Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm
Bên trong Thiên Sát kiếm tôn doanh trại, Sát Lục Phân Thân đánh ra hai đạo
thần thức. Không lâu sau, hai đạo kiếm quang vụt tới. Lam và Vũ Hinh đạp phi
kiếm xuất hiện đứng trước mái hiên. Mạc Vấn Xuất hiện bên khung cửa, nhìn các
nàng rồi khẽ nói:
“ Một lát nữa, các ngươi vi ta thủ hộ không để dị động tiết ra ngoài.”
Nhị nữ nhìn nhau nghi hoặc nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu. Sát lục phân
thân đánh ra ba trăm sáu mươi lăm miếng Diễn Tinh Thần Cấm, vụ khí nổi lên
phong tỏa lấy toàn bộ không gian trong gian phòng. Đoạn hắn đi tới giữa căn
phòng, khoanh chân ngồi xuống, từ từ nhắm mắt….
…
“Thái Nhất” bước tới khoanh chân ngồi xuống trước mặt Nguyệt Nhi rồi rạch một
cái nhẹ nhàng trên cổ tay bản tôn Mạc Vấn, máu hắn tuôn ra một dòng lơ lửng
trong hư không rồi bất ngờ di động, chậm rãi tạo thành một vòng tròn xung
quanh người hắn. Chưa dừng lại ở đó, dòng máu lại tiếp tục di chuyển vào bên
trong, uốn lượng rồi tạo thành một thái cực đồ. Bức huyết thái cực đồ vừa tạo
thành liền lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán, mãi cho tới khi đường
kính lên tới ba mươi ba trượng, bao phủ lấy cả hắn lẫn Nguyệt Nhi rồi mới từ
từ ngừng lại.
Tiếp đó, hắn vung tay lên, từ trong kiếm nang của Mạc Vấn, năm mươi khỏa tứ
giai ngũ hành linh thạch nối tiếp bay ra, phân biệt cứ mười khỏa một lần lượt
chiếm cứ lấy năm phương vị bao quanh lấy huyết thái cực đồ.
Bất ngờ từ trên người hắn bắn ra năm đạo linh khí phân biệt đúng là kim, mộc,
thủy, hỏa, thổ lên từng đám tứ giai linh thạch. Những viên tứ giai linh thạch
này mang theo trong người nó một luồng tổ mạch linh khí, không phải là đùa vậy
mà lúc này những viên linh thạch chầm chậm sáng lên rồi bất ngờ có dấu hiệu
hòa tan.
Khoảng nửa nén nhang sau, tất cả linh thạch đều bị hòa tan tạo thành năm đoàn
quang cầu với năm màu sắc riêng biệt tượng trưng cho ngũ hành. Mỗi đoàn quang
cầu đều mang theo khủng bố linh lực. Rồi bất chợt từ những quang cầu này lại
xuất hiện tia sáng xuyên qua quang cầu khác, lần lượt cứ như vậy tạo thành một
vòng khép kín, tuần hoàn. Bất ngờ, một tia hỗn độn chi khí đản sinh, không lâu
sau lại xuất hiện tia thứ hai….rồi đến tia thứ năm. Lúc này đây, từ năm quang
cầu ngũ hành, hỗn độn chi khí bắt đầu trực chỉ hướng tâm thái cực đồ mà tiến
đến.
“ Ngũ hành quy nhất.” Mạc Vấn chấn động.
“ Tiểu tử, không được kích động. Một lát nữa, dù cho ngươi thấy bất cứ điều gì
cũng không được phân tâm. Chú ý thủ vững bản tâm”
Từng tia hỗn độn chi khí truyền vào người Mạc Vấn, lấy hắn làm môi dẫn rồi lại
bắt đầu tỏa ra xung quanh lan tỏa lên khắp bức thái cực đồ, bỗng nhiên “Thái
Nhất” đánh ra hai đạo kiếm khí phân biệt một đen một trắng rơi vào hai bên của
thái cực đồ. Lúc này đây, huyết thái cực đồ bắt đầu chuyển động. Nó chầm chậm
xoay tròn rồi bắt đầu từ từ tăng tốc.
