hắn lúc thì đen kịt, khi thì lấp lánh ánh
sao…Sự thanh tỉnh trong đôi mắt hắn một lần nữa dần dần biết mất…Trong miệng
hắn vẫn niệm “thủ vững tinh thần…”

Cứ như thế, thời gian ở nơi đây dường như đã trôi qua cả triệu tỉ năm. Mạc Vấn
đã dường như chết lặng, miệng hắn vẫn lẩm nhẩm, câu nói mà hắn phát ra đôi khi
đã thành vô nghĩa “ thủ vững…tinh…thần…..thủ..tinh….vững thần…..”.

Ở bên ngoài, bản tôn Mạc Vấn vẫn chìm vào trong huyết thái cực đồ, năm quang
cầu ngũ sắc đã nhỏ đi phân nửa vẫn tiếp tục tuần hoàn tạo ra hỗn độn. Trung
tâm huyết thái cực đồ, một hư ảnh cự kiếm tàn khuyết sừng sững đâm xuyên qua
nó, trôi nổi xung quanh hư ảo cự kiếm này là bốn quang cầu vô hạn trong suốt
nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không thể nhận ra, mà trong mỗi quang cầu này lại
bất ngờ là hư ảnh tứ đại thần thú, bọn chúng nằm cuộn tròn trong đó ngủ say.

Ngũ Hành, Tứ Tượng, Lưỡng Nghi tề tụ. Tất cả xoanh quanh một thân tàn kiếm,
trong thân tàn kiếm chính là Mạc Vấn. Lúc này, trong cơ thể hắn nguyên đan vẫn
cứ xoay tròn, theo bản năng đã bắt đầu thiêu đốt. Làn da hắn bắt đầu xuất hiện
những nếp nhăn. Lại một nén hương qua đi, nhìn vào hắn mà ngỡ đây là một lão
nhân gần đất xa trời. Lại một nén hương nữa trôi qua, hắn vẫn ngồi đó nhưng
sinh mệnh chi hỏa gần như cạn kiệt. Cũng ngay lúc này, ở một nơi xa xôi Sát
Lục phân thân bắt đầu…thiêu đốt mệnh nguyên.

Trong không gian kỳ ảo, thân thể Mạc Vấn như một chỉ u linh đờ đẫn lặng im bay
giữa tinh không. Thân thể hắn hơi run rẩy, một vài chỗ trên thân thể đã gần
như biến mất, trong bàn tay hắn vẫn khư khư nắm lấy một quang cầu, miệng không
ngừng lẩm nhẩm….

Sát Lục phân thân vẫn ngồi đó, sinh mệnh chi hỏa qua thời gian càng lúc càng
ảm đạm. Thiên Vũ Hinh run rẩy nhìn hắn, bất chợt nàng cắn răng, một đóa sen
hiện ra xoay vòng trên đỉnh đầu Sát Lục phân thân rồi bất ngờ chiếu rọi hào
quang thất thải lên người hắn. Từng tia sáng chiếu vào đều bị thân thể hắn
tham lam cắn nuốt, đoàn sinh mệnh chi hỏa vốn đang ảm đạm bất ngờ lại bừng
sáng lên một chút.

Thiên Vũ Hinh cắn răng chịu đựng, vốn là nàng đang tế luyện Huyền Minh U Liên
thành một chỉ phân thân. Giờ phút này lại vì Mạc Vấn mà tán đi mệnh lực của
nó, nơi khóe môi nàng…chợt một vệt máu tràn ra. Chưa qua tới nửa nén nhang,
đóa hoa sen khô héo rồi ầm ầm bạo vỡ. Vũ Hinh lọt vào cắn trả ngã xuống hôn
mê.

Nhìn qua thân thể Sát Lục lại một lần nữa bắt đầu già nua đi xuống, Lam cắn
răng:” không lẽ nàng vì ngươi hi sinh được mà bổn cô nương thì không”. Bất
chợt cả người nàng, linh thể bắt đầu tỏa ra sương khói, những đoàn sương khói
này như có linh tính đều bay thẳng thiên linh cái Mạc Vấn chui vào trong đó.
Hắn dường như là sa mạc gặp phải trời mưa, thân thể liền tham lam nuốt lấy.
Linh thể của Lam bắt đầu mờ dần, bị Mạc Vấn cắn nuốt một thành…năm thành, vẫn
tiếp tục…tám thành…lúc này đây nàng đã trở nên vô hạn mông lung, linh thể quá
nhẹ rồi, không tự chủ được nữa mà lơ lửng bay lên. Nàng nhè nhẹ phiêu phù tới
trước người Mạc Vấn, đưa đôi tay lên chạm vào không mặt già nua của hắn rồi
bất ngờ lướt tới chạm nhẹ đôi môi mình vào môi hắn. Mắt nàng mờ dần, ý thức
cũng mờ dần…trong lúc đó thân thể nàng vẫn tiếp tục mờ đi…

Mạc Vấn đang run rẩy bỗng cảm nhận một luồng hơi ấm tràn vào, thân thể hắn thư
sướng dần dần những nơi trong suốt lại bắt đầu ngưng thực…Đôi môi hắn đang mấp
máy bỗng nhiên dừng lại.

“ Tại sao ta thấy đau…”

Từ sâu trong linh hồn hắn bỗng nhiên run rẩy, mặc dù đôi mắt hắn vẫn mê man
nhưng vô thức liền chống cự không để cho làn nước ấm kia tràn vào, rồi bắt đầu
đẩy ngược trở lại.

Khói vụ từ thiên linh cái Sát Lục phân thân bỗng nhiên cấp tốc ùa ra tràn trở
lại Lam linh thể. Một thành…hai thành…cho đến mãi hơn sáu thành thì ngừng lại.
Linh thể nàng trọng thương vô thức biến mất vào kiếm đồ bản thể rồi rơi xuống
trong lòng Mạc Vấn. Trên bản thể kiếm đồ, hàng ngàn vết rách li ti bất chợt
hiện ra…

Đau đớn từ trong linh hồn chợt làm cho hắn tỉnh lại, hắn cảm nhận thấy mình đã
vô cùng suy yếu…Lại vượt qua một tầng bích chướng, đôi chân hắn đã triệt để
biến mất. Vượt qua thêm một tầng nữa…rồi lại một tầng nữa, lúc này hắn từ ngực
trở xuống cũng không còn nữa, phần thân thể còn lại đã vô hạn mông lung.

“ Ta sắp không chịu nổi nữa rồi…”

Lại qua thêm một tầng bích chướng, bất ngờ hắn thấy được mình đang ở trong một
tầng hào quang bạch sắc, hắn thấy lờ mờ một một vệt đen to lớn xa xa sừng sững
ở giữa tinh không, vờn quanh nó là từng tia hào quang ngũ sắc, ngoài ra còn có
tứ đại quang cầu…

Mắn không mở nổi mắt nữa rồi. Chỉ cảm nhận thấy lực cản vô cùng to lớn, thân
hình hắn dần dần biến mất hết, một đôi tay lờ mờ nắm lấy quang cầu nhỏ bé đưa
lên..

“ Tiễn đưa nàng đi xa nhất có thể”

Ý thức hắn mơ hồ, hào quang ngũ sắc trong mắt hắn dần dần tối lại…tối lại…cuối
cùng dập tắt.


Truyền Kiếm - Chương #525