Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm
Tiếng nổ lớn bùng lên, những vết nứt trên mai rùa nhanh chóng lan rộng ra rồi
sau đó hoàn toàn nổ tung tan vỡ. Mạc Vấn bị phản chấn, thân thể hắn bắn lui về
phía sau rồi cắm sâu vào mặt đất, trước mắt hắn một bầu trời đầy hỏa kiếm,
hàng chục ngàn vệt kiếm quang vẫn còn đang gào thét lao tới.
Nhìn một trời hỏa kiếm bay tới, Mạc Vấn cảm thấy vô lực thở dài: “ chung quy
cũng là ta không đủ mạnh.”
“ Chết tiệt, lão phu tân tân khổ khổ tích góp được một chút linh lực lại bị
ngươi lãng phí hai thành rồi”
Giọng Thái Nhất thần bí bỗng vang lên trong thức hải hắn, vẫn là giọng nói
tang thương đó nhưng ngữ điệu bỗng dưng hoàn toàn thay đổi khiến hắn giật
mình. Hắn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị Thái Nhất đoạt quyền cử động.
“ Đầu đất, sức mạnh của lão phu cũng không phải là để cho ngươi sử dụng như
vậy, tên đần nào dạy ngươi….ách…”, Hắn ta mắng lên ầm ĩ trong đầu Mạc Vấn
nhưng bỗng nhớ ra vốn là Mạc Vấn vốn có sư phụ nhưng một thân võ học của hắn
cũng là tự học mà nên, Thái Nhất vội vàng chỉnh sửa: “thôi xem như lão phu dạy
ngươi vậy”.
Nói là làm, trong khi nói đôi tay Mạc Vấn đưa lên, ngũ hành quang tráo hộ thể
trong nháy mắt tràn ra.
“Thứ nhất: Ngũ hành quy nhất…ngươi…ngươi làm không được. Thôi để lão phu dạy
ngươi tương sinh tương khắc...
Ngũ hành có tuy có tương sinh nhưng cũng có tương khắc: thủy khắc hỏa, hỏa lại
khắc kim, kim khắc mộc….cứ như vậy một vòng tuần hoàn không dứt nhưng đó là
chưa đủ: hỏa có thể khắc kim nhưng cũng có thể khắc mộc, mộc có thể khắc thủy
lại còn có thể khắc thổ…”
Lý thuyết thì dông dài, nghe qua có vẻ cũng dễ hiểu, nhưng thực tế Mạc Vấn tự
thân cảm nhận Thái Nhất vận dụng Ngũ Hành tương sinh tương khắc thì hắn lại âm
thầm kinh hãi. Từng tia hỏa kiếm bị thôn phệ vào liền chuyển hóa thành thủy
linh khí, thổ linh khí sau đó những linh khí này lại không có trực tiếp tuần
hoàn tạo thành hỗn độn chi khí mà tự thân quay ngược lại chống đối hỏa diễm,
dĩ nhiên đây chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi nhưng đơn giản như vậy thôi
tốc độ ngăn cản, thôn phệ hỏa kiếm cũng đã bạo tăng gấp năm lần so với cực hạn
của hắn làm được, mà hắn lại cảm nhận Thái Nhất vận dụng linh lực để tạo thành
hộ thể quang tráo còn ít hơn mình mấy lần… Đắm chìm vào trong cảm ngộ cách
Thái Nhất vận dụng lực lượng, trong phút chốc những nút thắt trong đầu hắn
bỗng dưng thông suốt, ngũ hành kiếm ý triệt để bước lên một bước thật dài. Mạc
Vấn còn đang mải cảm ngộ thì hỏa kiếm đã bị thôn phệ hoàn toàn trở thành một
đoàn hỗn độn chi khí, trực tiếp bay vào đan điền hắn.