Lưỡng đạo hắc bạch tia sáng bắn ra từ thái cực đồ hội tụ trên người Nguyệt
Ảnh. Nàng vẫn nằm đó, thân xác lạnh lẽo bắt đầu bay lên lơ lững, chầm chậm
sáng lên, sáng lên cực hạn mông lung rồi…bắt đầu tan vỡ. Từng hạt bụi lấp lánh
bắt đầu tuôn ra tạo thành một vòng xoáy lung linh che khuất lấy thân ảnh Mạc
Vấn. Từng hạt, từng hạt bụt bay vụt qua mắt hắn, luồn vào trong mái tóc bạc
của hắn, tung bay…Mạc Vấn nhắm mắt lại, hắn không kìm được, một giọt nước
trong vắt từ nơi khóe mắt của hắn khẽ tuôn ra, cảm giác này…như bàn bay
Nguyệt, nàng đang nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc…cảm giác rất nhẹ….thoáng qua
rồi tan biến, bụi lung linh cuồng quay rồi hòa mình, nhập vào trong vòng xoáy
huyết sắc của thái cực đồ.
Đám bụi sáng tan dần, ánh hào quang cũng nhạt dần, nơi ngọn nguồn ánh sáng bất
ngờ lại là một viên Ngọc Mẫu.
Viên ngọc này đúng là hắn lấy được từ bí cảnh của Bạch Gia, vốn là chỉ để cho
nàng mang theo tu luyện. Nhưng hắn đã lầm rồi, cũng vô tình nhờ sự lầm lẫm này
mà ngày hôm nay “Thái Nhất” mới có thể giúp nàng đầu thai chuyển thế. Quả băng
ngọc này vốn là Băng Liên Ngọc Mẫu, quý giá gấp trăm, ngàn lần so với ngọc mẫu
thông thường. Thoạt nhìn cả hai đều vô cùng tương tự, mà cho dù ngươi có kiểm
tra kỹ càng cũng khó lòng phân biệt, chỉ khi nào Thái Âm vấn đỉnh, đem ngọc
này soi dưới ánh trăng sẽ hiện ra trong đó một đóa hoa sen. Viên ngọc này vốn
cũng là chí bảo long tộc, long tôn về già tuổi sắp thọ cạn kiệt sẽ ngậm nó
trong miệng, đưa linh hồn vào trong đó ngủ say. Viên ngọc này giúp nó tồn tại
thêm hàng ngàn năm tuế nguyệt. Kể từ khi có được ngọc này nàng luôn đeo nó bên
mình, linh hồn ly thể vô tình lại được ngọc mẫu bảo toàn, nếu không có lẽ nàng
đã vì Mạc Vấn và Thiên Hỏa kiếm tôn quyết đấu, bị hỏa diễm, thiên lôi làm cho
tan nát. Đến lúc đó, “Thái Nhất” muốn giúp nàng cũng có lẽ là hữu tâm nhưng vô
lực.
Bên trong Băng Liên Ngọc Mẫu, bất ngờ có một thân ảnh lung linh, hơic chút mơ
hồ, trong suốt. Nàng nằm đó, nhắm mắt ngủ say.
“ Hoàn hảo, linh hồn nàng chỉ thiếu mất một tia.”
Kế đó “Thái Nhất” bấm quyết, từng đạo kỳ văn rơi xuống. Bỗng dưng trương thái
cực đồ lại bành trướng mãnh liệt, tốc độ quay vòng càng lúc càng nhanh, cuối
cùng bao phủ lấy cả thân hình Mạc Vấn. Nơi trung tâm của thái cực đồ, vị trí
Mạc Vấn ngồi bỗng xuất hiện hư ảnh một thanh tàn chi cự kiếm bao vây lấy hắn
chỉ có điều lúc này đây Mạc Vấn đã chìm vào thái cực đồ, hình ảnh này…hắn
không thấy được. Cùng lúc đó ngọc mẫu trước mặt hắn vỡ tan, thân ảnh tí hon
dường như kinh động khẽ run lên rồi trở mình tiếp tục ngủ say. Nàng vẫn nằm
đó, trong một quang cầu hư ảo. Viên cầu này nhẹ nàng rơi xuống rồi nằm gọn
trong lòng bàn tay Mạc Vấn.