“ Thứ hai, Thanh Long cũng không phải như ngươi vận dụng. Là long kiếm, đuôi
hắn là kiếm, móng vuốt là kiếm cả sừng cũng là kiếm…nói chung hắn là long
kiếm….ta cho ngươi xem”
Một hư ảnh Thanh Long hiện ra bao trùm lấy hắn, Mạc Vấn lúc này cảm nhận hắn
chân chính là long, long cũng là hắn. Thân thể hắn bay lên, hư ảnh thanh long
“ Càn Gia các ngươi làm loạn quân doanh tưởng chỉ bồi thường nhị trương kiếm
đồ là xong sao? Giờ còn muốn loạn sao? Hắn ta họ Mạc, thi thể hắn Mạc gia toàn
quyền xử lý!”
Nghe Cửu Dương Kiếm Tôn phán quyết, sắc mặt Càn Thiên Tà tối sầm lại. Hắn quay
đầu nhìn về phía Thiên Hỏa kiếm tôn, nhưng bỗng dưng hắn cảm nhận thấy một cỗ
lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Dưới chân hắn là miệng hố sâu đen như mực bỗng
một đầu thanh long như một phi kiếm hiện ra phi thẳng lên trên. Tốc độ thanh
long quá nhanh, hắn không kịp tránh né bị thanh long vờn quanh. Vây lưng, móng
vuốt, đuôi rồng sắc nhọn lướt qua cứa lên thân thể hắn tạo thành những vết
thương khủng bố, máu tươi văng ra tung tóe.
Đầu thanh long nọ vừa hiện hoàn toàn ra liền quay lại một trảo, cắm vào người
hắn phá nát đan điền, sau đó lại tiếp tục quẫy một đuôi đập xuống. Thân thể
hăn hắn hướng về mặt đất lao xuống như một viên vẫn thạch đánh thành một miệng
hố hình người in sâu lên mặt đất, trong khi rơi xuống đôi mắt hắn sững sờ chết
lặng khi thấy kẻ vừa xuất hiện.
Mạc Vấn đột ngột xuất hiện trở lại, thủ đoạn lôi đình phế đi một gã kiếm tôn
làm mọi người chết lặng. Hắn lăng không đứng đó, hư ảnh thanh long cũng từ từ
biến mất. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, y phục trên người tơi tả, trên mái tóc
bạc có vài chỗ bị lửa thiêu cháy rụi nhưng trên người hắn hoàn hảo không có
lấy một đạo vết thương.
Toàn trường biến sắc, lướt qua người hắn, Cửu Dương Kiếm tôn cũng hít sâu một
hơi, hắn nhìn không thấu. Hai vị lão tổ Mạc Gia cũng sững sờ.
Các linh kiếm sư đang phi hành tới bỗng nhiên cấp tốc dừng lại. Trên chiếc tứ
dực kiếm thuyền, Càn Thiên Tài biến sắc, không tự chủ mà lui xuống : “ không
thể nào…hắn…hắn là ma quỷ…”
Kinh sợ nhất chính là Càn Thiên Hỏa. Bỗng quanh người hắn sát khí ầm ầm tản
ra. Trong nháy mắt hắn bay vọt lên cao. Thần sắc hắn điên cuồng, linh kiếm
thình lình xuất hiện trong tay, chợt hắn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu
tươi lên thân kiếm, cuồng chi kiếm ý viên mãn cũng hiện ra thành màu hồng họa
trục sau lưng. Từ mi tâm hắn, một đạo hỏa diễm yếu ớt bay ra chung mau chóng
nhập vào thân kiếm. Thiên Hỏa Kiếm của hắn vốn là một thanh tứ giai trung vị
linh kiếm, vậy mà đạo hỏa diễm yếu ớt kia nhập vào bỗng dưng lộ ra một đạo vết
nứt.
Một kiếm vung lên tinh không biến sắc, âm lôi gào thét, hỏa diễm trùng thiên.
Càn Thiên Hỏa hét lên:
“ Ngươi chết cho ta”